Editor: Kingofbattle.
Thời gian thấm thoát, năm tháng thoi đưa.
Đối với con người mà nói thì năm tháng dài đằng đẵng, còn đối với thế giới mà nói, như cái chớp mắt.
Đảo mắt, đã trôi qua ngàn năm......
Vào một ngày, nắng gắt như lửa, thiêu đốt mặt đất, ở trong tầm mắt xuất hiện một vị thiếu niên phong trần mệt mỏi, hắn cẩn thận từng li từng tí mà xuyên qua mặt đất mọc đầy quái thạch mọc lởm chởm, bước tới bên cạnh một thung lũng giống như vực sâu, quan sát ở phía dưới.
"Tiểu huynh đệ, ngươi tới đây làm gì? "
Rồi đột nhiên, sau lưng của hắn truyền đến một giọng nói.
"! ! ! ! ! ! "
Thiếu niên đang nhìn chăm chú bị doạ cho nhảy dựng, thiếu chút nữa ngã xuống vực sâu, quay người nhìn ra sau lưng, chỉ thấy một vị nam tử tuấn dật mặc áo đen đứng ở sau lưng, trên mặt lộ vẻ tò mò.
"Ngươi bước đi không có tiếng động hay sao?" Thiếu niên hận thiếu chút nữa muốn chửi ầm lên, ấn tượng cực kém đối với nam tử đột nhiên ló mặt này.
"Lỗi do ta!"
Nam tử có chút xấu hổ, tiến lên cùng hắn ngó xuống vực sâu không đáy: "Tiểu huynh đệ, ngươi tới nơi này làm gì?"
Nơi này không có ai ở, hoang tàn vắng vẻ, hơn nữa cũng không có bảo vật, đây là kết luận của vô số võ giả sau khi thăm dò mấy ngàn năm, không thể giả được.
"Ngươi biết đây là chỗ nào sao? " Thiếu niên hỏi ngược.
Nam tử ra vẻ không biết, rất phối hợp: "Chỗ nào?"
"Chuyện xưa được truyền lại lâu như vậy, tại sao ngươi lại chưa nghe qua?" Thiếu niên chỉ cảm thấy nam tử trước mắt quá kém hiểu biết, không kiên nhẫn mà mà kể lại một cách qua loa: "Ngày xưa Giang thiên đế đối kháng Thiên Địa Chủ Giác mà chặt đứt dòng sông thời gian, từng bổ ra một kiếm tuyệt thế, một kiếm kia quá mức hung tàn, lại xuyên thấu thế giới do Pháp Tắc Trò Chơi chế tạo đến hiện thực, vực sâu này chính là kết quả của kiếm khí kia!"
Trong lúc kể lại, hắn nhịn không được lại cúi đầu nhìn xuống vực sâu dưới chân, có thể thấy được vô số kiếm ý chuyển động, trải qua ngàn năm bất diệt.
Đồn đại, có cường giả Đế cảnh ý đồ xuống dưới tìm tòi thực hư, cuối cùng bị kiếm khí vô hình cắt cho cả người nát bấy, thiếu chút nữa chết tươi.
Có thể nghĩ, một kiếm tuyệt thế kia danh bất hư truyền.
"Thì ra là thế!"
Nghe được đáp án, nam tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức hỏi thêm một câu: "Vậy thì thế nào? "
"Đúng là ngu ngốc!"
Thiếu niên lộ vẻ khinh thường: "Ta có sở thích cá nhân, ưa thích tự mình đi tìm tòi nghiên cứu lịch sử chân thật, ta rất hoài nghi, lịch sử cũng không giống như trong sách ghi chép!"
"Hả?"
Nam tử khẽ nhíu mày, theo ý của thiếu niên hỏi dò: "Tại sao?"
"Theo như lời đồn, Giang thiên đế làm người cả đời chính trực, nhiều lần cứu vớt thế giới......Hừ, ta không tin hắn lương thiện như vậy!" Thiếu niên lấy ra từ trong túi một quyển sách sử, vừa đọc vừa nói: "Thực lực áp đảo toàn bộ vũ trụ, trong ngàn năm qua chém giết cường giả Thần cảnh chỉ trong một nốt nhạc, ngươi nói thực lực Giang thiên đế trâu bò, ta có thể bội phục, nhưng tính cách thì chưa hẳn!"
