Editor: Kingofbattle.
"Tha......tha cho ta!"
Sắc mặt Đinh Nghị tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ cực độ khi liếc nhìn Giang Hàn, chỉ cảm thấy cổ họng như bị gọng kìm bóp chặt, khó có thể hít thở.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, khi mình giao chiến với đối thủ cùng cấp lại bị thất bại quá nhanh, thậm chí xuất ra át chủ bài, vẫn không thể thay đổi kết quả.
Cảm giác nhục nhã khó nói lên lời xông lên đầu, giống như có một bàn tay vô hình tát một cái thật mạnh lên má, đánh bay tự tin cùng vinh quang, chỉ chừa lại vẻ thảm hại.
"Nếu như dời mục tiêu sang ta, có lẽ ngươi sẽ được chết nhanh hơn!" Trong mắt Giang Hàn tràn ngập lạnh lẽo, đâm mũi kiếm vào ngón tay Đinh Dũ, máu bắn tung tóe, tận lực nương tay, không cho hắn chết sớm.
"A... A... A........."
Tay đứt xuyên tim, ngón tay bị xuyên thấu truyền đến đau nhức kịch liệt, trực tiếp khiến cho khuôn mặt Đinh Nghị vặn vẹo dữ tợn, thống khổ mà kêu la thảm thiết, giống như một con heo đang bị chọc tiết canh.
Hắn cố hết sức giãy dụa, lại bị Giang Hàn dẫm nát dưới chân.
"Ngươi nói mình vô địch trong hỏa diễm mà?" Giang Hàn lạnh lùng nhìn đối phương, không chút lưu tình mà tiếp tục công kích: "Không phải ngươi nói sợ ta bỏ chạy, mới ra tay với Nhất Tâm ư? Chúng ta đang ở trước mặt ngươi, mau ra tay đi...! "
"Ta có thể cung cấp tin tức về Thiên Địa Chủ Giác cho ngươi, chỉ cần ngươi đừng giết ta, ta sẽ nói cho ngươi toàn bộ!" Đinh Nghị mặt mũi bầm dập, ngũ quan đều biến dạng, đâu còn vẻ cuồng ngạo trước đó, chỉ biết đau khổ cầu khẩn.
"Thiên Địa Chủ Giác rất trâu bò sao?" Giang Hàn cười nhạo, đằng đằng sát khí: "Ở bên trong dòng sông thời gian, ta đã đã từng nói qua, sự khó chịu của ta, chắc chắn sẽ cho các ngươi nếm thử, ngươi, chỉ là người đầu tiên mà thôi!"
Nếu như không phải thời gian quá gấp, chờ cho hắn xông lên Thần cảnh, thì đám Thiên Địa Chủ Giác này, tới một người hắn giết một người, làm sao phải sợ?
Hôm giờ ở trong Thiên Địa, tất cả mọi người đều bắt đầu từ số không, khởi điểm từ dưới lên, thật xem hắn là quả hồng mềm, có thể nắn bóp tùy ý hay sao!
"Xùy! Xùy! Xùy!......"
Ánh mắt Giang Hàn lạnh lùng, một kiếm chặt đứt một ngón tay, mặc kệ Đinh Nghị cầu xin tha thứ, đến khi mười đầu ngón tay bị chặt đứt, máu chảy không ngớt, đau đớn khó có thể miêu tả thành lời, Đinh Nghị không ngừng gào rú thảm thiết, mặt xám như tro, tuyệt vọng triệt để.
"Thiên Địa Chủ Giác, bất quá chỉ có như vậy! "
Không hề lãng phí thời gian, Giang Hàn đâm một kiếm vào lồng ngực của hắn, cướp đoạt sinh mệnh cuối cùng.
-34254!
"Ầm! ! ! "
Lập tức, thân hình Đinh Nghị tan rã, hóa thành hai loại năng lượng nguyên tố một xanh một đỏ trôi lơ lửng giữa không trung, sau đó như ngôi sao bay lên, đụng vào phía chân trời, xốc lên sóng khí trùng trùng điệp điệp, cuối cùng đạt tới cực hạn rồi nổ tung, ánh sáng hai màu hồng, xanh dần dần rơi xuống, tạo ra hình ảnh đồ sộ rực rỡ.
