Editor: Kingofbattle.
"Tích tích! "
Rất nhanh, Giang Hàn đã nhận được danh sách do Bạch Vũ Nam gửi tới: "Có vài người quá mạnh, ta tính không ra, chỉ đành thôi. "
"Không có việc gì, vất vả cho ngươi rồi."
Sau khi Giang Hàn đạt được danh sách, lập tức hành động ngay và luôn, cưỡi trận pháp truyền tống đi tới vị trí những con mồi.
Những người chơi có tên trên danh sách này, đều là người có phúc cả!
Chắc hẳn người đời sau có nhớ lại đoạn lịch sử này, sẽ gọi đây là《Danh sách Bạch Vũ Nam》!
......
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: ngài tiến vào bản đồ【 Bắc Ngự thành】( thành thị cấp hai)!
Tiến vào một chỗ thành trì mới, Giang Hàn đứng yên chờ đợi, nhìn thấy hàng người bước qua, không ngừng dò xét tên từng người, để tránh bỏ sót nhân vật chính.
Ước chừng hai phút sau, chính chủ đã xuất hiện trong tầm mắt Giang Hàn.
Thần Uy Vạn Lý!
Giống như tia cực quang, Giang Hàn đã xuất hiện trước mặt người nọ, khóe miệng nở một nụ cười thân thiện nói: "Rốt cục đã chờ được ngươi, khá tốt là ta chưa bỏ cuộc!"
"! ! ! ! ! "
Hồ Tiểu Minh tái mặt, thiếu chút nữa bị dọa vãi ra quần: "Nhất Giang Hàn Thủy, là......Là ngươi! "
Chính mình chuẩn bị tới đây để đổi điểm tích lũy, vậy mà đụng phải loại người hung ác này, đây là mình đã gây ra tội nghiệt gì?
"Không sai, đúng là tại hạ! "
Giang Hàn gật đầu, thò tay ôm lấy bờ vai của hắn, dẫn hắn ra khỏi trận pháp truyền tống, thấp giọng nói: "Huynh đệ, ta chờ ngươi đã lâu!"
"Ta......"
Hồ Tiểu Minh kinh sợ thụt người, nói chuyện cũng lắp bắp : "Nhất giang......Nhất Giang Hàn Thủy, ta là......Ta là người vô tội!"
"Ngươi yên tâm, ta không phải muốn giết ngươi!" Giang Hàn cảm giác đối phương quá khách khí.
Đều là huynh đệ, lẽ ra phải chiếu cố lẫn nhau mới đúng!
"Ngươi muốn làm gì?" Hồ Tiểu Minh khó khăn lắm mới rặn ra một câu.
"Anh bạn à, gần đây ta có chút eo hẹp!"
Giang Hàn vươn tay, ở trước mặt hắn dùng ngón tay cái chà xát với ngón trỏ và ngón giữa, cho ra một động tác nhắc nhở.
"Ngươi muốn tiền?" Hồ Tiểu Minh móc ra 5 kim tệ, thò tay run run nói: "Đây là toàn bộ gia sản của ta!"
"Ngươi xem ta là ai?"
Nhìn thấy Hồ Tiểu Minh dùng tiền vũ nhục mình, Giang Hàn cảm thấy rất tức giận, một tay đoạt lấy kim tệ, trách mắng: "Ta chỉ muốn một ít điểm tích lũy, tiền chính là vật ngoài thân, ta không có thèm!"
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: ngài nhận được 5 kim tệ!
Điểm tích lũy? !
Nghe vậy, Hồ Tiểu Minh biến sắc mặt.
Đúng là hắn góp được không ít điểm tích lũy, nhưng mà chuyện này rất bí mật, hắn chưa hề nói ra ngoài, tại sao Nhất Giang Hàn Thủy lại biết rõ?
Tà môn!
Quá tà môn !
"Ngươi muốn cướp điểm tích lũy của ta?" Hồ Tiểu Minh căng thẳng nói: "Nơi này là trong thành thị, khu vực an toàn, ngươi đừng làm quá đáng!"
Nếu như đối phương đã tìm tới tận cửa, chắc là biết rõ điểm tích lũy của mình khá nhiều, lại chối bỏ, cũng chẳng cần thiết.
"Ai! "
Nhìn thấy đối phương tìm lý do thoái thác, Giang Hàn kém suýt nữa tổn thương lòng tự trọng: "Trong mắt ngươi, ta là kẻ cướp?"
Đối phương lại xem hắn là ăn cướp?
Đây là ếch ngồi đáy giếng, hắn khinh thường !
"Vậy ngươi nói lời kia là sao?" Hồ Tiểu Minh nghi ngờ không thôi.
"Ta thiếu điểm tích lũy, nhưng có câu quân tử ái tài, chỉ mượn, ta sẽ không cướp!" Giang Hàn lắc đầu nói: "Ngươi cho ta mượn một ít là được."
Ăn cướp trắng trợn, dễ kích động tinh thần đối phương.
Nhưng mượn thì lại khác.
Đầu tiên, sẽ tạo cho đối phương hy vọng không mất trắng, sau đó, từng bước một mài bớt sự kiên trì của đối phương, cuối cùng thật sự mượn không được, chỉ có thể thôi.
