Võng Du Thiên Hạ

Chương 37

- Đinh! Tam Quốc hê thống thông báo: Bởi vì phía tây nam Đại Hán lãnh thổ giặc Tiên Bi bất ngờ xâm phạm, liên tiếp trong ba ngày đánh hạ hai thành trì. Những nơi chúng đi qua không một cây cỏ sống sót, Hán Linh Đế nổi giận phái Đại Hán quân tinh nhuệ tiến ra tiền tuyến. Đồng thời phát ra chiến tranh kèn lệnh, toàn bộ trong đại Hán lãnh thổ lĩnh chủ người chơi được quyền tiến về Tiên Bi thảo nguyên, vì đã chết dưới Tiên Bi móng ngựa đòi lại nợ máu.

- Đinh! Hệ thống thông báo: Hán Linh Đế thổi lên chiến tranh kèn lệnh, yêu cầu toàn bộ Tam Quốc lĩnh chủ người chơi đưa theo quân đội của mình về thảo nguyên chinh phạt Tiên Bi. Hệ thống nhân đây mở ra duy nhất một lần phó bản Tiên Bi công lược. Đã xây dựng thôn trang người chơi mong nhanh chóng dẫn theo quân đội vào phó bản, tìm kiếm cơ duyên.

- Đinh!....

- Đinh!...

Liên tiếp hệ thống thông báo thanh âm vang lên trong đầu toàn bộ người chơi trong khu vực Tam Quốc. Theo thông báo kết thúc, vô số người chơi chưa xây dựng thôn trang tiếc nuối không thôi, bởi vì lần đầu tiên hệ thống mở ra phó bản nhưng lại chỉ cho phép đã xây dựng thôn trang người chơi tiến vào.

Phó bản Tiên Bi công lược nói thẳng ra là yêu cầu Lĩnh chủ người chơi mang theo quân đội tiến vào cùng Tiên Bi người chém giết. Trong phó bản thu được chiến lợi phẩm nhiều ít toàn bộ dựa vào người chơi bản lĩnh, hệ thống không thu lại bất cứ chiến lợi phẩm nào của người chơi, đồng thời cũng không phát thêm ra bất cứ lợi ích nào. Bởi vì không phải là cưỡng ép tính phó bản, cho nên lĩnh chủ người chơi có quyền lựa chọn có hay không tiến vào.

Có lợi ích thì tương tự cũng có thứ phải bỏ ra. Đó là phàm tiến vào trong phó bản, quân đội bên trong tử vong chính là thật sự tử vong. Sau khi kết thúc phó bản không thể phục sinh. Tất nhiên ngoại trừ người chơi. Thời gian từ lúc bắt đầu đến cuối lúc kết thúc phó bản là 30 ngày.

Cũng bởi vì bản thổ quân đội chân chính tử vong chuyện này cùng không biết trong phó bản Tiên Bi người thực lực ra sao khiến cho một số lĩnh chủ người chơi do dự không biết có nên xông phó bản hay không.

Có người này thì cũng có người kia. Một số lĩnh chủ thuộc về loại phần tử hiếu chiến ngay sau khi nghe thông báo cũng ngay lập tức triệu tập quân đội.

Mà trong số những người thuộc về nhóm phần tử hiếu chiến này, Hoàng Thiên cũng vinh dự là một trong số đó.

Hạo Thiên Trấn phòng nghị sự lúc này vài người đang ngồi yên vị bên trong.

Trong phòng bầu không khí vô cùng nghiêm túc, trên ghế chủ vị lúc này, Hoàng Thiên liếc mắt nhìn phía dưới vài tên thuộc hạ, nói:

- Ta tin tưởng mọi người cũng biết chuyện Phó bản Tiên Bi công lược. Như vậy không biết mọi người có ý kiến gì.

Phía dưới đám người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó nhất trí nói:

- Tuân theo chủ công quyết định.

Hoàng Thiên gật gật đầu, sau đó nhìn về phía tay phải nơi dành cho Võ Tướng thành viên, hỏi:

- Báo cáo một chút quân đội tình huống đi.

- Chủ công. Hiện tại chúng ta quân đội toàn Trấn có hơn ba vạn người, trong đó hơn một vạn là Thủy Quân. Còn lại 2vạn người trong đó 1vạn 4000 người là Cung Kỵ Binh cùng Khinh Kỵ Binh, 5000 người là Trọng Kỵ Binh, còn lại thuộc về công thành khí điều khiển người.

Hoàng Trung lập tức đứng ra bẩm báo. Đối với Quân đội việc hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.

Hoàng Thiên đối với Quân đội số lượng có chút hài lòng, sau đó đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi:

- Cung Kỵ Binh cùng Khinh Kỵ Binh toàn bộ đã có đầy đủ ngựa sao?

- Bởi vì thời gian trước trong số mới dân cư có ba tên Trung cấp cùng Sơ cấp thuần thú sư đến, cho nên hiện nay trong quân đội số lượng chiến mã gần như đầy đủ.

