Editor: Kingofbattle.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Giang Hàn liền gọi điện thoại cho Vương Khải.
Lần trước hắn về nhà quá vội vàng, mà trên người lại có mục đích, thật sự không thích hợp để liên lạc, hiện tại khó có dịp trở về một chuyến, đương nhiên muốn tâm sự thật tốt.
"Tít......Tít......"
"Này!"
Vương Khải vừa bắt máy, cả kinh nói: "Huynh đệ, rốt cục ngươi là xác chết vùng dậy!"
Không nghĩ tới ngay lúc lễ mừng năm mới, huynh đệ mất tích đã trở về từ cõi chết!
"Nói gì vậy, ta còn sống nhăn răng đây!" Giang Hàn bật cười: "Kiếm chỗ trò chuyện?"
"Tốt!"
Vương Khải đồng ý nói: "Hiện tại ta đang ở quê nhà."
"Quê ngươi ở đâu? "
"Kiều Đầu."
"Được, ta lập tức tới ngay! "
......
Cúp điện thoại, Giang Hàn đưa tay xé rách không gian, sải bước đi vào, sau đó đi thông tới chỗ Vương Khải, trong lúc này không quên sử dụng kỹ năng Táng Thiên để che dấu cảnh tượng xung quanh, xác nhận không có ai mới hiện thân.
"Ta ở đây!"
Giang Hàn thò tay vỗ vỗ bả vai Vương Khải, nhắc hắn quay ra sau.
"Đệch con mợ!"
Vương Khải lại càng hoảng sợ, vội vàng quay người nói: "Ngươi tới bằng cách nào?"
"Dịch chuyển tức thời! " Giang Hàn kể lại chi tiết.
"Đừng nói tào lao!"
"Thật sự!"
Giang Hàn diễn lại cho hắn xem một lần, dùng tốc độ mắt thường khó nhìn thấy, từ trước mặt hắn vọt ra phía sau.
Đối với huynh đệ chơi thân từ nhỏ tới lớn, ngược lại hắn cũng không muốn giấu giếm.
"......Đậu xanh rau muốn! "
Vương Khải trợn mắt há hốc mồm: "Là công năng đặc dị?"
"Là phá toái hư không. " Giang Hàn lấy ra nhẫn trữ vật đã chuẩn bị sẵn đưa cho hắn: "Trong này có đan dược, mỗi ngày ăn một viên, có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, chỉ cần ngươi đeo cái nhẫn này vào, tâm niệm vừa động là có thể lấy đồ ra."
Dược vật có cấp bậc quá cao, hắn cũng không dám cho, bởi vì nếu Vương Khải ăn vào, nguyên khí phát ra sẽ khiến cơ thể hắn nổ tung.
"Trâu......Trâu bò! "
Vương Khải cầm lấy nhẫn trữ vật, trong lòng sợ vãi đái ra: "Phá toái hư không là cảnh giới gì, Độ Kiếp hay là Đại Thừa? "
Hắn cảm giác vị huynh đệ của mình vừa rời khỏi mấy tháng, không nghĩ tới đã đạt tới loại cảnh giới này.
Nói cho cùng, mấy tháng cũng chỉ tu đến Trúc Cơ đi?
"Sau này ta sẽ dẫn ngươi tới chỗ kia, đến lúc đó ngươi sẽ biết, nhưng hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, cần chờ một chút." Giang Hàn giải thích nói.
Ít nhất là hiện tại, hắn sẽ không dẫn Vương Khải tiến vào thế giới chân thật, trừ phi hắn thành công đánh bại Tần Hàn Yên, nếu không thì chính là hại người.
Sau đó, Giang Hàn trò chuyện cùng đối phương một lúc, mới trở về nhà gặp cha mẹ.
Trò chuyện một lúc, không thể tránh né cha mẹ mà nói chuyện công tác, Giang Hàn chỉ có qua loa cho xong.
"Con trai, ta nghe Vương Khải nói, hiện tại ngươi chính là đại nhân vật có mặt mũi rất to?" Giang Ích Lâm có chút tò mò: "Vậy tại sao ta tra trên mạng cũng không thấy tên ngươi?"
Bình thường người tương đối nổi tiếng, đều có thể tìm thấy tin tức trên mạng internet, thậm chí ngay cả Vương Khải hắn cũng có thể tìm được, nhưng về con trai nhà mình, một điểm tin tức cũng không có, tất cả thông tin tìm kiếm đều là một tên là id trò chơi Nhất Giang Hàn Thủy.
Hắn cũng nghi ngờ Nhất Giang Hàn Thủy là tên tài khoản con trai mình, nhưng Vương Khải đã lên tiếng chối bỏ, nói đây chỉ là trùng hợp.
"Chỗ con làm việc có biện pháp bảo vệ thông tin, con cũng ký qua hợp đồng bảo mật, không thể tiết lộ ra ngoài." Giang Hàn đáp một câu, vội vàng chuyển chủ đề khác: "Đúng rồi, gần đây cơ thể cha mẹ có ổn không?"
"Chúng ta rất tốt! "
Lưu Yến tiếp lời, cười nói: "Từ lần trước con dẫn theo mấy vị bằng hữu về nhà ăn liên hoan, không biết vì cái gì, thân thể của mẹ và cha con càng ngày càng tốt, đi kiểm tra sức khoẻ không ra chút bệnh gì!"
"Vậy là tốt rồi." Giang Hàn gật đầu, yên lòng.
