Võng Du : Kẻ Địch Của Toàn Bộ Server (Dịch Full)

Chương 689 - Chương 689 - Trường Phong Ra Trận

Chương 689 - Trường Phong Ra Trận
Chương 689 - Trường Phong Ra Trận

Editor: Kingofbattle.

"Thành chủ nói không sai!"

Tài Thần nghiêm mặt nói: "Nếu thực lực Tần Hàn Yên đủ mạnh, cũng sẽ không trở thành quân cờ, huống chi nàng là Thiên Sát Linh Thể, ưu điểm lớn nhất không phải thực lực mạnh mẽ, mà là sống rất dai."

Với tư cách là Thiên Địa Chủ Giác, tất nhiên là hắn càng hiểu rõ tình cảnh của Tần Hàn Yên.

Thiên Sát Linh Thể!

Đây là thể chất đặc thù sống dai nhất trong vũ trụ!

"Ta biết rõ Thiên Sát Linh Thể, nếu như tìm một chỗ núp kéo dài hơi tàn, có lẽ nàng sẽ khiến chúng ta chết mấy đời!" Thân Công Hổ nói bằng giọng chắc chắc, sau đó liền bổ sung: "Sặc......ngoại trừ thành chủ?"

Nhất Giang Hàn Thủy có thể sống bao lâu?

Có trời mới biết!

Chiến lực đã không nói đạo lý, thọ nguyên có thể giảng đạo lý hay không, rất khó phán đoán.

Nếu là người khác nói mình có thể mài chết Thiên Sát Linh Thể, hắn tuyệt đối không tin, nhưng thành chủ thì chưa chắc.

"Bất luận nàng có phải quân cờ hay không, sau này cùng tính thù mới hận cũ một lượt!" Trong mắt Giang Hàn lóe lên một tia lạnh lẽo.

Đối với hành vi Tần Hàn Yên chôn vùi toàn bộ sinh linh vũ trụ để cứu lấy Diệp Vân Phong, hắn từ chối cho ý kiến, nhưng lập trường cá nhân bất đồng, sớm muộn gì cũng phải tính ân oán.

"Đến phiên ta ra sân!"

Trường Phong đứng dậy, biểu lộ ngưng trọng.

"Đụng phải cường địch?" Giang Hàn như đoán được.

Năng lực Trường Phong không thể nghi ngờ, chẳng qua là ngày bình thường ít biểu lộ ra mà thôi.

Hôm nay, hắn lộ ra sắc mặt này, có thể thấy được thực lực đối thủ không tầm thường.

"Ừ!"

Trường Phong chậm rãi gật đầu: "Đụng phải Yêu Thần!"

"Trường Phong đại nhân cố gắng lên!" Sylph Cổ Vũ.

......

"Vù! Vù!"

Trường Phong tiến vào lôi đài, trong đôi ngươi màu bạc phản chiếu ra bóng mữ nỹ được hỏa diễm kim sắc bao phủ, một thân áo đỏ diễm lệ thướt tha, cảm giác tồn tại mãnh liệt.

"Băng Phách Thần Thể, có hiệu quả bù đắp cho Hỏa Nguyên Thần Thể của bộ tộc phượng hoàng ta!" Yêu Thần mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Nếu như ngươi đầu nhập vào ta, ta nguyện ý kết làm phu thê với ngươi, vĩnh kết đồng tâm, như thế nào?"

Trường Phong: "......"

"Híz-khà-zzz! !"

Trong lúc nhất thời, đám người xem trên khán đài đều hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy không thể tưởng tượng.

Lời nói này quả thật khiếp người!

Thân là phượng hoàng, vậy mà Yêu Thần chủ động tỏ tình, con mẹ nó chuyện này quá hoang đường!

"Cái tên Trường Phong này, thật là sướng!"

"Thần thể bù đắp cho nhau, cả hai đều đạt được lợi ích!"

"Ở rể cho phượng hoàng, nếu thê tử xinh đẹp như này, đổi lại ta, chỉ sợ sẽ lao lực mà chết!"

......

Tiếng ồn ào ầm ĩ nổi lên bốn phía.

