Editor: Kingofbattle.
"Cửa thứ hai, đấu âm nhạc!" Phương Cảnh áp chế tâm tình "Báo thù rửa hận" ở trong lòng, giải thích cho Giang Hàn: "Rất đơn giản, hai bên tự mình diễn tấu âm nhạc, khả năng biểu diễn âm nhạc quyết định cường độ công kích!"
Giang Hàn nhíu mày, cảm thấy khó xử: "Nếu không hiểu âm luật thì sao?"
Liên quan tới âm nhạc, bắt hắn ngâm vài câu còn được, còn muốn thể hiện ra kỹ nghệ cao siêu khẳng định không cách nào làm được.
"Không sao, ta cũng không hiểu." Phương Cảnh nhe răng trợn mắt nói: "Đây là phương thức thí luyện mà Kỳ Lân Thần Thánh truyền từ đời này sang đời khác, hơn nữa hạng mục là ngẫu nhiên, không phải ta thiết lập."
"......"
Nghe vậy, Giang Hàn dở khóc dở cười.
Hai người không hiểu âm luật đi so tài biểu diễn âm nhạc định thắng thua?
Chuyện này thật là quá tuyệt vời!
"Ngươi chuẩn bị xong chưa?" Phương Cảnh hỏi: "Tất cả nhạc cụ, chỉ cần trong đầu ngươi tưởng tượng ra, sẽ xuất hiện ngay trước mặt ngươi! "
"Đến đây đi!"
Giang Hàn bày thế sẵn sàng.
Một trận chiến này, rất khó nhằn.
"Cửa thứ hai, bắt đầu!"
Vừa dứt lời, đỉnh đầu hai người có thêm một thanh máu, theo thứ tự là 100 điểm, lợi dụng cường độ âm nhạc, có thể tạo thành sát thương.
Phương Cảnh hóa thân thành hình người, trở thành một nam tử dáng người trung bình mặc áo xanh, sắc mặt nghiêm trọng, nó triệu hồi ra một cái trống to, trong tay cầm hai cái chày gỗ gõ điên cuồng, âm thanh cực kỳ vang dội, đinh tai nhức óc.
Giang Hàn chỉ cảm thấy màng tai như điếc đặc, điểm máu 100 chậm rãi ngã xuống.
Mẹ nó đây gọi là đấu âm nhạc?
Rõ ràng là thi xem ai tạo ra âm thanh chói tai!
"Chả lẽ ta lại sợ ngươi! "
Hai tay Giang Hàn giang rộng, xuất hiện một đôi chập chiêng hình nón, giống như cái mũ rơm được tạo ra bằng đồng thau, hai tay đập vào nhau.
"Đông đông đông......"
"Bang bang bang........."
Hai người ngươi tới ta đi, so đấu ai dùng nhạc cụ phát ra âm thanh chói tai hơn.
"Không được, tiếp tục như vậy sẽ thua!"
Trong lòng Giang Hàn trầm xuống, mắt thấy thanh máu của mình giảm nhanh hơn, lúc này còn sót lại 50 điểm, còn đối thủ là 55 điểm, quyết định bỏ nhạc cụ, trái lại triệu hồi ra kèn xô-na.
Kèn xô-na vừa vang lên, hoàng kim vạn lượng!
"Tút tút tút......"
Giang Hàn rất tự tin đối với hơi phổi của mình, lúc này bắt đầu ngậm thổi, tiếng kèn đặc biệt chói tai, khiến cho thanh máu Phương Cảnh giảm nhanh, chớp mắt đã về không.
"! ! ! ! "
Lập tức, Phương Cảnh bối rối, hai tay rủ xuống, buông bỏ nhạc cụ: "Nhạc cụ của ngươi là thứ gì?"
Bất luận là chập chiêng hay kèn xô-na, đều là loại nhạc cụ hắn chưa từng thấy qua.
"Muốn học..., ta dạy cho ngươi...! "
Giang Hàn thể hiện ra phong phạm tông sư kèn xô-na.
Thực không dám đấu diếm, hắn học thổi kèn xô-na cũng lâu lắm rồi, nghĩ kỹ lại, đã vượt qua 10 giây, đủ để truyền đạo học nghề.
"......"
Khóe miệng Phương Cảnh giật giật, ủ rũ nói: "Ta thua rồi! "
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: chúc mừng ngài thông qua cửa thứ hai!
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: ngài tiến vào cửa cuối cùng:【Kháng Thương】!
"Kháng thương?"
Phương Cảnh lộ vẻ ngưng trọng: "Không biết nên nói ngươi may mắn hay là bất hạnh, vậy mà rút thăm được cửa ải này!"
"Rất khó sao?" Mặt Giang Hàn hơi đổi sắc.
Phương Cảnh giảng thích: "Ngươi chỉ cần đứng tại chỗ, dưới trạng thái không nằm trong pháp tắc trò chơi, chia ra đỡ công kích của ta 3 thành, 6 thành lực cùng với 10 thành sức mạnh! "
Nói xong, giọng điệu của hắn dần dần trầm trọng.
Dưới trạng thái không nằm trong pháp tắc trò chơi, đỡ công kích của hắn cũng không phải chuyện đùa !
"Ta có thể sử dụng đồ phòng ngự không?" Giang Hàn hỏi.
"Có thể! "
Phương Cảnh gật đầu: "Nhưng ta phải nói rõ cho ngươi biết, dưới trạng thái không nằm trong pháp tắc trò chơi, đồ phòng ngự cũng có sức chống đỡ có hạn, không có khả năng bảo vệ ngươi hoàn toàn, thậm chí có khả năng bị đánh nát!"
"Không sao, đừng để ý."
Vừa nghe hắn nói như vậy, Giang Hàn liền yên tâm.
