Editor: Kingofbattle.
"BOANG..."
Đúng vào lúc này, lưỡi kiếm phát ra tiếng kêu ong ong, khẽ rung rung, kiếm ý lành lạnh như nước thủy triều, lướt đi về bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã khiến cho toàn bộ gian phòng bị cắt đứt, mặt ngoài chằng chịt vết kiếm.
Để ngăn chặn chuyện này, Giang Hàn vội vàng tới gần, hơn nữa sử dụng Bát Quái Trận bao bọc lấy cơ thể mình và Tương Hàn, tránh cho uy lực của nó phá vỡ mảnh không gian đặc thù này.
Ước chừng sau năm phút, thanh kiếm trở nên yên tĩnh, thu lại khí tức sắc bén, giống như một thanh kiếm đen tuyền thông thường, nhìn không ra điểm gì đặc thù, đã trở về nguyên trạng.
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: vũ khí【 Tương Hàn】của ngài được cường hóa biên độ lớn, thăng cấp thành Đế cảnh cực phẩm!
Đế cảnh cực phẩm!
Trong nháy mắt chạm tới chuôi kiếm, Giang Hàn dâng trào cảm xúc, chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh bá đạo hùng hồn rót vào cánh tay, thực lực tăng vọt một mảng lớn.
Không chút do dự, Giang Hàn đưa tay lướt ngang thân kiếm, số liệu liên quan lập tức hiện ra trước mắt.
【 Tương Hàn】( Đế cấp cực phẩm)
Công kích: 500000~550000
Đặc tính: +230% công kích
Tốc đánh hiện tại: +150%
Kèm theo: Thôn Phệ, có thể chủ động hấp thu khoáng thạch hiếm để cường hóa bản thân.
Kèm theo: Kiếm Linh, có thể chủ động trợ chiến.
Kỹ năng đặc biệt:【 Trảm Thần Nhất Kích】
Kỹ năng đặc biệt:【 Thần Huyễn Thiên Biến】
Kỹ năng đặc biệt:【 Tru Ma Chi Thú】
Giới thiệu sơ qua: bội kiếm tùy thân của Nhất Giang Hàn Thủy, có được tính mềm dẻo cực cao, tiềm lực vô cùng cực lớn.
......
So sánh với lúc trước, chỉ số công kích cùng % tăng lên rất nhiều, hơn nữa kỹ năng Thủy Nguyên Triều Tịch đã biến mất, thay vào đó là Trảm Thần Nhất Kích quen thuộc!
【 Trảm Thần Nhất Kích】 Đế cấp cực phẩm: chém ra một đạo kiếm khí sắc bén vô song theo đường thẳng, kỹ năng bỏ qua 30% phòng ngự đối phương, tạo thành sát thương dựa trên 1200% công kích bản thân, kèm theo tỷ lệ gây ra các hiệu ứng bất lợi như trọng thương, xé rách, xuyên thấu, chặt đứt, chậm chạp.
Thời gian làm lạnh:30 phút!
Đây là kỹ năng gây sát thương cực khủng, thậm chí uy lực còn vượt qua Tà Long Trảm, nếu phối hợp cùng Toái Tinh, có thể trở thành át chủ bài!
Trừ chuyện này ra, Giang Hàn còn lướt qua giới thiệu về kỹ năng Tru Ma Chi Thú.
【 Tru Ma Chi Thú】( Vương cấp cực phẩm): gọi ra hư ảnh Hỗn Độn Chi Thú hỗ trợ chiến đấu, hư ảnh có được 30% thuộc tính bản thân, kéo dài năm phút, thời gian làm lạnh:30 phút!
Kỹ năng này không tệ, có thể dùng để tăng tốc dọn lính quèn.
"Vậy các ngươi tu luyện tiếp đi, ta không quấy rầy nữa!"
Giang Hàn mỉm cười rạng rỡ, lấy ra một đống tài nguyên xem như trả công, ngay sau đó cất bước rời khỏi.
Bước vào hành lang, khi Giang Hàn chuẩn bị về phòng, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý định đen tối: "Đã trôi qua 3, 4 năm, hẳn là tiểu Nhất Tâm nên biến thành đại Nhất Tâm!"
Đối với sự phát triển của Nhất Tâm, từ trước tới nay hắn luôn tương đối chú ý.
Đã nhiều năm như vậy, cũng không có chút động tĩnh, khiến cho người ta rất lo lắng!
