Editor: Kingofbattle.
thông qua kiểm tra tư chất, ba người cùng nhau đi tới sảnh chờ khiêu chiến.
Thời Gian Chi Môn chỉ cho phép tổng cộng 100 người tiến vào, trên thực tế rất nhiều người tham dự, đều sẽ bị loại bỏ thông qua phương thức thi đấu.
Trừ cái đó ra, 100 người đứng đầu cũng có đãi ngộ không giống nhau, hạng nhất ban thưởng rất phong phú, vượt xa hạng 100.
Đi tới địa điểm, lọt vào tầm mắt Giang Hàn là cảnh tượng rộng lớn, chỗ này giống như giác đấu trường, người xem xung quanh ngồi từ thấp lên cao, chỗ ngồi thì lượn một vòng xung quanh lấy lôi đài làm trung tâm, nhờ đó mà người ngồi xem có thể thấy toàn bộ cảnh tượng.
(giác đấu trường: thiết kế tương tự sân vận động bóng đá, hoặc đấu trường la mã)
Giờ phút này, người bên trong khán đài đông nghịt, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, có thể thấy được Thời Gian Chi Môn thu hút rất nhiều người.
"Con gái bảo bối, ta ở chỗ này!"
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên như sấm rền, giống như thủy triều vọt tới, bao trùm tất cả tiếng ồn ào xung quanh.
Mọi người bị chấn động bởi giọng nói này đều quay người về nơi phát ra, có thể thấy được một tráng hán trung niên mặc bào xanh rộng thùng thình áo, thể trạng khôi ngô, lưng đeo một thanh đại kiếm to bằng cánh cửa, gần như ở bên kia khán đài, đang vẫy tay về phía Giang Hàn.
"Cha của ngươi? " Giang Hàn hiếu kỳ hỏi.
"Ừ."
Đông Phương Nhất Tâm có chút xấu hổ mà cắn môi, đau đầu không thôi: "Đầu óc có vấn đề!"
"Nhìn ra được." Giang Hàn gật đầu, cười nói: "Đi thôi, đi gặp cha!"
Ralph: "......"
Các ngươi vừa mới gặp nhau đó...!
Có phải kêu cha quá nhanh không?
"Đi cái đầu ngươi!" Đông Phương Nhất Tâm tức giận trợn mắt nhìn Giang Hàn: "Không biết xấu hổ, ta còn chưa đồng ý đây này!"
"Vậy sao?"
Giang Hàn lấy ra một khối ngọc bội phỉ thúy từ trong nhẫn trữ vật, sau đó lắc lắc nói: "Đây không phải là tín vật đính ước giữa hai ta ư?"
【Ngọc Bội Của Kiếm Thần】(đạo cụ bình thường)
"Ta chỉ nhờ ngươi giữ giúp thôi, trả đây." Đông Phương Nhất Tâm thò tay bắt lấy.
"Không thể nào!"
Giang Hàn thu hồi ngọc bội, trêu ghẹo nói: "Mỗi lần nhớ tới ngươi, ta đều phải lấy ra sờ sờ mó mó. "
"Buồn nôn như vậy?" Đông Phương Nhất Tâm ra vẻ ảo não: "Ta thực hối hận!"
"Hối hận cũng đã muộn!"
Giang Hàn dương dương đắc ý: "Cho dù ngươi gào rách cổ họng, ta cũng sẽ không trả lại."
"CHÍU...U...U!! "
Giống như cực quang, Đông Phương Viễn vác theo đại kiếm xuất hiện bên cạnh bọn họ, sắc mặt bất thiện: "Không trả? Tiểu tử, ngươi đã đoạt vật gì của con gái ta?"
"Không có gì!"
Mắt thấy người cha kiếp này của Đông Phương Nhất Tâm tới đây, Giang Hàn cũng không dám lỗ mãng, biểu hiện rất khiêm tốn: "Ta đang đùa giỡn với con gái của ngài thôi!"