"Không cần!"

Thoáng sửng sốt một chút, tựa hồ không ngờ đối phương sẽ nói ra lời này, Trường Phong liền lắc đầu cự tuyệt.

"Vì sao không muốn?" Yêu Thần nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Nhất Giang Hàn Thủy: "Tình nguyện làm cấp dưới cho tên kia, cũng không muốn tự lập môn hộ? Hay là......"

Ánh mắt nàng đảo qua Sylph, lộ vẻ xem thường: "Bởi vì loại mặt hàng này mà từ chối ta?"

"Cái đồ đê tiện kia ngươi xem thường ai đó?" Sylph nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến muốn bốc lửa.

Tình địch này tới quá bất ngờ!

"Ngươi không cần châm chọc khiêu khích!" Trường Phong cười nhạt một tiếng, tỉnh bơ nói: "Quả thật, Sylph rất hám trai, ngu dại, ngốc nghếch, thiếu quyết đoán, làm việc theo cảm xúc, nhưng vẫn có rất nhiều ưu điểm."

Sylph: "......"

Lời này của chàng nói được, ta còn gì là ưu điểm?

"Về phần thành chủ, càng là ân nhân của ta!" Trường Phong nói năng hùng hồn: "Nếu không có thành chủ, tuyệt không có Trường Phong hôm nay, gặp được thành chủ, quả thật là may mắn của Trường Phong!"

Theo thế giới giả tưởng đến thế giới chân thật, hiện tại lại tiến vào Thiên Địa, đúng là bởi vì Nhất Giang Hàn Thủy, hắn mới có thể thấy được nhiều điều mới lạ.

Mặc dù Trường Phong hắn không cam lòng làm người dưới, nhưng cũng biết tiến thối, hiểu lí lẽ, nếu không phải gặp quá nhiều khó khăn, chỉ sợ thành chủ hắn cũng chẳng muốn làm chức vụ này.

"......"

Nghe vậy, sắc mặt Giang Hàn phức tạp.

Nói thật lòng, Trường Phong làm người khiêm tốn, nhưng lại là thành viên được Giang Hàn xem trọng nhất trong công hội.

Cho dù ngày bình thường nói không nhiều lắm, nhưng nếu để cho hắn thối lui giang hồ, lựa chọn vị thành chủ kế tiếp, người được hắn lựa chọn, không phải mấy người Ralph, Atticus, Hạ Tá, mà là Trường Phong.

Không phải là đám người Ralph không đủ tốt, mà là bọn hắn khuyết thiếu khí chất lãnh đạo, mà Trường Phong lại giỏi khôn khéo, thích hợp khống chế cục diện, lại là người trung nghĩa, Sheryl đạo sư trong nóng ngoài lạnh thì xứng làm phó thành chủ, phe thế lực này mặc dù không có Gian Hàn, thì bên trong vẫn vững như thành đồng!

"Nói cho cùng, ngươi thiếu dã tâm!" Yêu Thần mắng.

"Ha ha......"

Trường Phong há có thể mặc cho Yêu Thần xoi mói, lúc này cười lạnh đáp trả: "Ngươi mới là không thiếu dã tâm, nhưng vì Băng Phách Thần Thể mà cam nguyện kết làm phu thê với người xa lạ, đủ để chứng tỏ ngươi không tuân thủ phụ đạo!"

Mọi thứ có được ắt có mất.

Hôm nay, Yêu Thần vì gia tăng thực lực mà hy sinh thân thể, thì ngày khác, cũng có thể vì tăng thực lực mà thí mạng trượng phu!

Nếu bị vài ba câu của Yêu Thần châm ngòi ly gián, có thể nói là ếch ngồi đáy giếng!

"Ngươi! "

Bị Trường Phong nhục mạ như thế, Yêu Thần giận tím mặt, lập tức hóa nguyên hình, trở thành phượng hoàng lửa rực rỡ, khí tức khủng bố phô thiên cái địa.