Đạo lý luộc ếch trong nước ấm chính là thế này.
"Ngươi sẽ trả?" Hồ Tiểu Minh rất nghi ngờ.
"BOANG...! "
Trong tay Giang Hàn xuất hiện thanh kiếm, phát ra tiếng kêu vang, hàn quang phản chiếu gương mặt người cầm kiếm, sát khí bốn phía: "Ta sẽ trả, ngươi yên tâm đi!"
Hồ Tiểu Minh: "......"
"Ngươi không cho mượn cũng không sao, chẳng qua là lúc rời khỏi khu vực an toàn thì cẩn thận một chút." Giang Hàn ý vị sâu xa nói: "Nói không chừng bởi vì bước ra ngoài mà kéo tới địch ý, gặp họa sát thân, cũng là chuyện có khả năng."
"Ta cho mượn!"
Hồ Tiểu Minh sợ hãi đan xen, nào dám đắc tội: "Ngươi muốn bao nhiêu? "
"55 vạn điểm tích lũy! " Giang Hàn giơ tay ra dấu: "Thiếu một phân, chính là xem thường nhân phẩm huynh đệ! "
"Ngươi......"
Nghe được con số, Hồ Tiểu Minh trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa là trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
Làm sao mà tên này biết mình còn dư 55 vạn điểm tích lũy?
Chuyện này không hợp lý!
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: ngài nhận được chuyển khoản điểm tích lũy: 550,000 điểm!
Rốt cục, dưới sự nhờ vả của Giang Hàn, Hồ Tiểu Minh đồng ý cho vượn, vì biết Giang Hàn rất cần đến nó.
Giải thích thì giải thích, nói cho cùng, đối phương vẫn sợ hắn trả thù.
So với điểm tích lũy, thì cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
"Cũng đừng quên trả lại!" Hồ Tiểu Minh còn muốn dây dưa.
"Hừ! "
Đạt được mục đích, Giang Hàn hừ lạnh một tiếng, thái độ thay đổi 180 độ, tựa hồ đang lẩm bẩm: "Thân phận Nhất Giang Hàn Thủy thật dễ xài, có thể thu về rất nhiều điểm tích lũy! "
Hồ Tiểu Minh: "? ? ? ! ! ! "
Đột nhiên xuất hiện tin tức bùng nổ, thiếu chút nữa khiến hắn đột quỵ, lúc này mới tỉ mỉ dò xét người trước mặt, nhưng lại không phát hiện ra chút manh mối.
Đây không phải người thật?
"Không cần nhìn nữa, nếu ta ngụy trang có thể để ngươi nhìn ra, ta còn cướp đoạt điểm tích lũy thế nào?" Giang Hàn cười nhạo một tiếng, quay người bước vào trận pháp truyền tống: "Ngươi cứ tìm Nhất Giang Hàn Thủy mà đòi điểm tích lũy, nếu như hắn biết mình thiếu ngươi điểm tích lũy mà nói, ha ha ha......"
Truyền tới một tràng cười lớn, Giang Hàn tiêu hao 1 kim tệ kích hoạt trận pháp, rời khỏi Bắc Ngự thành, đi tới điểm tiếp theo.
"Không…"
Hồ Tiểu Minh ngửa mặt lên trời gào to.
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: ngài tiến vào bản đồ【 Phong Quang thành】!
Đăng đăng đăng!
Phong Quang thành, đến!
Mang theo hành lý và vật phẩm giá trị của ngài, đi ra ngoài cẩn thận, chúc ngài thượng lộ bình an!
"Người tiếp theo!"
Giang Hàn kiếm được tương đối khá, mặt mày hớn hở.
Quả nhiên, dùng nhân phẩm cùng thực lực của hắn, không có đạo lý mượn không được điểm tích lũy!
Đứng ở trận pháp truyền tống chờ, trong gió lạnh rét buốt, sắc mặt Giang Hàn hồng nhuận, trên người mặc quần áo phong phanh, thở ra một ngụm khí nóng, cô đơn chiếc bóng, xa rời đám đông.
Chỉ liếc một cái, là có thể nhìn thấy đây là một thư sinh nghèo túng gia cảnh bần hàn.
Cỗ khí tức nghèo túng kia, căn bản không thể giấu đi.
"Vù!"
Không bao lâu, một vị "bà con xa" cưỡi trận pháp truyền tống đến địa điểm ước định.
"Khà khà!"
Xác nhận mục tiêu, Giang Hàn vẫy tay cười nói: "Đại ca, ta ở chỗ này!"
Cái kia người chơi: "......"
Đại ca?
Ai là đại ca của ngươi?
"BOANG...! "
Đột nhiên, thư sinh nghèo túng rút ra một thanh đao sắc bén, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị: "Đại ca, cho tiểu đệ mượn mấy chục vạn điểm tích lũy được không? "
"Là ngươi, Nhất Giang Hàn Thủy!"
Người chơi kia trợn trừng hai mắt, rốt cục phản ứng kịp, nhân vật đứng trong trận pháp chính là kẻ xấu khét tiếng trong vùng.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn rối như tơ vò.
Biển người mênh mông, gặp được kẻ trước mặt này, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ.
Xúi quẩy!
......