- Tốt. Lần này vào phó bản ta cần một Vạn cung kỵ cùng Khinh kỵ. Triệu Võ, lần này ngươi đi theo ta, bây giờ lập tức đi Quân doanh điểm người.

- Thật? Tuân lệnh, chủ công.

Triệu Võ nghe đến mình được đi, lập tức hưng phấn nói.

- Triệu Thần, lần này ta cần 100vạn mũi tên, cùng lương thực đủ ăn một ngày cho 1v người ngựa. Ngoài ra Hành chính sự vụ trong trấn như bình thường hoạt động.

- Hoàng Trung, trong thời gian này ta rời khỏi, ngươi phụ trách toàn quyền xử lý quân sự việc trong trấn. Tăng cường tuần tra, giám sát. Phát hiện bất cứ người nào bất thường lập tức bắt giữ. Nếu có phản kháng ta cho phép trảm trước tấu sau.

- Được rồi, mọi người nhanh chóng về chuẩn bị.

- Tuân lệnh, chủ công.

Đám người đứng dậy, cúi đầu hành lễ sau đó rời đi.

Hoàng Thiên thấy đám người rời đi hết, hắn ý định đi theo Triệu Thần chỗ đó. Đem 100v mũi tên cùng lương thực bỏ vào Nhân giới, thuận tiện việc vận chuyển. Tiên Bi địa phương Hoàng Thiên ở trước khi tận thế buông xuống cũng có biết sơ sơ qua các game hắn từng chơi. Nơi đó là một vùng đại thảo nguyên rộng lớn, Tiên Bi người sống thành từng bộ lạc to, nhỏ. Bọn họ sinh hoạt dựa vào nuôi ngựa, bò. Tổng thể thực lực rất mạnh, có điều Tiên Bi không có người cầm lái cho nên lực lượng phân tán khắp các bộ lạc.

Hoàng Thiên vừa định đứng dậy đi ra thì ngoài cửa Diệp Minh Nguyệt lại đi vào. Nhắc tới mới nhớ đến hắn rất lâu không có cùng cô nàng này tiếp xúc, nguyên nhân thì rất đơn giản là do hắn bận rộn không có thời gian.

- Chủ công.

Diệp Minh Nguyệt bước vào phòng, đối với Hoàng Thiên hành lễ nói. Có thể bởi vì đơn độc tiếp xúc với Hoàng Thiên nên nàng có chút câu lệ.

- Minh Nguyệt, có việc gì sao?

Hoàng Thiên nhìn nàng một chút rồi cười nói. Diệp Minh Nguyệt khá là xinh đẹp, hắn có thể chấm cho 8.5 điểm. Bởi vì mặc áo giáp nguyên nhân, trông nàng khí chất khá là anh tư táp sảng, khí vũ hiên ngang.

- Chủ công, Ta.... Ta....

Diệp Minh Nguyệt có chút luống cuống, muốn nói lại không dám nói.

- Minh Nguyệt, đi tới trước mặt ta.

Hoàng Thiên thấy nàng như vậy, có chút buồn cười nói.

Diệp Minh Nguyệt nghe hắn nói vậy, có chút bẽn lẽn đi tới phía trước mặt hắn. Khi hai người còn cách nhau bốn, năm mươi cm mới dừng lại.

Hoàng Thiên một tay đem nàng kéo vào trong ngực mình, để nàng ngồi trên đùi mình, cứ như vậy ôm lấy nàng.

Nhìn Hoàng Thiên khuôn mặt khá anh tuấn gần như vậy, nàng khuôn mặt hơi đỏ lên, sau đó cúi gục đầu xuống không dám ngẩng lên.

- Minh Nguyệt, có việc gì cứ nói, đừng ngại ngùng.

Hoàng Thiên kề sát miệng vào tai Diệp Minh Nguyệt, nhẹ nhàng thì thầm nói.

Diệp Minh Nguyệt lúc đầu bất ngờ bị Hoàng Thiên ôm lấy, có chút luống cuống không biết có nên giãy dụa hay không. Sau đó bên tai cảm nhận được hắn hơi thở nóng bỏng, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên.

- Chủ công, ta...

- Khi có hai chúng ta thì có thể gọi ta là Hoàng Thiên nha.

Hoàng Thiên tiếp tục thì thầm nói. Mà tay hắn thì luồn qua bộ giáp sắt, nhẹ nhàng xoa xoa bộ ngực nàng. Hắn có ý định bắt lấy nàng một huyết.

Diệp Minh Nguyệt thân thể hơi run lên, bộ ngực hơn hai mươi năm chưa bị người khác chạm qua bất ngờ bị tập kích khiến nàng nhất thời không biết làm sao. Khuôn mặt vốn đã đỏ giờ càng thêm đỏ. Nếu như người ôm nàng không phải là Hoàng Thiên tới nói, nàng chắc chắn sẽ không do dự rút kiếm chặt tay hắn.