Mắt thấy một màn này, Trường Phong tóc bạc tung bay, thân hình thon gầy đón gió mà đứng, dưới chân ngưng kết băng sương dày đặc, toàn thân phát ra hàn khí bốn phía, chẳng biết tại sao, đột nhiên nghĩ đến lời của thành chủ, kìm lòng không được mà nói mượn: "Yêu Thần, ngươi thật lẵng lơ...! "

"Chết đi!"

Phượng hoàng bị chọc giận triệt để, toàn lực công kích, hỏa diễm kim sắc như lưu tinh, rơi xuống trên lôi đài, nổ ra một hố to tướng, hòa tan băng sương.

Tránh trái tránh phải, tránh đi hỏa diễm dày đặc, Trường Phong nhảy vọt tới phượng hoàng, kéo theo dòng luồng khí lạnh khiếp người, vung kiếm chém ngay cánh phượng hoàng.

"Xoẹt......"

Mũi kiếm ẩn chứa hàn khí vạch ra một đường, khiến cho phượng hoàng chảy máu.

-1,434,587!

"Thu…"

Yêu Thần bị đau, càng thêm tức giận, hai cánh rung một cái, hất Trường Phong bay ra: "Chỉ là cực hàn chi băng, lại dám đi so với hỏa diễm của phượng hoàng, đúng là không biết trời cao đất rộng!"

"Ầm! ! "

Rơi xuống lôi đài kéo theo một đường dài, gách đá rơi lả tả, Trường Phong có vẻ chật vật đứng dậy, không nói một lời, lại xông tới đánh giết.

Lý trí nói cho hắn biết, khẳng định đánh không lại, nhưng không đánh lại cũng phải chiến!

Chỉ cần không liên quan đến lợi ích toàn cục, cũng không cần nghe theo lý trí.

Sylph bị xem thường như vậy, tự nhiên hắn rất khó chịu.

Hắn mắng, có thể, người khác mắng, không được!

"Ngu không ai bằng!"

Nhìn thấy Trường Phong tiến công, Yêu Thần không dám khinh thường, toàn thân được hỏa diễm kim sắc bao phủ, giống như một mặt trời bé con, nhiệt độ cao kinh khủng bao trùm toàn bộ ngóc ngách lôi đài, từng bước một ăn mòn Băng Phách Lĩnh Vực của Trường Phong.

Tựa hồ cũng không muốn kết thúc ngay, nàng cố ý giảm cường độ tiến công, chỉ muốn lấy Trường Phong làm trò hề: "Phế vật, ngươi nói lại xem...? "

"Oành! Oành! Oành!......"

Băng sương bị hòa tan bốc hơi, hỏa diễm trút xuống như mưa, dưới thực lực bị nghiền ép, thân hình Trường Phong cháy đen đầy vết bỏng.

"Trường Phong đại nhân!"

Ngay khi mái tóc bạc của Trường Phong bị thiêu đốt gần như không còn, Sylph nắm chặt nắm đấm: "Đủ rồi, đủ rồi!"

"Trường Phong, tuy bại nhưng vinh, không cần phải...! " Atticus cao giọng nói.

"Thành chủ, ngài khuyên một chút......"

Ralph vội vàng quay đầu, muốn cho Giang Hàn lên tiếng ngăn cản, kết quả lời nói đến bên miệng, liền im bặt.

Giờ phút này, Giang Hàn đã không còn trên chỗ ngồi.

"Hả?"

Tựa hồ là cảm ứng được uy hiếp, ánh mắt Yêu Thần nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy nam tử lạnh mặt nhìn mình, đôi cánh chim đen kịt thoáng động đã vọt tới trước người, ánh mắt vừa lúc chạm nhau.

"Ầm! ! "

Nổ tung như sấm, Thần Uy Vạn Lý rơi xuống, ầm nhắm ngay đỉnh đầu phượng hoàng, đánh cho thân thể cao lớn lún sâu vào lôi đài.

Chà đạp trên đầu Yêu Thần, đôi mắt Giang Hàn lộ ra hàn ý: "Phượng hoàng trong truyền thuyết, ta nói thần thánh bực nào, hôm nay vừa thấy, bất quá chỉ như vậy!"

......

Bình Luận (0)
Comment