Nếu như không thể sử dụng đồ phòng ngự, cưỡng ép đứng tại chỗ đỡ đòn, thì độ khó xác thực rất lớn, nhưng có thể sử dụng đồ phòng ngự, thì tình huống hoàn toàn khác biệt.
Kỳ thật người khác cũng không biết, trên người hắn có một cái hộ cụ Thần cấp, chẳng qua là bình thường không lấy ra dùng.
"......"
Mắt thấy thái độ Giang Hàn bình tĩnh tự nhiên, sắc mặt Phương Cảnh lộ vẻ cổ quái.
Yêu cầu thử thách này là không được tránh né!
Chẳng lẽ hắn có tự tin đỡ được công kích của mình?
"Vậy thì ta sẽ không nương tay!" Phương Cảnh không do dự nữa, giơ bàn tay lên, khí tụ đan điền, hung hăng đánh về phía Giang Hàn, như đào núi lấp biển.
Mắt thấy năng lượng mênh mông mãnh liệt đánh tới, áo bào Giang Hàn bay phất phới, thấp giọng nói: "Vượng Tài, cho mượn bảo bối của ngươi dùng một lát!"
Tạm thời không thể gọi sủng vật, nhưng cũng không chứng tỏ Giang Hàn không thể mở túi đồ của sủng vật.
"Ô! "
Đồ vật cá nhân bị Giang Hàn móc ra, Vượng Tài kêu rên một tiếng, nhưng nhìn thấy chủ nhân chỉ lấy đi đạo cụ dành riêng của mình, nó nhẹ nhàng thở ra.
Ừ?
Đột nhiên, Vượng Tài cảm giác không đúng.
Hắn cầm Hỗn Độn Chi Thư của mình làm gì?
"Bành! "
Bàn tay Phương Cảnh vỗ vào bên trên Hỗn Độn Chi Thư, khiến cho sóng khí càn quét xung quanh, nhưng Giang Hàn vẫn đứng tại chỗ không chút sứt mẻ, tay phải cầm chặt Hỗn Độn Chi Thư, dùng nó biến thành một lá chắn.
Mấy giây sau, Phương Cảnh thu tay về, nhìn quyển sách trong tay đối phương: "Đó là cái quỷ gì? "
"Đọc sách phá vạn quyển!" Giang Hàn cầm lấy Hỗn Độn Chi Thư, tự tin nói: "Đây chính sức mạnh đến từ tri thức! "
Vượng Tài: "......"
Phương Cảnh: "......"
"Sáu thành sức mạnh, đến đây đi!"
Hai mắt Giang Hàn sáng rực: "Ta tin nó sẽ đỡ được!"
Với tư cách đạo cụ dành riêng cho Vượng Tài, phẩm cấp Hỗn Độn Chi Thư rất cao, làm sao có thể sẽ bị Phương Cảnh đánh nát?
Dùng để đỡ công kích rất thích hợp!
Tin chắc rằng Vượng Tài nằm trong không gian sủng vật nhìn thấy cảnh này, sẽ âm thầm rơi lệ, vui đến phát khóc.
"Tốt lắm, ta sẽ không khách khí!" Phương Cảnh ra tay, song chưởng dùng sức đánh về trước mặt, hình thành hai đạo vòi rồng hỏa diễm, kéo theo nhiệt độ cực cao đánh về phía Giang Hàn.
Nếu là sách, dùng lửa để đốt là cách tốt nhất!
"Ầm! ! "
Liệt diễm gào thét, dội thẳng bên trên Hỗn Độn Chi Thư, ánh lửa hừng hực bao trùm cả mặt ngoài quyển sách, nhưng rốt cuộc nó chẳng bị tổn hại gì, ngay cả một tia cháy đen cũng không có.
"Tiếp tục! "
Giang Hàn rất hào hứng.
Lại đỡ một đòn tiếp theo, Gia Giai Giai có thể thức tỉnh!
Về phần Hỗn Độn Chi Thư, hắn không lo lắng chút nào.
Nếu là Kỳ Lân Thần Thánh ở thời kỳ toàn thịnh, có lẽ sẽ hủy được, nhưng hiện tại Phương Cảnh chỉ mới cấp 20, thực lực chưa bằng 1% ngày xưa, làm sao có thể phá hủy đạo cụ danh riêng cho Vượng Tài?
"Đắc tội! "
Nhiều lần bị nhục, Phương Cảnh thực sự nổi giận, hai tay kết ấn trước người, vẽ ra trận pháp cực lớn giữa hư không, xuất hiện một cây cột nước dài mấy chục mét, sóng biển tuôn trào.
Uy lực một chiêu này, vượt xa trước đó, sách vở trong tay đối phương chỉ là một tấm dài khoảng 20 cm, tuyệt đối không thể ngăn cản toàn bộ.
Nhìn qua cột nước đánh tới, Giang Hàn không sợ chút nào, cả người ngồi chồm hổm trên đất, lấy quyển sách đội đầu như đang che mưa.
"Ầm! ! "
Phiá dưới lực xung kích, Giang Hàn cố gắng chèo chống vài cái, sau đó bay rớt ra ngoài, sắc mặt tái xanh, kinh hãi nói: "Sóng xung kích thật mạnh, may mắn sách này là chí bảo Thần cảnh, bằng không một kích này ta sẽ chết chắc!"
Nếu như tùy tiện đỡ được công kích của đối phương, hẳn là khiến cho nó bị nhục nhã, trước mắt Gia Giai Giai còn trông cậy vào đối phương để thức tỉnh, vuốt mông ngựa một chút cũng chẳng hại gì.
Hắn gọi cái này là gì?
Đạo lí đối nhân xử thế!
......