Võng Du : Kẻ Địch Của Toàn Bộ Server (Dịch Full)

Chương 493 - Chương 493 - Cắn Vào Tay

Chương 493 - Cắn Vào Tay
Chương 493 - Cắn Vào Tay

Editor: Kingofbattle.

"Gặp quỷ rồi! "

Cầm lợi kiếm trong tay, Lý Ích Lượng không ngừng vung chém, giằng co với cái bóng của Vượng Tài, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Con chó trước mặt này, vậy mà có được thực lực ngang ngửa với mình, hơn nữa lại sở hữu tốc độ cực nhanh, khiến cho toàn bộ công kích của mình đều hụt.

"Đinh!"

Hệ thống nhắc nhở: sủng vật Vượng Tài sử dụng kỹ năng【 Diệu Thủ Không Không】, thành công cướp được【 Huyền Phong Kiếm】( Địa cấp trung phẩm)!

"Đinh!"

Hệ thống nhắc nhở: sủng vật Vượng Tài sử dụng kỹ năng【 Diệu Thủ Không Không】, thành công trộm được【 Nguyên Thạch】 Địa cảnh cực phẩm!

Cùng lúc đó, bên tai Giang Hàn không ngừng truyền tới tiếng chuông hệ thống.

"Chú ý chạy trốn, đề phòng tử thủ!"

Giang Hàn đứng ở xa tránh tiếp xúc Lý Ích Lượng, thỉnh thoảng vỗ tay nhắc nhở, bộ dáng chẳng khác gì một huấn luyện viên thực thụ: "Công kích của đối phương rất hung mãnh, không thể mặc kệ, Vượng sư phó, thử cắn vào tay hắn! "

Lý Ích Lượng: "......"

Cắn vào tay?

Cắn thế nào?

"Gâu gâu! "

Vượng Tài lè lưỡi, bộ dáng rất vui vẻ.

Từ rất lâu rồi nó đã không trộm được thỏa thích như vầy!

Hôm nay khó có được cơ hội tái xuất giang hồ, phải lao động cật lực, làm nhiều ăn nhiều!

"Xùy! "

-50713!

Đúng vào lúc này, Vượng Tài đỏ mắt chịu một kiếm của Lý Ích Lượng, há miệng đớp một cái ngay nhẫn trữ vật của đối phương, cứng rắn ngậm xuống, bỏ vào trong túi.

Nguyên thạch nhiều như vậy, trộm từng viên phải tốn bao lâu?

Dứt khoát cướp toàn bộ!

"Đinh!"

Hệ thống nhắc nhở: sủng vật Vượng Tài sử dụng kỹ năng【 Diệu Thủ Không Không】, thành công đánh cắp 【 Nhẫn Trữ Vật】của Lý Ích Lượng!

"......"

Nhìn thấy một màn này, Giang Hàn, Lý Ích Lượng cùng với người xem bên ngoài, toàn bộ đều trố mắt há mồm.

Chó này......

Súc sinh...!

Hoàn toàn thắng lợi, Vượng Tài chạm mắt với Giang Hàn, được người kia ám chỉ, quyết đoán nhảy vào không gian sủng vật để trốn.

"Trả cho ta!"

Lý Ích Lượng đỏ mắt, đưa tay về phía Giang Hàn, lớn tiếng trách mắng: "Trên lôi đài còn ra tay cướp đồ của đối thủ! "

"Lời này của ngươi có vấn đề, hành vi của sủng vật, sao có thể tính lên đầu chủ nhân." Giang Hàn lắc đầu cãi lại: "Ngươi cho rằng ta nuôi dưỡng một con chó như vậy, hầu hạ nó như lão gia, rất dễ dàng ư?"

"Ngươi!"

Lý Ích Lượng vô cùng tức giận.

"Tiểu hữu, hơi quá rồi!"

Trọng tài Quang Vực đứng ở mép lôi đài, khẽ nhíu mày, có chút khó chịu.

Trước mặt mọi người, rõ ràng cướp đoạt đồ người khác, nhất thiết phải ra mặt phản đối, nếu không chẳng phải sự kiện Thời Gian Chi Môn sẽ biến thành cuộc chiến cướp đoạt tài nguyên.