- Lan Anh không phải tìm ta có chuyện gì sao? Mau nói nha.

Hoàng Thiên thấy nàng như vậy, trong lòng tà ác ý nghĩ hiện lên. Hắn tiếp tục tại bên tai nàng thổi nhiệt khí, đồng thời tay còn lại cũng chậm rãi thăm dò xuống dưới, nơi hoang dã đào nguyên.

Tiết Lan Anh run rẩy một chút, vội vàng dùng tay giữ lấy tay hắn, không cho hắn tiếp tục. Sau đó cắn răng nói:

- Chủ... Thiên, ta... Ngươi có thể dẫn theo ta cùng Nguyệt Nữ Vệ cùng đi... Cùng đi cùng ngươi sao?

Không biết bởi vì nguyên nhân gì, Diệp Minh Nguyệt bàn tay ngăn cản hắn hành vi xấu cũng không phải rất dùng sức. Hoàng Thiên hơi chuyển nhẹ tay một chút là có thể thoát khỏi bàn tay nàng ngăn cản.

Đặt trước ngực Diệp Minh Nguyệt bàn tay to tiếp tục không kiêng nể gì chủ nhân là nàng mà tiếp tục nhào nặn. Đồng thời phía bên dưới bàn tay cũng tiếp tục tiến tới, cách lớp đồ lót mân mê.

- Muốn đi cùng?

Hoàng Thiên ngậm lấy vành tai nàng thầm thì.

- Ân... Ân... Thiên.... Ta muốn đi...

Diệp Minh Nguyệt bị ba phía vây công, có chút cầm giữ không nổi trả lời.

- Nhưng mà ta không lỡ nha. Nếu như ngươi bị thương không phải ta muốn đau lòng chết.

- Không... Sẽ không....

- Để Minh Nguyệt làm thân vệ cho ta, không lẽ Minh Nguyệt không biết là ta không muốn thấy Minh Nguyệt bị thương nha.

Diệp Minh Nguyệt phòng tuyến rất nhanh tan vỡ, hai tay nàng nắm chặt lấy góc áo, cũng không lần nữa đi ngăn cản hai cái tay đang tác quái của hắn.

- Nhưng là... Nhưng là ta là võ.... Võ tướng... Ân...

Hoàng Thiên cánh tay không ngừng nhào nặn ngực nàng, mềm mại cảm giác làm hắn không muốn buông tay.

- Được rồi, vậy lát nữa cùng ta cùng nhau đi.

Hoàng Thiên nhìn nàng, khuôn mặt nàng mặc dù đỏ bừng nhưng thái độ kiên quyết vẫn không giảm sút chút nào.

Nhìn trong ngực mỹ nhân xinh đẹp, Hoàng Thiên trong lòng mãnh liệt trào lên ý nghĩ đè nàng xuống hành quyết. Hắn hơi cúi đầu nhắm ngay đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng hôn xuống.

Diệp Minh Nguyệt bởi vì chưa có kinh nghiệm nguyên nhân, rất vụng về đáp lại hắn.

Vài phút sau khi nàng gần như không thở nổi, hai người mới môi rời môi.

- Thích sao?

Hoàng Thiên nở nụ cười xấu xa hỏi.

- Ân....

Hoàng Thiên cứ như vậy thì thầm cùng Diệp Minh Nguyệt, đồng thời hai tay hắn cũng chưa có dừng lại qua, tiếp tục khiêu khích nàng.

Dần dần thời gian trôi qua, hơn mười phút sau Diệp Minh Nguyệt cơ thể đột nhiên căng cứng, nhưng rất nhanh thì lại mềm nhũn xuống.

Hoàng Thiên thấy vậy cười cười. Hắn đem bàn tay ở phía dưới đào nguyên cốc lấy ra, hơi liếc một chút thấy hai ngón tay có một chút chất lỏng bám lấy. Lại nhìn Diệp Minh Nguyệt lúc này hai mắt mê li, há miệng thở dốc, hắn đưa hai ngón tay dính chất lỏng đặt vào miệng nàng.

Diệp Minh Nguyệt lúc này lần đầu trong đời bị khoái cảm bao phủ, nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó đặt trong miệng mình, không tự chủ được mút nhẹ một chút. Rất nhanh sau đó hương vị tanh tanh làm nàng bừng tỉnh, vội vàng nhả ra hai ngón tay hắn, sau đó không biết từ đâu lấy ra sức lực vùng dậy chạy ra ngoài cửa.

Hoàng Thiên thấy nàng chạy đi hắn cũng không gọi lại, mà là khẽ mỉm cười, hai ngón tay lúc trước đưa lên mũi nhẹ ngửi một chút. Mê người hương vị để hắn trên mặt nét cười càng đậm.

- HoàHoàHHoàH
Bình Luận (0)
Comment