Editor: Kingofbattle.
Hôm sau, sáng sớm.
Gió lạnh buổi sáng thổi qua, khiến cho cả người Đoạn Phi Long run lẩy bẩy, hắn yếu ớt tỉnh lại, cảm giác cơ thể mình bị khóa cứng, cổ áo bị siết rất chặt.
"Đệch con mợ!"
Vừa mới mở mắt, hắn liền nhìn thấy một vị thanh niên áo đen, trên mặt thanh niên này nở nụ cười hiền hòa, vừa nhìn đã biết là người thành thực.
"Ngươi tỉnh rồi?" Giang Hàn ân cần thăm hỏi: "Có chỗ nào khó chịu hay không?"
"Con mẹ ta......con mẹ ngươi......"
Đoạn Phi Long tức giận đến mức nói năng lộn xộn, đang muốn mở miệng chửi thề, lại nhìn thấy người kia đang cầm kiếm sắc nhọn, cố gắng nuốt trở về: "Ta cảm thấy cả người không khỏe!"
"Không có việc gì, chỉ là một ít nội thương không ảnh hưởng đến toàn cục!" Giang Hàn an ủi nói: "Qua vài ngày nữa sẽ tốt lên thôi!"
Nếu là đặt ở thế giới hiện thực, khôi phục sau giải phẩu không thể nào nhanh như vậy, nhưng ở trong trò chơi, chỉ cần thi triển vài kỹ năng trị liệu, thương thế cũng liền khỏi.
Khóe miệng Đoạn Phi Long co giật vài cái, cảm giác được rõ ràng gương mặt của mình thay đổi rất lớn: "Đại ca, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?"
Đối phương chỉnh hình cho hắn, ngược lại hắn cũng chẳng thấy quan trọng, có thể giữ mạng nhỏ đã là phước đức mấy đời, nhưng hắn không hiểu toàn bộ chuyện này có ý nghĩa gì.
"Ta hy vọng ngươi nhớ kỹ, hiện tại ngươi không còn là Đoạn Phi Long, mà là Tinh Thần Chúa Tể· Bắc Ngự Thiên!" Giang Hàn thản nhiên nói.
"......"
Nghe vậy, Đoạn Phi Long trực tiếp mang lên mặt nạ thống khổ.
Tinh Thần Chúa Tể· Bắc Ngự Thiên!
Bắt đầu từ tối qua, cái tên này đã trở thành ác mộng trong đầu hắn xua mãi không tan!
"Nếu như ngươi biết điều làm theo, ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống tiếp!" Giang Hàn lạnh lùng nói ra.
......
Trở về Lạc Hà thành, Giang Hàn đi thẳng tới phủ thành chủ.
Công thành chiến sẽ bắt đầu vào 10 giờ sáng, thời gian rãnh của hắn không nhiều lắm, phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, cầm phần thưởng tới tay.
"Ngươi nói cái gì?"
Một lát sau, Trương Diệp nghe thấy binh sĩ thông báo mà trợn trắng mắt: "Ngươi nói lại lần nữa!"
"Tên người chơi Nhất Giang Hàn Thủy kia đã bắt được hái hoa tặc." Binh sĩ bẩm báo chi tiết.
"Nhanh như vậy sao?"
Trương Diệp chắp tay đi tới đi lui, không biết nói gì.
Ngày hôm qua nhận nhiệm vụ, sáng nay đã hoàn thành, hơn nữa còn là cấp SS, có nhầm lẫn hay không?
"Xem ra tiểu tử này có chút năng lực!"
Cổ Đằng Phong rất bình tình, khẽ cười nói: "Gọi hắn tới đây!"
Nói thật, nhìn thấy Trương Diệp mất một kiện đạo cụ SS vì nhiệm vụ, tâm tình khó chịu của hắn khi mất Lưu Ly Dịch cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bất quá, so sánh với Trương Diệp, hắn sẽ có một kiện thần trang, ngẫm lại đã khiến người kích động.