Kể từ đó, mâu thuẫn ở giữa đại gia tộc tăng lên, tưởng tượng ra hậu quả khôn lường.

"Không phải ta không muốn, sủng vật kia rất khó bảo." Giang Hàn lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, ném cho Lý Ích Lượng.

Thấy vậy, Lý Ích Lượng vui mừng quá đỗi, lập tức đưa tay tiếp nhận, kết quả mở ra xem xét, phát hiện đồ vật mất gần một nữa, lại nổi đóa: "Một nửa kia đâu?"

"Ở chỗ sủng vật!" Giang Hàn ra vẻ không thể làm gì: "Nó không muốn trả lại, nếu như cưỡng ép lấy ra, sẽ giảm độ trung thành!"

Hắn cũng đâu muốn...!

Độ trung thành Vượng Tài mới hơn 90 điểm, chưa đủ 100 điểm, nếu hắn yêu cầu cưỡng chế, chỉ sợ lập tức sẽ phản bội chạy trốn!

"Chẳng lẽ ngươi muốn cướp đi một nửa tài nguyên tu luyện của ta?" Gương mặt Lý Ích Lượng có chút dữ tợn đáng sợ, không còn giữ được sự bình tĩnh.

Vì Thời Gian Chi Môn lần này, hắn chuẩn bị rất đầy đủ, cũng không phải là may áo cưới cho kẻ khác!

"Làm sao lại thế được!"

Giang Hàn dở khóc dở cười: "Ngươi quá xem thường Nhất Giang Hàn Thủy ta!"

Cướp?

Loại chuyện này, hắn chưa từng làm bao giờ!

Đối phương chụp mũ cho hắn cái tội danh này, thật là khiến cho người trái tim băng giá.

"Thế thì ngươi chuẩn bị giải quyết thế nào?" Sắc mặt Lý Ích Lượng thoáng giản ra.

Cũng đúng!

Đối phương quen biết thiên tài nhân kiệt, tứ đại gia tộc đã có ba người, xác thực không cần phải làm ra hành vi bôi nhọ danh dự.

......

Bên trên khán đài.

"Ọt ọt! "

Chỗ gia tộc Tây Môn, Trường Phong nhìn chằm chằm vào lôi đài, không khỏi hung hăng mà nuốt một ngụm nước bọt, lòng còn sợ hãi.

Thành chủ sẽ xử lý ra sao?

Trong tất cả người ở đây, hắn cho là mình là người biết rõ đáp án nhất.

Hắn nhất định sẽ nói ra hai chữ kia!

......

"Thiếu nợ!"

Trầm ngâm một lát, Giang Hàn cho ra câu trả lời thuyết phục.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta!

Khóe miệng Trường Phong co giật, trong lòng oán thầm.

"Không được, trong lúc Thời Gian Chi Môn diễn ra, ngươi phải trả lại!" Lý Ích Lượng lắc đầu, từ chối hành vi thiếu nợ của Giang Hàn.

Giang Hàn nhíu mày: "Ngươi cảm giác mình nhất định có thể tham dự Thời Gian Chi Môn? "

"Chuyện này......"

Lý Ích Lượng bị nói mà nghẹn họng.

Hắn có lòng tin đối với thực lực của mình, bởi vậy mới đến đây tham dự hoạt động, nhưng lần đầu ra sân liền gặp phải biến cố như thế, xem như lòng tin bị đả kích cực mạnh.

"Thiếu nợ một năm, cộng thêm nhân tình của Nhất Giang Hàn Thủy ta!" Giang Hàn rưng rưng nói ra điều kiện, giống như cảm giác đau đớn khi mua sắm online trên tivi, giá cả định xong thì công ty điện báo phải trả thêm 20% hoa hồng, còn kèm theo một câu: "Kính xin đừng khiến ta phải khó xử!"

Nợ nhân tình là khó trả nhất!

Giao dịch này, hắn thiệt thòi thảm rồi!

"Được rồi! "

Do dự liên tục, Lý Ích Lượng đồng ý.

