Editor: Kingofbattle.
Cùng lúc đó, bên trong một thành trấn khác.
Trong quảng trường trống trải, bốn phía chất đầy thi thể bị cháy đen.
Tướng chết của mấy cỗ thi thể này rất thê thảm, da tróc thịt bong lộ ra cả xương trắng, chung quanh có vô số lôi điện chập chờn lóe lên, xuyên thẳng qua dưới mặt đất, không ngừng chớp tắt, làm cho người ta không dám tới gần.
"Hừ! "
Trong sân, nam tử tóc xanh hừ lạnh một tiếng, bàn taykhẽ bóp lại, lôi quang xung quanh chợt biến mất, sắc mặt hắn lộ vẻ cực kỳ khinh thường: "Một người có thể đánh nhau cũng chẳng có!"
"Ngươi nắm giữ Thương Thanh Chi Lôi, bản thân lại là thần thể, trời sinh đã có ưu thế cực lớn, nhất định không phải là thế hệ tầm thường, nhưng nhớ lấy không thể vì vậy mà cậy tài khinh người! "
Ở chỗ cổ nam tử, có một ngọc bội phỉ thúy tinh xảo phát ra ánh sáng trong suốt chói lọi, đang trao đổi tinh thần cùng với hắn.
Bởi vì có một vài nguyên nhân đặc thù, người bên trong ngọc bội đã mất đi thân thể, một phần linh hồn ký sinh trong ngọc bội, dưới cơ duyên xảo hợp được Lôi Tấn nhỏ máu nhận chủ, cho nên âm thầm trợ giúp hắn trưởng thành.
Ở chung thời gian dài, bất tri bất giác hai người liền trở thành thầy tốt bạn hiền.
"Ở kiếp trước, nếu không bị gia tộc xem thường, còn bị làm nhục nhiều lần, thì làm sao mà con đường sau này của ta lại chịu nhiều khó khăn đến vậy." Lôi Tấn nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí: "Sư phụ, ngươi yên tâm đi, đạo lý sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, ta vẫn hiểu rõ."
Nói xong, hắn nhìn qua đám chủ cửa hàng đang nhìn mình bằng ánh mắt sợ hãi, trong lòng tràn đầy khoái ý, chuẩn bị lên đường tìm kiếm một chỗ luyện cấp khác.
Nhưng mà, sau khi hắn bước ra vài bước, chợt dừng chân, trong mắt hiện lên lôi quang màu xanh: "Ai đang âm thầm rình mò, cút ra đây cho ta!"
"Khặc khặc khặc......"
Sương mù màu xám từ hư không lan tràn, khuếch tán ra xung quanh, kế tiếp một vị nam tử thần bí chậm rãi bước ra từ bên trong, phát ra mất tiếng cười quái dị the thé: "Không hổ danh là Thiên Địa Chủ Giác tung hoành một thời đại, quả nhiên danh bất hư truyền! "
"Kẻ Thăm Dò? !"
Sắc mặt Lôi Tấn ngưng trọng, trong mắt lộ vẻ kiêng kỵ, như gặp đại địch: "Ngươi tìm ta làm gì?"
Nói phải trái, tất cả mọi người tiến vào《Thiên Địa》đều có khởi đầu bằng nhau, bắt đầu từ con số không, nhưng thủ đoạn ẩn núp của Kẻ Thăm Dò, vẫn là cao thâm đến không tưởng nổi.
"Không cần khẩn trương, ta chẳng có địch ý gì với ngươi!" Kẻ Thăm Dò bình thản, chậm rãi nói ra: "Hoàn toàn ngược lại, ta còn muốn tặng ngươi một phần cơ duyên! "
Cơ duyên?
Nghe vậy, Lôi Tấn nhíu mày: "Có ý gì?"
Không có làm màu nhiều, Kẻ Thăm Dò lấy ra một khối tinh thạch huyết sắc từ trong ngực, để ở trước mặt đối phương.
