Editor: Kingofbattle.
Khó có thể tin!
Chứng bệnh khiến vô số bác sĩ bó tay, lại được trị khỏi bởi một phương thuốc dán?
Duy Tiền Đa Nhĩ ngoài kinh hỉ ra, thiếu chút nữa cho rằng mình đang nằm mơ.
Sau khi bôi hết dược cao cho hắn, Giang Hàn nói: "Chúng ta còn có chuyện quan trọng cần xử lý, sau này có cơ hội sẽ gặp lại!"
Hắn đã từng nghĩ tới dẫn theo Duy Tiền Đa Nhĩ đến thế giới chân thật, nhưng vấn đề là đẳng cấp của đối phương trong Vĩnh Hằng còn chưa tới đỉnh phong, khó có thể chống lại cường địch, trong khi Loạn Thần sắp tiến vào thế giới chân thật, tương đương với hại hắn.
Mà để hắn ở lại địa cầu, mặc dù Loạn Thần có thành công, hủy diệt Vũ Trụ Thiên Nguyên, thì địa cầu ở bên ngoài phạm vi pháp tắc trò chơi, có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng.
"Dường như trong phòng thiếu gia có tiếng động?"
"Làm sao có thể, chúng ta đứng canh gác ở ngoài, làm sao có người tiến vào được, đoán chừng là đang chơi game nên nói sảng! "
"Không được, phải vào kiểm tra! "
......
Bên ngoài gian phòng, truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Cáo từ!"
Giang Hàn quay đầu ra dấu cho Nhất Hồ Lão Tửu, hai người gật đầu chào tạm biệt, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
"Đệch con mợ! "
Duy Tiền Đa Nhĩ trực tiếp thốt ra câu cửa miệng, phúc chí tâm linh, đứng bật dậy khỏi xe lăn, vọt tới bên cửa sổ: "Đây là tầng 12!"
Nhưng mà, ngay khi hắn nhìn ra ngoài, lại triệt để há hốc mồm, bởi vì bóng dáng hai người kia đâu còn, không thấy bóng dáng.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Xác nhận hai người không có nhảy lầu, Duy Tiền Đa Nhĩ trở lại trong phòng ngủ, ngó xuống hai chân mình đã khôi phục bình thường, nghĩ đến những chuyện gặp phải trong Vĩnh Hằng, đầu óc dần đả thông: "Ta......hiểu! "
Rất hiển nhiên, trò chơi kết nối với thực tế.
Chỉ cần thực lực đủ mạnh, có thể mang sức mạnh từ bên trong ra ngoài hiện thực.
Đây cũng là vì sao, các quốc gia đều cố gắng ủng hộ Vĩnh Hằng.
Nghĩ đến đây, máu nóng cả người hắn sôi sục, bày ra tư thế thi triển kỹ năng Long Vực, sau khi chuẩn bị xong suôi, liền quát lớn: "Long….Ngâm….Phá"
"Rắc rồi! "
Cửa phòng bị đẩy ra, người hầu cùng bảo vệ cùng xông vào, vừa khéo nhìn thấy một màn này, không khỏi có chút ngu người.
"Thiếu gia, chân của ngài......"
Đám người hầu khiếp sợ đến tột đỉnh.
"Các ngươi đi ra ngoài, trước tiên đừng để ý tới ta." Nghĩ đến rất có thể cấp bậc kỹ năng quá cao, khó có thể đánh ra được, Duy Tiền Đa Nhĩ lại thử kỹ năng trụ cột khác, rất nhanh vọt tới trước đâm ra hai nhát: "Trụ Cột Liên Kích, hây! hây! "
"Cáng cứu thương, nhanh lấy cáng cứu thương! "
Không cho hắn cơ hội biểu hiện thêm, mấy vị bảo vệ nâng hắn đặt lên cáng cứu thương, sau đó lao ra phòng ngủ.
"Alô, là Tiền tiên sinh ư? thiếu gia đứng được rồi!"
"Mau gọi điện thoại, kêu bác sĩ nội khoa khoa chỉnh hình tốt nhất, gọi tới đây mau!" Quản gia gấp rút gọi điện thoại: "Chờ một chút, gọi thêm cả bác sĩ khoa thần kinh đến đây, rất có thể thiếu gia xuất hiện biến chứng tổn thương não bộ!"
Duy Tiền Đa Nhĩ câm nín, muốn giãy dụa đứng lên, lại bị mạnh mẽ kéo trở về, không khỏi tức giận mắng: "Đầu óc các ngươi có bị bệnh không! "
"Người bệnh có ý thức thanh tỉnh, nhưng tựa hồ xuất hiện triệu chứng xem người khác bị mắc bệnh giống mình, tình huống không quá lạc quan! "
Duy Tiền Đa Nhĩ: "......"
......
Sau khi chữa trị xong cho Duy Tiền Đa Nhĩ, hai người thông qua phương pháp phá toái hư không đi tới căn cứ quân sự khu Mỹ Thụy.
"Có đạo cụ hay kỹ năng nào ngụy trang không? " Giang Hàn hỏi.
"Có!"
Nhất Hồ Lão Tửu gật đầu, lắc người đã biến thành một gã đàn ông da trắng vạm vỡ.
Thấy vậy, Giang Hàn yên lòng, lấy ra Mặt Nạ Vô Tướng, cũng thay đổi dung mạo.
Chắc chắn Giang Hàn sẽ không cấu kết cùng hắn làm việc xấu, biến thành người bản địa khu Mỹ Thụy đi trộm, cái này hơi quá đáng!
Bởi vậy, hắn ngụy trang đã thành một nam tử Ả rập, làn da cổ đồng, trên đầu đội mũ trắng, mặc quần áo màu trắng, râu quai nón, mặt mũi hiền lành.