Một mực ở trong phòng rất dễ bị stress, không tốt cho cơ thể, phải vận động nhiều một chút.
Nghĩ đến đây, hắn nghiêm chỉnh bước tới trước cửa phòng Đông Phương Nhất Tâm, thò tay gõ.
"Là ai...? " Đông Phương Nhất Tâm lên tiếng hỏi.
Giang Hàn cười hắc hắc, nói bằng giọng the thé: "Mau mở cửa ra, là bà ngoại đây!"
"Cạch…! "
Đông Phương Nhất Tâm mở cửa phòng ra, trêu ghẹo nói: "Tại sao lại tự xưng là bà ngoại?"
"Đây đều là lời nói lừa người!" Giang Hàn bước vào phòng, đóng cửa lại, nói lời thấm thía: "Người lạ gõ cửa, giả mạo thành người trong gia đình là hành vi rất phổ biến, một tiểu cô nương như nàng phải cẩn thận đề phòng..., chớ bị mắc lừa!"
Nói xong, hắn cẩn thận quan sát thiếu nữ trước mắt.
Chỉ mới qua vài năm, đã khiến thiếu nữ cao hơn rất nhiều, dáng người yểu điệu thướt tha, nàng vẫn mặc một bộ áo trắng như mọi khi, mái tóc dài đen nhánh như thác được buộc lên một cách gọn gàng, đôi mắt dễ thương mang chút ý cười ngó qua Giang Hàn, trong vắt như một dòng thu thủy, nhìn qua có chút sóng sánh lưu chuyển, khí chất thoát tục giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, không nhiễm bụi trần.
"Vâng vâng vâng! "
Đông Phương Nhất Tâm ngoan ngoãn tiếp nhận lời dạy bảo: "Ngài là trưởng bối, ngài nói rất đúng! "
"Nói đi cũng phải nói lại, tiểu cô nương có dáng dấp rất xinh đẹp ...! " Giang Hàn ra vẻ kinh ngạc: "Có muốn bà bà giới thiệu cho ngươi một mối hôn sự?"
Tuy nói đã qua ba, bốn năm, nhưng đạt tới tu vi như hắn, thọ nguyên dồi dào, tự nhiên tướng mạo không có gì thay đổi, mà Đông Phương Nhất Tâm còn ở giai đoạn phát triển, không thể so sánh chung được.
"Ta còn nhỏ tuổi, không muốn sớm lập gia đình như vậy, bằng không thôi đi?" Đông Phương Nhất Tâm nhã nhặn từ chối.
"Được rồi coi như xong, để bà bà tự ra trận!" Giang Hàn không có ý tốt tiến lên, nhẹ nhàng vén mái tóc nàng qua một bên.
Thực sắc, tính dã!
(dịch : hưởng thụ sắc, là tình dục)
Dù sao cũng là thanh niên mới lớn, làm sao mà hắn có thể áp chế lòng hưu dạ vượn.
Gương mặt trắng noãn của Đông Phương Nhất Tâm chuyển sang màu đỏ ửng động lòng người, nói khẽ: "Ngươi......ngươi nói nghiêm túc? "
"Có quá sớm hay không, nàng nói xem!"
Giang Hàn ngửi được mùi thơm của thiếu nữ nhàn nhạt, ánh mắt hắn rực lửa.
"Nếu ta nói quá sớm, ngươi sẽ tôn trọng ta?" Đông Phương Nhất Tâm tinh nghịch chớp mắt mấy cái, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng.
"Đương nhiên!"
Giang Hàn nói lời son sắt: "Ta đúng là chính nhân quân tử, cho dù người đẹp ngồi trong lòng vẫn không loạn! "
"Tốt lắm, ta cảm thấy......"
Lời còn chưa ra khỏi miệng, vị chính nhân quân tử đã dùng miệng nhanh chóng lấp kín đôi môi đỏ mọng kia, gắt gao ôm nàng vào ngực, thừa dịp sơ hở mà tấn công, không cho nàng cơ hội phản kháng, đầu lưỡi của hắn mạnh mẽ lướt qua bờ môi nàng, len lỏi qua khoang miệng, tìm lấy đầu lưỡi mật ngọt kia, tham lam hút lấy hút để.
Giống như một chiếc lá nhỏ giữa cơn giông tố, Đông Phương Nhất Tâm dần đánh mất lý trí, trong lúc vô tình bị đẩy tới mép giường, từng bước mất đi khả năng phản kháng.