"Vậy sao?"
Đông Phương Viễn hơi ngờ vực quan sát Giang Hàn, ngay sau đó hậm hực nói: "Con gái, chúng ta mặc kệ bọn hắn, chỗ ngồi của gia tộc Đông Phương ở bên kia, vị trí rất gần lôi đài!"
"Cha, hắn là bằng hữu của con!" Đối mặt phụ thân, Đông Phương Nhất Tâm không dám nói bậy.
"Quen từ lúc nào? quen ở đâu? Quen được bao lâu?"
Ánh mắt Đông Phương Viễn tràn đầy cảnh giác: "Tiểu tử này có vẻ chẳng giống người tốt, đừng để nó lừa gạt!"
Hắn thừa nhận, dựa theo bảng thuộc tính, cái tên "Nhất Giang Hàn Thủy" này có thực lực rất mạnh, càng thêm xuất sắc so với thiên tài trong gia tộc, nhưng......
Đúng là chính bởi vì vậy, hắn mới càng thêm cảnh giác.
Nếu như là một kẻ yếu đuối, hắn chỉ cần cho chút áp lực, cơ bản đủ dọa đối phương chạy mất dép.
"Thúc thúc, ta cùng Nhất Tâm là bằng hữu tâm giao!" Giang Hàn trịnh trọng nói.
"? ? ? "
Ralph gần đó câm như hến, không dám nói dù chỉ một câu.
Ta cùng Nhất Tâm là bằng hữu tâm giao!
Vốn là Nhất Tâm, ngươi còn bằng hữu tâm giao, một câu hai nghĩa này thực sự muốn chơi chữ cho người nghe thấy!
Nếu như là người khác nói, hắn cũng cảm thấy bình thường, nhưng vấn đề ở đây là Đông Phương Viễn đang đứng ở trước mặt bọn họ, không chỉ là cha của Đông Phương Nhất Tâm, còn là chủ nhân của Kiếm Vực, thực lực kinh thế hãi tục, không thể đo lường!
Ở trước mặt hắn còn dám nói bậy, thành chủ này chán sống hay gì!
"Ngươi!"
Đông Phương Viễn cũng nghe ra ẩn ý của đối phương, lúc này nổi trận lôi đình, hận không thể bắt lấy đại kiếm sau lưng một kiếm chém chết tiểu tử không biết lễ phép trước mặt này.
Nhưng mà nơi này là Quang Vực, không phải Kiếm Vực.
"Các người bớt tranh cãi đi!" Đông Phương Nhất Tâm đứng ra hoà giải.
Nàng nghĩ tới cha mình cùng Nhất Giang Hàn Thủy sẽ không hợp lắm, nhưng chưa bao giờ đoán được vừa chạm mặt đã đối chọi gay gắt.
"Được, ta không so đo với tiểu bối!" Đông Phương Viễn sờ sờ cái mũi, mặc kệ Giang Hàn: "Con gái, chúng ta đi!"
Dùng thân phận của hắn, so đo với người trẻ tuổi, xác thực mất mặt.
Càng nghĩ, hắn cảm thấy vẫn là nhắm mắt làm ngơ.
"Con không thể bỏ mặc bằng hữu được?" Đông Phương Nhất Tâm nhíu mày, cảm thấy rất khó xử nói: "Nếu không con ở cùng bằng hữu, cha ngồi ở chỗ gia tộc......"
"Như vậy sao được!"
Đông Phương Viễn lập tức bất mãn nói: "Ngươi là đại biểu gia tộc Đông Phương xuất chiến!"
"Vậy thì con dắt theo bằng hữu ngồi ở chỗ gia tộc, có thể hay không?" Đông Phương Nhất Tâm đổi lại cách khác.
"Chuyện này......"
Đông Phương Viễn dời mắt sang Giang Hàn cùng Ralph, trên mặt lộ vẻ khó chịu, rất là kháng cự.