"Vâng!"
Binh sĩ lập tức nghe lệnh làm việc.
"Quả nhiên, tên này có chuẩn bị mà đến!" Trương Diệp không thể làm gì.
Nếu như tuyên bố độ khó nhiệm vụ là cấp SS, nhất định hắn phải lấy ra phần thưởng ngang với đẳng cấp.
Lần này, không thể tránh khỏi bị cắt thịt.
"Trương huynh giàu có nổi danh, cũng không cần tức giận." Cổ Đằng Phong an ủi nói: "Về phần bảo vật bị Nhất Giang Hàn Thủy cướp đi, huynh đệ ta sẽ giúp ngươi báo!"
Nói đến phần sau, nụ cười của hắn đã kéo đến mang tai.
Theo hắn thấy, Nhất Giang Hàn Thủy không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, đoán chừng sẽ giao Nguyên Sơ Chi Khải bồi thường cho hắn, dù sao phẩm cấp Tương Hàn vượt qua Thần cấp, giá trị càng lớn.
Tuy rằng không có lấy được Thần Huyền Bảo Y, nhưng mà chiếm được Nguyên Sơ Chi Khải, có thể nói tái ông mất ngựa, làm sao biết không phải phúc!
Điểm tiếc nuối duy nhất chính là, thời hạn của nhiệm vụ là ba ngày, áo giáp kia phải để đối phương giữ thêm hai ngày.
......
Rất nhanh, Giang Hàn áp giải Đoạn Phi Long tiến vào.
"Tin tốt, tin tốt!"
Giang Hàn chạy vội tiến lên, lặng yên phát động Cấm· Sâm La Vạn Tượng, chúc mừng nói: "Ngươi nói có khéo hay không, Bắc Ngự Thiên mà Cổ thành chủ truy tìm, vừa khéo cũng chính là hái hoa đạo tặc được Trương thành chủ tróc nã!"
"Không thể nào!"
Trương Diệp và Cổ Đằng Phong cùng mở miệng thốt ra, ánh mắt khóa chặt "lão đầu" bị Giang Hàn xách trong tay.
【 Tinh Thần Chúa Tể· Bắc Ngự Thiên】(Boss Vương cấp)
Giới thiệu sơ qua: hái hoa đạo tặc gây tội ác tại Lạc Hà thành, thực lực không tầm thường, bởi vì cực kỳ am hiểu tốc độ, khiến cho binh sĩ nội thành đau đầu không thôi.
Trương Diệp: "......"
Cổ Đằng Phong: "? ? ? "
"Ta......"
Đoạn Phi Long vừa định há miệng, đã bị Giang Hàn bóp cổ, nửa câu cũng không nói được, lập tức ném ánh mắt cầu cứu về phía hai vị thành chủ.
"Hả?"
Cổ Đằng Phong cảm giác không đúng, nhưng lại không nói ra nguyên nhân: "Tiểu tử ngươi khẳng định dùng thủ đoạn đặc thù gì đó, buông hắn ra, để cho hắn nói chuyện!"
"Ngài muốn quỵt nợ?" Giang Hàn chất vấn.
"Không phải quỵt nợ, là cần điều tra cho rõ!" Cổ Đằng Phong trầm giọng nói: "Trước tiên cứ thả hắn ra! "
Hắn không tin hái hoa đạo tặc trước mắt chính là Bắc Ngự Thiên.
Cường giả Thần cấp làm sao mà biến thành võ giả Vương cấp?
Trong đó ắt có lừa dối!
"Ta vừa thả hắn ra, nhất định hắn sẽ chạy!" Giang Hàn hết sức cẩn thận nói: "Nếu như ngươi cố để hắn chạy trốn, nhiệm vụ của ta sẽ làm thế nào?"