Cảnh tượng ngôi sao nổ tung, khiến cho vô số người chú ý.
"Tình huống như thế nào, tiểu hành tinh va chạm? "
"Thoạt nhìn cũng chẳng giống!"
"Nhanh như vậy đã có Thiên Địa Chủ Giác bỏ mình?"
......
Trong lúc nhất thời, vô số tiếng người chỉ trỏ, chủ quan phỏng đoán, người hiểu rõ xảy ra chuyện gì, đều có tâm tư.
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: chúc mừng ngài thành công đánh chết Thiên Địa Chủ Giác【 Hỏa Diễm Quái Nhân· Đinh Nghị】, đạt được ban thưởng: +50% kinh nghiệm, may mắn tăng lên một chút!
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: nhiệm vụ chủ tuyến dành riêng cấp SSSSS【 Bát Loạn Phản Chính】của ngài đạt được tiến triển nhất định, ngài đạt được phần thưởng nhiệm vụ:【 Băng Hỏa Châu】(cấp S)!
......
Băng Hỏa Châu?
Xem ra nhiệm vụ chủ tuyến này không phải là chẳng được gì, xem chừng mỗi lần giết một vị Thiên Địa Chủ Giác, sẽ cho một chút ban thưởng!
Không có vội vã xem xét chiến lợi phẩm, Giang Hàn rút kiếm ra, hất tung máu tươi, gom tất cả đạo cụ rơi ra từ xác Đinh Nghị bỏ vào túi, sau đó bước tới gần Đông Phương Nhất Tâm, ân cần hỏi thăm: "Nàng không có bị thương chứ?"
"Không có việc gì! "
Đông Phương Nhất Tâm khẽ lắc đầu, có chút mất mát nói: "Ta còn quá yếu!"
Ở bên trong《 Vĩnh Hằng》, nàng còn có thể thỉnh thoảng trợ giúp Giang Hàn, nhưng tiến vào《Thiên Địa》, tình huống hai bên lại hoàn toàn trái ngược, làm cho nàng ít nhiều có chút nhụt chí.
Không phải là nàng không muốn Giang Hàn trợ giúp, chẳng qua là......
Nàng không muốn trở thành gánh nặng.
"Nhất Tâm nhà chúng ta làm sao mà yếu được!" Giang Hàn cười nói: "Ai cũng có thời điểm khó khăn, nếu không có nàng giúp, có lẽ ta đã sớm chết ở trong tay Herbert!"
Lúc đầu hắn chạm mặt Herbert, thực lực đối phương quá mức mạnh mẽ, bất luận là thủ thành chiến, hay là công thành chiến ở Băng Tuyết trấn, đều là kẻ địch không thể đánh bại.
Lúc ấy, nếu không có Kiếm Thần ra tay cứu giúp, hắn cũng đã sớm chấm dứt hành trình trò chơi của mình, không biết trở thành thường dân ở một góc nào đó.
Kế tiếp, Long Vực đánh Hải Tâm Thành, Kiếm Thần lại nương tay, hai đại trận doanh đều muốn giết hắn, Kiếm Thần là cọng rơm cứu mạng duy nhất hắn có, thậm chí tại thế giới chân thật, gia tộc Đông Phương chỗ nàng cũng cung cấp trợ lực rất lớn......
Từ đầu tới đuôi, hắn đã chịu quá nhiều ân huệ từ Kiếm Thần, mà Kiếm Thần lại chưa từng đòi hỏi hắn điều gì.
"Nếu nàng cảm thấy mắc nợ, bằng không thì......thưởng cho ta một chút?" Nhìn thấy bộ dạng sa sút của Nhất Tâm, Giang Hàn thử nói sang chuyện khác.
Lòng của hắn, đúng là quá mềm yếu!
Suy nghĩ vì đối phương, thậm chí không tiếc hi sinh nhan sắc của mình.
"Ban thưởng? "
Đông Phương Nhất Tâm chớp chớp mắt nói: "Ngươi muốn ta thưởng ngươi cái gì?"