"Nói cái gì cũng phải có bằng chứng !" Sắc mặt nam tử trở nên nghiêm túc: "Không thể trêu trọc lão nhân gia!"
"Thôi đi!"
Thiếu niên cảm thấy không sao cả: "Hắn có trâu bò thế nào, lại có thể nghe được lời chúng ta trò chuyện hay sao?"
"Tiểu huynh đệ, ăn nói cẩn thận! " Nam tử quá sợ hãi.
Dám trào phúng Giang thiên đế, đây là muốn chết!
Đứa nhỏ này đúng là nghé mới sinh không sợ cọp!
"Lớn tuổi hơn ta, thế mà lại nhát gan!" Thiếu niên bĩu môi, ngửa mặt lên trời rống to: "Giang thiên đế ngu ngốc!"
Sau khi rống to, hắn giang tay ra: "Ngươi xem, không có chuyện gì xảy ra!"
"Ngươi......Ai! "
Nam tử lắc đầu, nặng nề mà thở dài.
Người tuổi trẻ bây giờ, tại sao lại không biết sợ hãi?
Giang thiên đế đẹp trai như vậy, thiện lương như vậy, sao có thể bị người mắng chửi?
"Trở lại chuyện chính!"
Thiếu niên đọc qua sách sử, nói tiếp: "Nghe nói, sau khi trở về hiện thực, Giang thiên đế trước tiên cứu sống ba vị Thiên Địa Chủ Giác là Tài Thần, Linh Khắc, Lãnh Tịch Vũ, sau đó quay về quê hương, bảo về cha mẹ cùng người thân bên cạnh, được vinh quang vô thượng chiếu rọi, có thể nói một người đắc đạo, gà chó lên trời! "
"Đây không phải chuyện tốt ư?" Nam tử ngờ vực hỏi.
"Theo biểu hiện mà xem, đúng là chuyện tốt, nhưng mọi chuyện đều phải nghiên cứu!" Thiếu niên chậm rãi nói: "Cứu sống Tài Thần cần rất nhiều linh thạch, số lượng linh thạch ở Nghịch Loạn Chi Nguyệt còn xa mới đủ, trong sách ghi lại là mọi người cảm phục ân đức của Giang thiên đế, chủ động cống hiến......khà khà khà, ngươi nghĩ một chút, toàn bộ linh thạch trong Nghịch Loạn Chi Nguyệt đều không đủ, mọi người chủ động cống hiến bao nhiêu mới đủ?"
Nam tử đã hiểu ra đại khái nói: "Ý của ngươi là......"
"Chắc chắn mọi người bị ép buộc!" Thiếu niên phán một câu xanh rờn: "Giận mà không dám nói gì! "
"Thì ra là thế! "
Nam tử chợt tỉnh ngộ, đồng thời thiện ý nguyên sơ ở trong lòng suýt nữa trào ra.
Kẻ này tuyệt không thể giữ, bằng không ngày sau tất thành họa lớn!
"Trừ chuyện này ra, quá trình cứu sống Linh Khắc, Lãnh Tịch Vũ không kể lại tỉ mỉ, cho nên không dám ghi lại trong lịch sử!" Trong mắt thiếu niên lộ ra ánh sáng cơ trí: "Ta gần như có thể kết luận, trong quá trình này tuyệt đối có vấn đề!"
"Ngươi nói như vậy, khó tránh khỏi có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử." Nam tử không dám gật bừa.
Bôi xấu Giang thiên đế vĩ đại thành như vậy, chỉ sợ sẽ khiến nhiều người tức giận.
Trong vũ trụ này, hắn đã ở phần cuối võ đạo, không thể vượt qua.
"Mặc ngươi nghĩ sao cũng được!" Thiếu niên nhún vai: "Ta tới nơi này, chính là muốn tìm tòi nghiên cứu xem có đúng như lịch sử ghi chép hay không, thuận tiện tìm kiếm chỗ Hỗn Độn Chi Thư rơi xuống! "
Hỗn Độn Chi Thư!