Nhất Hồ Lão Tửu: "......"
Được lắm!
Rất hình tượng!
Hai người lục lọi bốn phía, vơ vét vũ khí cấp chiến lược, sau đó lại đổi chỗ khác, tiếp tục đánh cắp, cho đến khi cao tầng khu Mỹ Thụy chú ý tới tình huống, hai người đã sớm chạy mất dép.
Khi bọn hắn xem lại camera thấy rõ gương mặt Giang Hàn, đã khiến cho cả nước oanh động.
......
Thế giới chân thật, một bản đồ nào đó.
"Tạch tạch tạch......"
Không gian dần vặn vẹo, xuất hiện vòng xoáy màu vàng kỳ dị, ngay sau đó vòng xoáy kia không ngừng mở rộng, một nam tử trung niên mặc áo đen chậm rãi bước ra, tiến vào phiến thế giới này.
Cả người nam tử tràn ngập khói đen, dáng người gầy còm, sắc mặt tái nhợt, trong lúc vô hình lộ ra uy áp cực kỳ mạnh mẽ.
【 Loạn Thần】(? ? ? )
Khi hắn rời khỏi vòng xoáy màu vàng, quân đội do hắn suất lĩnh cũng bước ra theo, từng hàng một tiến vào Vũ Trụ Thiên Nguyên.
Sự yên tĩnh bao phủ khắp chỗ này, khiến cho không khí ngưng trệ như sắt, tất cả võ giả có thực lực thấp kém, trong chốc lát giống như bị vực sâu nuốt lấy, không cách nào hô hấp bình thường.
Bọn hắn gánh lấy uy áp khủng bố như núi, nằm rạp xuống mặt đất, trên người không ngừng nhảy ra sát thương, đang cố gắng giãy giụa.
"Sàn sạt......"
Cách đó không xa, tộc trưởng Tưởng gia vội vã tiến lên, quỳ rạp xuống trước mặt Loạn Thần, cười nịnh nói: "Vũ Trụ Thiên Nguyên, hoan nghênh Loạn Thần đại nhân! "
"Vũ Trụ Thiên Nguyên, hoan nghênh Loạn Thần đại nhân!"
Sau lưng Tưởng Khánh, Tưởng gia tất cả thành viên gia tộc đều nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống, tất cả đều thần phục Loạn Thần.
"......"
Thấy vậy, Loạn Thần mặt không biểu tình, quay đầu nhìn về phía thuộc hạ của mình, quân đội trưởng Loạn Thần.
【 Thiên Sát】( Đế cảnh tầng tám)
"Loạn Thần đại nhân, vì tránh cho chúng ta rơi vào bẫy rập của đối phương, ta đã cố ý liên hệ với sinh linh Vũ Trụ Thiên Nguyên, bảo đảm nơi chúng ta buông xuống sẽ không có nguy hiểm." Đội trưởng Thiên Sát cầm đại phủ trong tay, cảm nhận được ánh mắt chất vấn của Loạn Thần, lập tức cung kính bẩm báo.
"Không sai, cẩn thận có thể lái thuyền vạn năm! "
Loạn Thần gật đầu, thản nhiên nói: "Có thể bắt đầu thanh tẩy, nhớ lấy một tên cũng không để lại. "
"Khoan......khoan đã! "
Tưởng Khánh hãi hùng khiếp vía, ngắt lời nói: "Loạn Thần đại nhân, không phải ngài đã nói, chỉ cần trợ giúp quân đội buông xuống an toàn, có thể miễn tội chết ư?"
Tại sao hắn lại phản bội Vũ Trụ Thiên Nguyên, đầu nhập vào Loạn Thần?
Còn không phải là vì sống tiếp sao!
Huống chi hắn tin tưởng con mình đã chết trong tay Nhất Giang Hàn Thủy, làm sao có thể ngồi nhìn đối phương thay thế Nguyên Đế, trở thành chúa tể mảnh vũ trụ này!
"Hừ!"
Loạn Thần hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Lời của kẻ địch mà ngươi cũng tin được?"
"Ngươi!"
Sắc mặt Tưởng Khánh trắng bệch.
"Ngươi yên tâm, tất cả mọi người trong Vũ Trụ Thiên Nguyên đều sẽ chôn cùng ngươi, ngươi sẽ không chết một mình." Vẫy vẫy tay, Loạn Thần không kiên nhẫn nói: "Thiên Sát, động thủ đi! "
"Vâng!"
Thiên Sát bước từng bước một tới chỗ Tưởng Khánh, khóe miệng vẽ ra một nụ cười lạnh như băng.
Nuốt lời hứa đối với bọn hắn mà nói, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
"Loạn Thần đại nhân, cầu ngài tha cho ta một con đường sống!" Tưởng Khánh không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, sợ vãi linh hồn.
Đối phương chính là cường giả Thần cảnh, hắn cũng chẳng có ý định phản kháng.
"Chờ một chút!"
Chợt, Loạn Thần nghĩ đến cái gì, lên tiếng ngăn lại.
Thiên Sát đang chuẩn bị hạ búa cũng dừng lại, chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp của Loạn Thần.
"Hắn trợ giúp chúng ta an toàn hạ xuống Vũ Trụ Thiên Nguyên, tiết kiệm rất nhiều công phu, không thể bỏ qua." Trong ánh mắt đầy chờ mong của Tưởng Khánh, Loạn Thần chậm rãi nói: "Ta tự mình ra tay đi, cho hắn thoải mái một chút, chỉ cần một giây là hắn sẽ xuống địa ngục. "
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn về phía Tưởng Khánh: "Chuyện này, hẳn là vừa ý ngươi rồi chứ?"
Tưởng Khánh: "......"
......