"......"
Nhìn chằm chằm vào Tinh Thạch Thần Bí phát ra ánh sáng mê hoặc khiếp người, Lôi Tấn nhíu mày: "Nói ra điều kiện! "
"Giải quyết Nhất Giang Hàn Thủy!"
Kẻ Thăm Dò nói thẳng, nói rõ mục đích.
"Mạnh như ngươi, còn phải sợ Nhất Giang Hàn Thủy?" Lôi Tấn có chút kinh ngạc, lập tức lại nghĩ tới quan hệ thân mật giữa Kẻ Thăm Dò và Nhất Giang Hàn Thủy, lập tức hiểu rõ: "Chỉ cần ta giết hắn, ngươi liền cho ta thứ này?"
"Không, đây là thù lao trước của ngươi, không có tinh thạch huyết sắc, ngươi làm thế nào tìm được Nhất Giang Hàn Thủy." Kẻ Thăm Dò phất nhẹ tay áo, tinh thạch bị hắn ném ra ngoài, bị Lôi Tấn tiếp được.
Sau đó, hắn quay người rời đi.
Liếc mắt quan sát tinh thạch trong tay, Lôi Tấn nhìn về phía bóng lưng Kẻ Thăm Dò rời đi, thấp giọng hỏi: "Sư phụ, nếu hiện tại ta ra tay đối phó Kẻ Thăm Dò, thì phần thắng là bao nhiêu? "
"Nhiều nhất ba thành!" Người trong ngọc bội trả lời.
"Ai! "
Lôi Tấn thở dài, sắc mặt tiếc nuối: "Vậy thì đúng là đáng tiếc, lại để hắn đi!"
Nói xong, nam tử tóc xanh không thể chờ đợi được mà hấp thu sức mạnh từ tinh thạch huyết sắc, sau đó cả người kêu lách cách như sấm rền, vọt thẳng ra bên ngoài trấn.
Trên thực tế, cũng không phải là hắn tuân thủ hứa hẹn, nhất định phải trợ giúp Kẻ Thăm Dò chém giết Nhất Giang Hàn Thủy, mấu chốt nằm ở chỗ sức mạnh tinh thạch huyết sắc vô cùng trân quý, mà Nhất Giang Hàn Thủy lại chiếm phần nhiều.
Ngay khi đối phương còn chưa bị người khác chém giết, hắn cần hành động sớm, nhờ đó mà đánh xuống trụ cột trên con đường vô địch của mình.
......
Mặt trời chói chang, tỏa sức nóng ghê người.
Giang Hàn trở về thị trấn cũng không có nhàn rỗi, đi mua một ít dược phẩm để phòng ngừa vạn nhất.
【 Hồng Dược Thủy】( loại nhỏ)
Giới thiệu sơ qua: đây cũng chẳng phải dược thủy bình thường, ít nhất có thể giúp ngươi hồi một chút máu.
Hiệu quả: mỗi giây hồi phục 1% máu.
Thời gian duy trì: 10 giây
Giá cả: 1 ngân tệ
......
Mua dược phẩm xong, Giang Hàn lại bước vào cửa hàng tạp hóa, hiện tại là lúc dùng tiền cày cấp.
Sức nặng tiền tài, khiến cho người an tâm.
"Xin chào, xin hỏi ngài cần gì?" Ông chủ rất khách khí, trên mặt vui cười hỏi thăm.
"Có đồ vật đặc biệt nào hấp dẫn ánh mắt người khác hay không?" Giang Hàn đi thẳng vào vấn đề: "Cùng loại với pháo hoa hay gì đó."
Thứ hiện tại hắn thiếu thốn nhất, chính là thủ đoạn dụ quái mà không để cho bọn nó chạy thoát, mà loại thủ đoạn này có thể dựa vào đạo cụ để bù đắp.