Dựa vào sự tích của Giang thiên đế, đó là thần vật dành riêng cho Hỗn Độn Chi Thú bên cạnh hắn, gần như bất diệt, hắn ghi chép lại vô số tuyệt học trong cuộc đời, chỉ cần tìm được Hỗn Độn Chi Thư, tương đương với đạt được vô thượng truyền thừa của Giang thiên đế.
Lúc tin tức này được thả ra, toàn bộ vũ trụ đều dậy sóng nhấc mông tìm kiếm Hỗn Độn Chi Thư, nhưng đều thất bại, sau đó trở thành sự tích được người đời kể lại.
"Làm sao mà tìm tòi nghiên cứu? " Nam tử khiêm tốn thỉnh giáo.
Thiếu niên im lặng: "Ta làm sao biết, chỉ ôm lấy may mắn tới đây tìm kiếm mà thôi!"
"Được rồi."
Nam tử gật gật đầu, sau đó thay đổi thái độ, khẽ cười nói: "Kỳ thật, trái lại ta biết toàn bộ ngọn nguồn, ngươi có muốn nghe không?"
"Bớt lấy chuyện trong lịch sử lừa gạt ta!" Trên mặt thiếu niên lộ vẻ bướng bỉnh, lộ ra sự trưởng thành mà người cùng lứa không có.
Cho tới bây giờ lịch sử đều là do người thắng viết !
Vị Giang thiên đế kia giành được thắng lợi, làm sao hắn có thể ghi lại mình là kẻ ác?
"Không không không, không phải lịch sử, mà là hiện thực! "
Nam tử sửa lời: "Ngươi biết Giang thiên đế giết bao nhiêu người ư?"
"Sách lịch sử ghi lại khoảng 100 người, mỗi người đều là đồ cùng hung cực ác! "
"Làm sao chỉ có 100 người!"
Nam tử xì mũi coi thường: "Người bị hắn giết nhiều vô số kể, mỗi lần đến một chỗ, đều giết cho nơi đó máu chảy thành sông! "
"Vậy sao?"
Thiếu niên giống như tìm được tri kỷ, kích động nói: "Vậy đến cùng là hắn giết bao nhiêu người? "
"Cụ thể ta không biết." Nam tử giống cười mà không phải cười, đưa tay chỉ miệng của mình: "Ngươi từng đếm qua số lượng hạt cơm mình ăn chưa?"
Thiếu niên: "......"
So sánh số người giết giống như hạt cơm?
Chuyện này không quá thích hợp?
Nhiều hơn nữa cũng không có khả năng nhiều đến mức độ này!
"BOANG..."
Triệu hồi ra một thanh lợi kiếm đen như mực, nam tử vuốt ve thân kiếm, cảm khái nói: "Cả đời hắn, có thể nói là tội ác ngập trời, khiến người và thần đều phẫn nộ!"
"Ngươi......ngươi......"
Sắc mặt thiếu niên ngốc trệ, mơ hồ cảm thấy bất an.
Nam tử trước mắt móc ra bảo kiếm, có thể nói là tuyệt thế!
Hắn chưa từng thấy qua binh khí khủng bố như thế, chỉ nhìn bằng mắt thường, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi thậm chí kính sợ!
"Ngang"
Bỗng nhiên, truyền đến tiếng rồng ngâm trời rung đất chuyển.
Hai người cùng ngó lên, có thể thấy được xa xa một đầu hắc long khổng lồ thân dài mấy ngàn thước che khuất bầu trời bay vọt đến, long uy mênh mông cuồn cuộn, cực kỳ khủng bố.
"......"
Cái bóng cự long che khuất bầu trời, thiếu niên ngây như phỗng.
"Thành chủ, không phải muốn mở tiệc đầy tháng ư?" Atticus nghi hoặc hỏi: "Tại sao một mình ngài chạy tới đây làm gì?"
Giang Hàn bật cười: "Không có việc gì, đụng phải một đứa bé thú vị, nhịn không được nói chuyện với nhau vài câu! "
Nói xong, hắn chuẩn bị rời đi.
Trên thực tế, hắn cũng không có ác ý đối với thiếu niên.
"Cái gì?"
Thiếu niên nhìn qua bóng lưng cao lớn sắp rời đi kia, kinh hãi gần chết: "Ngươi chính là......"
......
(Đại kết cục)