Không nói đến con gái có bị người gạt hay không, cái tên Nhất Giang Hàn Thủy này, khiến cho hắn cảm thấy không thể tùy tiện tiếp xúc.
Hắn là chủ nhân Kiếm Vực, tất nhiên sẽ biết được rất nhiều chuyện bí mật mà người khác chẳng biết.
"Ai, được rồi!"
Do dự một lát, Đông Phương Viễn khó khăn gật đầu đồng ý, sau đó uy hiếp nói: "Nếu tiểu tử ngươi dám có ý đồ xấu với Nhất Tâm, ta sẽ không tha cho ngươi!"
"Thúc thúc ngài cứ yên tâm, ta không có ý xấu với Nhất Tâm, chỉ có ý tốt mà thôi!" Giang Hàn chân thành nói ra câu trả lời thuyết phục.
"Hừ! "
Đông Phương Viễn hừ lạnh, chém đinh chặt sắt nói: "Ý tốt cũng không cần!"
"Cha, hôm nay ngài nói chuyện có chút quá đáng!" Đông Phương Nhất Tâm cảm thấy hơi khó chịu.
Giang Hàn vẫn thản nhiên nói: "Có thể ngày thường tính khí thúc thúc rất nóng nảy, có thể hiểu được."
Kỳ thật, hắn cũng cảm thấy có chút thái quá.
Hiện tại hắn và Nhất Tâm còn chưa làm gì, Đông Phương Viễn cứ bài xích như vậy, đây là chuyện gì?
"......"
Bị con gái nói như vậy, Đông Phương Viễn không có lên tiếng nữa, dẫn mấy người tiến về chỗ ngồi dành cho gia tộc Đông Phương, chỗ ngồi rất gần lôi đài, có thể thấy rõ ràng.
Không hề nghi ngờ, số ghế cũng chia theo thứ tự.
Được ngồi ở hàng đầu, thông thường đều là đại nhân vật cùng với đại biểu cho cỗ thế lực nào đó.
"Người nọ bên cạnh thiếu chủ là ai...? "
"Không giống người tốt! "
"Chưa từng nghe nói bên cạnh Đông Phương Nhất Tâm sẽ có bằng hữu nam giới........."
......
Ngồi ở gần Đông Phương Nhất Tâm, ngắm nhìn bốn phía, Giang Hàn cảm nhận được vô số ánh bắt giết người từ trong gia tộc Đông Phương, bọn hắn châu đầu ghé tai, đang phỏng đoán lai lịch xuất thân của hắn.
Ngoài ra, kể cả mấy thanh niên thiên tài của gia tộc khác, cũng nhìn hắn bằng ánh mắt bất thiện.
"Nhất Tâm rất được chào đón trong gia tộc...! " Giang Hàn dở khóc dở cười.
Chính mình là người tốt, vậy mà kéo về vô số thù hận!
Chuyện này đặt ở lúc trước, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Mặc kệ bọn hắn!" Đông Phương Nhất Tâm bất đắc dĩ nói.
Nói như vậy, võ giả thực lực càng mạnh, độ khó khi sinh con nối dõi lại càng lớn, hơn nữa mẹ của nàng có tu vi kém hơn lão cha, bởi vậy độ khó rất cao.
Cho nên, với tư cách là người nói dõi của chủ nhân Kiếm Vực, nàng có địa vị rất đặc biệt trong gia tộc.
"Con gái, ngươi quen hắn bao lâu rồi, nói không chừng hắn cũng giống nam nhân khác mà thôi!" Đông Phương Viễn đang hướng dẫn từng bước.
Giang Hàn câm nín: "Thúc thúc, ta cùng Nhất Tâm chỉ là tình cảm thuần khiết! "
Hắn rất buồn bực.
Tại sao Đông Phương Viễn lại khó chịu với mình?
Chẳng lẽ giữa nam và nữ lại không thể có tình cảm thuần khiết hay sao?
......