"Chuyện khác cha cũng không hỏi nhiều, nhưng nếu ngươi không phủ nhận mình đại nhân vật có mặt mũi, thì tại sao lễ mừng năm mới không dẫn được một cô con gái về nhà?" Giang Ích Lâm nửa đùa nửa thật nói: "Ngươi đừng nói cho cha biết, chỗ làm việc các ngươi không cho phép ngươi tìm bạn gái."
"Khục! "
Giang Hàn xấu hổ ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: "Lần sau nhất định sẽ dẫn về!"
Bạn gái?
Có mà...!
Không phải lần trước cha đã thấy ư?
Chợt, Giang Hàn cảm giác được gì, quay đầu nhìn về phía cửa.
"Như thế nào, bên ngoài còn có bạn của con?" Lưu Yến có chút tò mò bước ra, ngay sau đó trên mặt liền lộ ra kinh ngạc.
Trong tầm mắt của nàng, là một vị thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, bộ dáng 16, 17 tuổi, da thịt trắng nõn, gương mặt tinh xảo, đang mặc một bộ áo trắng, lộ ra vòng eo thon kinh tâm động phách, đẹp đến mức không gì sánh được.
"Bác trai, bác gái, chào hai người!"
Đông Phương Nhất Tâm thò đầu vào cửa, hai mắt nháy nháy về phía Giang Hàn: "Ta lại tới nữa. "
"......"
Khóe miệng Giang Hàn giật giật, muốn nói lại thôi.
Trên thực tế, hắn không dự định dẫn Nhất Tâm trở về, nhưng ngẫm lại không thể mở miệng nói ra, dù sao cha mẹ đang ở bên cạnh nàng.
"Đúng là một cô gái xinh đẹp, là bạn của Giang Hàn sao?" Giang Ích Lâm lộ ra thần sắc mừng rỡ, lập tức cảm thấy nghi hoặc: "Thế nhưng tại sao lại nói là...tới nữa?"
"Lỡ miệng mà thôi."
Giang Hàn vội vàng giải thích, sau đó kỳ quái nói: "Tại sao nàng lại tới được?"
Xét theo lẽ thường, Nhất Tâm cũng ở Vũ Trụ Chính Hạo, khoảng cách rất xa với địa cầu, một mình nàng làm sao tìm tới tận đây?
"Ta vụng trộm lưu lại ấn ký trên người ngươi." Đông Phương Nhất Tâm thẳng thắn nói: "Ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Ấn ký?
Ngoại trừ Giang Hàn ra, Hai người Giang Ích Lâm, Lưu Yến nghe nói như thế, không khỏi lộ sắc mặt cổ quái.
Lòng chiếm hữu của cô gái này không khỏi quá nặng đi!
"Không trách, không trách! "
Giang Hàn còn chưa mở miệng, Lưu Yến đã vội chen vào: "Nếu như nó dám trách con, cứ nói cho dì, dì sẽ đứng ra làm chủ giúp con!"
Đều là phụ nữ, nàng rất hiểu tâm tư của phụ nữ.
Như loại tình huống này, mặc dù có chút quá phận, nhưng cũng rất đáng yêu, xem ra bát tự của a Hàn cùng cô gái này rất hợp.
Duy nhất tương đối đáng tiếc chính là, con trai 25 tuổi, giống như có chút chênh lệch tuổi với nàng.
Giang Hàn: "......"
Được!
Mẹ đã nói thì cũng hết cãi!
"Cám ơn dì!" Đông Phương Nhất Tâm nghịch ngợm cười cười.
"A hàn, còn không giới thiệu cho ba ba của ngươi một chút?" Giang Ích Lâm hỏi.
"Nàng gọi......Đông Phương Điệp Tâm!" Giang Hàn xoay chuyển đầu óc, vội vàng nghĩ ra cái tên: "Nàng là tỷ tỷ của cô bé Đông Phương Nhất Tâm lần trước đến nhà chúng ta, năm nay 20 tuổi, chẳng qua là giữ gìn rất tốt, cho nên vẻ ngoài rất trẻ! "
"20 tuổi? tốt tốt tốt......"
Giang Ích Lâm mặt mày hồng hào, vui vẻ nói: "A Yến, buổi tối hôm nay thêm 2 món!"
20 tuổi!
Chuyện này làm cho lão chẳng còn chút lo ngại.
"Được, vừa đúng lúc sắp ăn tối, ta đi nấu đồ ăn." Lưu Yến mặt mày hớn hở, nhanh nhảu đi đến phòng bếp.
Đông Phương Nhất Tâm vội vàng đuổi theo: "Dì à, để con giúp một tay!"
......
"Reng reng reng......"
Giang Hàn đang muốn đi theo vào nhà bếp, miễn cho Đông Phương Nhất Tâm nói lỡ lời, kết quả điện thoại di động kêu vang, chỉ có thể bất đắc dĩ thôi.
"Này!"
Tìm một góc khuất, Giang Hàn phát hiện Lâm Phàm gọi tới, lúc này mới nhận điện thoại.
"Nữ kiếm tiên mới vừa rồi có phải liên hệ với ngươi?" Lâm Phàm tức giận nói: " Nàng ngự kiếm bay ở trên không, thẳng đến chỗ nhà của ta, bị vệ tinh bắt được dấu vết, khá tốt là ta xử lý nhanh chóng! "
"A..., cái này! "
Giang Hàn đứng hình tại chỗ.
Ngự kiếm bay ở trên không?
Nhất Tâm, nàng quá sơ ý !
Nàng làm như vậy sẽ trở thành chủ đề nóng trên thanh tìm kiếm !
......