Máu nóng cả người Giang Hàn sôi trào, hắn giống như con sói già xé rách lớp ngụy trang, chanh chóng cởi áo ngoài, đang chuẩn bị đợt tổng tiến công......
"Ầm"
Bỗng nhiên, từ trên người Đông Phương Nhất Tâm bắn ra một cỗ lực lượng thần bí, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt ạnh lùng giống như lưỡi đao liếc nhìn Giang Hàn, trực tiếp bay lên một cước, đá cho Giang Hàn ngã chổng vó.
-14,721,263!
Một đá này, nhảy lên con số sát thương.
Đầu óc Giang Hàn lập tức tỉnh táo, hai mắt sắc bén nói: "Chó má, bám vào trên người Nhất Tâm tính là bản lãnh gì!"
Hành vi vừa rồi của Đông Phương Nhất Tâm, tuyệt không phải làm theo ý nàng, khí tức mạnh mẽ kinh khủng như thế, không phải ở trên người võ giả Vương cảnh có được, như vậy không cần nói cũng biết đáp án.
Vị đệ nhất kiếm đạo trong dòng sông thời gian đang quấy phá!
"Ta không có ác ý, nhưng một tia linh hồn của ta đang ở trong cơ thể bạn gái nhỏ của ngươi, hiện tại ngươi chiếm hữu thân thể nàng, tình cảnh của ta sẽ rất xấu hổ." Đông Phương Nhất Tâm đứng dậy rời giường, nhanh chóng mặc xong quần áo, che kín thân thể trắng như tuyết, áy náy nói ra.
Nói thật, nàng cũng không muốn xuất hiện vào tình cảnh này.
Giang Hàn: "......"
Tình cảnh của ngươi sẽ rất xấu hổ?
Có ý tứ gì?
Chẳng lẽ ta nhất tiễn song điêu?
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới rời khỏi?" Giang Hàn lộ vẻ mặt khó coi.
Nàng nghiêm nghị nói: "Ta tuyệt không có ý xấu, ta có thể thề, ta chỉ muốn giúp ngươi khi gặp phải tình huống nguy hiểm!"
"Trợ giúp ta, đối với ngươi có chỗ tốt gì?" Giang Hàn nhíu mày.
Đối phương nói như thế nào là chuyện của nàng ta, không có nghĩa là hắn phải tin.
"......Không muốn biến mất. "
Im lặng một lát, nàng khó khăn mở miệng: "Ta muốn sống thêm một đời!"
"Cho nên ngươi vì ham muốn cá nhân, trước tiên chiếm lấy cơ thể Nhất Tâm không muốn rời đi?" Giọng nói Giang Hàn trở nên lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
Loại tình huống này, nếu muốn tiêu diệt đối phương, lại không muốn Nhất Tâm bị thương, rất khó giải quyết.
Không có trả lời, khí chất cả người Đông Phương Nhất Tâm đột nhiên biến đổi, lần này ánh mắt nàng nhìn qua Giang Hàn đã trở nên dịu dàng, đang muốn nói lại thôi.
Ngay khi ý thức của nàng tỉnh táo, người núp trong cơ thể nàng không thể chiếm lấy thân thể, nhưng vừa mới rồi, nàng vừa khéo buông lỏng ý thức, cho nên đối phương mới có cơ hội.
"Không có chuyện gì đâu, đây không phải lỗi của nàng." Giang Hàn lại nở nụ cười ấm áp.
"Ầm! Ầm!"
Đông Phương Nhất Tâm còn chưa kịp nói gì, cánh cửa đã bị gõ vang, rất dồn dập.
Bất đắc dĩ, Giang Hàn đi tới mở cửa, phát hiện một đống người đợi trước cửa, bọn hắn đang cố nhìn vào trong bằng ánh mắt soi mói.
"Thành chủ?"
Nhìn thấy có người mở cửa, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngó qua bộ dáng quần áo xốc xếch của Đông Phương Nhất Tâm, tất cả đều giật mình hiểu ra.
"Các ngươi đang suy nghĩ lung tung gì đó!"
Giang Hàn đuổi mọi người ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, để một mình Đông Phương Nhất Tâm ở trong phòng, miễn cho nàng xấu hổ: "Ta là chính nhân quân tử dù người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn!"
......
(dịch giả: chương này khá kích thích, rất tiếc Giang thành chủ không được như ý nguyện, đang dịch hay cũng mất hứng...)