Trương Diệp cảm thấy buồn cười: "Chỉ là Vương cấp, có tư cách gì chạy trốn trước mặt cường giả Tiên cấp?"
"Ngươi chỉ cần thả hắn ra!" Cổ Đằng Phong lạnh giọng nói: "Chạy thoát cứ tính lên đầu ta!"
"Vậy được!"
Giang Hàn thả lỏng cái cổ Đoạn Phi Long ra, trong lòng cười thầm.
Chính là chờ câu nói này của ngươi!
"CHÍU...U...U!"
Kết quả, nháy mắt vừa buông tay, người kia giống như sao xẹt bay ra ngoài phủ thành chủ, nhanh đến mức vượt qua phạm trù hiểu biết của con người, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
"Chạy đi đâu! "
Cổ Đằng Phong cùng Trương Diệp tái mặt, lập tức xung phong liều chết đuổi theo.
Nhưng mà, chuyện khiến cho bọn họ bất ngờ chính là, đợi đến lúc bọn hắn đuổi ra bên ngoài phủ thành chủ, Đoạn Phi Long đã không còn bóng dáng.
Làm sao mà nhanh như vậy?
Chuyện này quá bất thường!
Hai người trố mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhận ra kinh hãi trong mắt đối phương.
Một phen tìm tòi không có kết quả, bọn hắn hậm hực trở về, Trương Diệp nhìn thấy Nhất Giang Hàn Thủy đang nằm trên ghế của mình để phơi nắng, thỉnh thoảng còn nhét bồ đào vào trong miệng, bộ dáng hưởng thụ cuộc sống.
"Đứng lên cho ta!" Trương Diệp nén giận rống to.
"Làm gì nóng vậy?"
Giang Hàn chậm rãi đứng dậy, bước tới trước mặt bọn họ, thò tay nói: "Phần thưởng nhiệm vụ, giao ra!"
"Vừa mới rồi ngươi thi triển huyễn thuật lừa chúng ta!" Trong mắt Cổ Đằng Phong lóe lên tinh quang.
Cảm giác không khỏe trước đây, khi hắn trở về, đột nhiên biến mất, chẳng qua là......
Hắn chú ý nhìn qua tướng mạo và dáng người của tên hái hoa tặc kia, nhưng lại không thể phát hiện đâu là ngụy trang.
Tà môn!
"Đưa đây!"
Đối với lời xàm xí của hắn, Giang Hàn từ chối cho ý kiến.
"Thì ra là thế!"
Được Cổ Đằng Phong nhắc nhở, Trương Diệp bỗng nhiên tỉnh ngộ, sắc mặt bất thiện: "Ngươi dám lừa chúng ta?"
"Đưa đây!"
Giang Hàn nhắc lại lần nữa: "Ban ngày ban mặt, tại sao hai vị thành chủ có thể hợp tác khi dễ một nhà mạo hiểm lương thiện như ta?"
"Ngươi!"
"Đây không phải là các ngươi hợp sức khi dễ người thành thật ư?"
"Ta......"
Cổ Đằng Phong thiếu chút nữa giận đến méo miệng.
Rõ ràng là ta bị ngươi lừa, ngươi vẫn còn mặt mũi nói mình là......người thành thật?
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: nhà mạo hiểm【 Nguyên Sơ Chi Ác· Nhất Giang Hàn Thủy】( Thâm Uyên Ma Chủ) đã hoàn thành nhiệm vụ, mời cho phần thưởng nhiệm vụ đúng hẹn!
Chợt, tiếng chuông hệ thống vang lên bên tai Cổ Đằng Phong.
"Khốn kiếp, xem như ngươi lợi hại!"
Sắc mặt Cổ Đằng Phong tái nhợt, suýt nữa cắn nát lưỡi.
Nguyên Sơ Chi Ác!
Thâm Uyên Ma Chủ!
Danh xưng cùng chức vụ của kẻ lương thiện này rất chuẩn xác!
......