Nhân tình của Nhất Giang Hàn Thủy!

Đây là điều kiện khá tốt, hắn có thể tiếp nhận.

"Nhưng ta......ta còn chưa thua! " Ánh mắt Lý Ích Lượng sáng rực, chiến ý tràn đầy, nắm thật chặt lợi kiếm trong tay, ra sức chờ đánh.

"Bành!"

Giống như u quang lóe lên, Giang Hàn sử dụng Thần Uy Vạn Lý lao nhanh như sét đánh, chớp mắt đã vọt tới trước mặt đối phương, đá ra một cú cực mạnh.

Ngay lập tức, cơ mặt Lý Ích Lượng vặn vẹo, cả người giống như diều đứt dây, chật vật té xuống lôi đài, đụng trúng vách lôi đài, ngất đi.

"! ! ! ! "

Hình ảnh thay đổi quá đột ngột, khiến cho người xem chưa kịp phản ứng, chiến đấu đã kết thúc.

Chậm rãi thu chân, Giang Hàn ôm quyền: "Ngươi thua!"

Nói xong, hắn bước xuống lôi đài, dưới vô số ánh mắt soi mói, đã ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Nhất Tâm.

"Bảng thuộc tính của hắn là thật!"

"Địa cảnh tầng tám, 20 vạn công kích, đây là người sao? "

"Xong đời, ngay cả chó hắn nuôi ta còn đánh không lại!"

......

Khán đài truyền tới từng đợt reo hò.

Lý Ích Lượng không phải là hạng xoàng, thế mà lại bị Nhất Giang Hàn Thủy dễ dàng đánh bay, có thể thấy được chiến lực hắn mạnh cỡ nào.

"Đế Tử! "

Bên cạnh Nguyên Ngạo, hai lão già từng đuổi giết Giang Hàn đều biến sắc mặt.

Bọn hắn vốn tưởng rằng Nguyên Ngạo ăn chắc người này, nhưng dựa theo tình huống trước mắt, không thể lạc quan.

Tốc độ Nhất Giang Hàn Thủy trưởng thành, quá nhanh rồi!

"Bản thân hắn đã có một khối tinh thạch huyết sắc đặc thù, hơn nữa người đuổi giết hắn có lẽ đã bị giết, cộng thêm hai khỏa tinh thạch huyết sắc, chiến lực như vậy chẳng có gì lạ." Nguyên Ngạo một thân áo tím, nhìn xuống khán đài với ánh mắt hờ hững, chẳng hề bất ngờ trước chiến lực của Giang Hàn.

Bên kia.

"Ngươi thiếu tài nguyên tu luyện trong Thời Gian Chi Môn?" Đông Phương Nhất Tâm kinh ngạc.

Nếu như hắn không thiếu tài nguyên, tựa hồ không cần phải làm ra trò hề hước như vậy!

"Ừ!"

Giang Hàn gật đầu, ngay sau đó lắc đầu bật cười: "Ngươi yên tâm, ta sẽ dựa vào bản lĩnh kiếm được đủ tài nguyên! "

Hắn cũng là không phải là quỵt không trả.

Chờ thực lực hắn đạt tới trình độ kia, những thứ nguyên thạch này, bất quá chỉ là hạt bụi mà thôi.

Bị con của Nguyên Đế đuổi giết, cùng với Kẻ Thăm Dò tuyên án, muốn nói hắn không gặp áp lực, chính hắn cũng không tin.

Trước tiên phải sống sót, sau đó lại nói những chuyện khác......

"Không phải đều ăn cướp hay sao?" Đông Phương Viễn nói chen vào: "Nhất Tâm, bên cạnh ngươi có bằng hữu như vậy, sẽ bị mang tiếng xấu !"

"Đông Phương tiền bối, tại sao ta nói dựa vào bản lĩnh kiếm được đủ tài nguyên, ngài đã chụp mũ cho rằng ta đi ăn cướp?" Giang Hàn đỏ mắt vành mắt, thiếu chút nữa khóc rống lên.

Quá đáng sợ!

Người thành thật dễ dàng bị vu hãm!

......

Bình Luận (0)
Comment