"Oạch......"
Nuốt nuốt nước miếng, Giang Hàn bước tới thò tay choàng qua vòng eo nhỏ nhắn của Đông Phương Nhất Tâm, ánh mắt nóng bỏng nói: "Nàng cảm thấy ta độc thân bao nhiêu năm rồi?"
"Bao nhiêu năm? "
"29 năm!"
Giang Hàn cảm thấy chua xót nói: "29 năm này, nàng biết ta sống tiếp như thế nào không?"
Tính theo tuổi thật, hắn chỉ chừng 24, 25 tuổi, nhưng lúc Thời Không Chi Thần· Bạch Ngự Phong thi triển Quang Âm Chi Ngoại, cũng không phải là tăng lên hiệu suất tu luyện, mà tạo ra hẳn một không gian độc lập có thời gian chậm hơn bên ngoài, hắn thật sự tu luyện ở bên trong tận 5 năm.
"Có thể dùng tay!"
Đông Phương Nhất Tâm không hổ danh là kỳ nữ, lúc này nói ra lời kinh người, vì hắn mở ra con đường sáng: "Trong tiểu thuyết luôn miêu tả nhân vật nam chính là người quang minh chính đại, giống như trước khi thành đại sự, tuyệt không lưu luyến nữ sắc, nói thật ra, có chút giả."
Á đù......lại là tiểu thuyết?
Cô nương ngốc này như thế nào động một cái là nhắc tới tiểu thuyết?
"Vậy nàng thử đoán xem, sau khi anh hùng cứu mỹ nhân trong tiểu thuyết, sẽ phát sinh chuyện gì." Giang Hàn dở khóc dở cười, thử chơi chiêu.
Nha đầu trước mắt này, đúng là không giống người thường.
Dựa theo kịch bản thông thường, hẳn là gạo nấu thành cơm, làm sao mà kéo xa tới vậy?
"Chiêu này xưa rồi!"
Đông Phương Nhất Tâm lắc đầu, nhận xét: "Trên thực tế sau khi anh hùng cứu mỹ nhân, khả năng chỉ biết đạt được cảm kích, không dễ dàng lấy thân báo đáp như vậy."
"Thế thì Đông Phương lão sư ngài thay ta tính toán, ngoại trừ ta có thể thu được cảm kích thì còn có gì khác hay không?" Giang Hàn khiêm tốn thỉnh giáo, không ngại học hỏi người thấp hơn mình.
"Khó!"
Trong mắt lộ vẻ gian xảo, Đông Phương Nhất Tâm làm ra vẻ bà cụ non chỉ điểm: "Độc thân 29 năm, nhất định là có nguyên nhân, tại sao lại không tranh thủ khắc phục nguyên nhân?"
"Cô gái nhỏ này!"
Giang Hàn có chút tức giận, dùng sức ôm nàng vào lòng, để hai bầu ngực mềm mại dán vào người Giang Hàn, khiến cho hắn miệng đắng lưỡi khô, không khỏi cười tà: "Nàng nói có thể dùng tay, vậy ta hỏi nàng, nàng......từng thử chưa?"
"Ngươi từng thử chưa?" Đông Phương Nhất Tâm hỏi lại.
Giang Hàn cố gắng tranh cãi: "Ta là người hỏi trước, mau trả lời ta!"
"Độc thân 29 năm, ngươi từng thử chưa?"
"......"
Nhìn thấy bộ dáng đau khổ của Giang Hàn, Đông Phương Nhất Tâm cười "phốc phốc", nhón chân lên nhẹ nhàng kề sát vành tai Giang Hàn, hơi thở như u lan: "Cuộc sống của ta rất tẻ nhạt, chưa bao giờ hy vọng xa vời, nhưng mà sau khi gặp ngươi, đã từng không thể khống chế chính mình."
Híz-khà-zzz!
Giang Hàn âm thầm hít thở, cảm giác nội tâm xao xuyến không thể bình tĩnh, hít thở có chút gấp gáp.
Đáng giận...!
Đây là cô gái nghiện tiểu thuyết sao?
Không thể chịu đựng nổi!
......