Có thể nói, chỉ cần thuận lợi dụ quái, đẳng cấp tuyệt đối giống như ngồi hỏa tiễn bay lên "tạch tạch tạch".
Nếu như chuyện gấp nhất là thăng cấp, đương nhiên hắn sẽ không lãng phí thời gian vào mấy việc khác.
"Pháo hoa?"
Trên mặt ông chủ tạp hóa lộ vẻ quái dị, chỉ chỉ quầy hàng bên cạnh: "Có đấy, nhưng dựa vào hoàn cảnh sinh tồn trước mắt, không có nhiều tác dụng."
"Vậy sao?"
Giang Hàn đi qua cẩn thận xem xét, ánh mắt liền sáng rực: "Chính là nó!"
Quả thật, đối những người khác mà nói, cái đồ chơi này vô dụng, nhưng đối với hắn mà nói, có ý nghĩa phi phàm.
【 Huyễn Tưởng Yên Hoa】(cấp thanh đồng)
Giới thiệu sơ qua: đạo cụ dưới tình huống thông thường thì như vô dụng, nhưng lại là thần khí cưa gái, cẩn thận ngẫm lại, có lẽ sẽ có ích cho loài chim.
Hiệu quả: dùng cảnh tượng mình suy nghĩ chứa vào đạo cụ, sau đó bắn lên bầu trời.
Thời gian duy trì: năm phút
Giá cả: 10 đồng tệ
......
Vung tay lên, Giang Hàn mua sắm 5 cái Huyễn Tưởng Yên Hoa, sau đó lại mua bản đồ địa hình xung quanh, vừa đi vừa nhìn.
"Bành! "
Sau khi rời cửa tiệm, hắn không cẩn thận đụng vào một gã nam tử có dáng vẻ lưu manh.
"Xin lỗi, ngươi có bị sao không?" Giang Hàn áy náy nói.
Nam tử kia nổi cáu, trực tiếp chỉ vào mũi Giang Hàn tức giận mắng: "Đi đường không có mắt sao..., không biết dùng mắt thì có thể tặng cho người mù!"
"Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc ngươi có bị thương hay không?" Giang Hàn vẫn giữ thái độ tốt đẹp.
"Không có! "
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: chúc mừng ngài đánh chết【Mã Bưu】, +10% kinh nghiệm!
......
Ngay khi Giang Hàn vui mừng rời khỏi thị trấn, trong quảng trường trống trải xuất hiện một cỗ thi thể.
Không thể không nói, tên kia đúng là kẻ dám phát ngôn bừa bãi, đúng là có chút tiền vống, cho ra không ít kinh nghiệm.
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: ngài tiến vào bản đồ【 Vẫn Tinh Hạp Cốc】!
Rất nhanh, Giang Hàn liền dựa vào bản đồ tìm được vị trí thích hợp, từ bên ngoài nhìn vào hẽm núi, có thể thấy được bên trong là mặt đất bằng phẳng, nhưng hai bên là vách núi dựng đứng.
Hao phí rất nhiều công phu, Giang Hàn đánh sập con đường phía sau, kế tiếp châm ngòi đốt Huyễn Tưởng Yên Hoa.
"CHÍU...U...U!"
Pháo hoa bắn vào không trung, nhưng cũng không phát ra tiếng nổ mạnh vang dội, ngược lại hóa thành hai cái bảo rương màu vàng kim óng ánh rơi xuống hẽm núi.
Trừ chuyện này ra, hắn còn lợi dụng Huyễn Tưởng Yên Hoa sửa đổi chút địa hình, nhờ đó mọi người sẽ bị đánh lừa không nhìn thấy bẫy.
"Chờ người đến nạp mạng thôi!" Giang Hàn nắm chuôi kiếm, chờ đợi con mồi.
Một cái bảo rương hoàng kim đã có thể hấp dẫn vô số người chơi, lúc này hai cái bảo rương hoàng kim thì thế nào...?
Đây chính là tiếp tế gấp bội!
......