Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục

Chương 110

Hai tiếng trước.

Trước khi Tony Gelatin Lãnh Chúa, ngài đã tới. Tony Gelatin nhìn thấy Trần Văn Lâm dẫn theo năm mươi nghìn Thiết Giáp Kỵ Binh xuất hiện, vội vàng nhày xuống khỏi lưng chiến mã chào đón.

Trần Văn Lâm gật đầu chào hỏi một tiếng rồi hỏi: Tình hình hai ngày qua thế nào? Tony Gelatin bẩm báo: Thưa Lãnh Chúa, ngoại trừ ngày đầu tiên Bang Hội Hiên Viên có cử năm nghìn Bộ Binh đi thăm dò, và ban đêm tập kích giết được hai mươi lăm nghìn binh sĩ của quân địch, thì chưa có gì. Có vẻ như không có tình báo, nên bọn họ không dám tấn công. Trần Văn Lâm gật đầu nói: Vậy là bọn chúng còn một trăm bảy mươi nghìn binh sĩ. Tốt lắm, kêu người đưa tin cho Alisia Garnett, bảo nàng chuẩn bị để toàn quân xuất trận, ta muốn đạp bằng doanh trại của Bang Hội Hiên Viên. Tuân lệnh! Ít ra thì Công Tôn Hạ và Công Tôn Chiến cũng không ngu ngốc như Doanh Nghiêm và những người kia. Mang một đội quân ô hợp đến đòi đánh Thị Trấn Markham, mà không có chút tình báo nào, vẫn dám điên cuồng đưa quân đánh chiếm. Đúng là không biết chữ chết viết thế nào.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Doanh Nghiêm không hề có tình báo, nhưng vì sự ngạo mạn đến từ Hoa Bắc Đế Quốc, làm cho bọn chúng phải nhận lấy thất bại mà trở về.

Còn hai anh em Công Tôn Hạ thì không ngu xuẩn như vậy, họ vẫn đóng quân ở đây, đợi thời cơ thích hợp mới ra tay.

Lúc này, một binh sĩ trinh sát bỗng nhiên xuất hiện, lớn tiếng hôm Báo! Trần Văn Lâm liếc mắt nhìn gã hỏi: Có chuyện gì? Bẩm Lãnh Chúa, Bang Hội Hiên Viên đang rút quân. Trần Văn Lâm hơi kinh ngạc hỏi: Rút quân? Đúng vậy, bọn họ đã nhổ trại xong xuôi, đang trên đường quay về phía nam. Kỳ lạ. Không lẽ bọn chúng cảm nhận được thứ gì? Toàn quân lên chiến mã, xuất phát. Toàn quân xuất phát. Đi thôi, xem thử đám người này muốn dở trò gì. ............

Công Tôn Hạ quyết định nhổ trại ngay hôm nay, vì hắn nhận được tin tức, bên phía liên minh do Doanh Nghiêm làm Minh Chủ đã tạm thời co lại, ngừng tấn công.

Công Tôn Hạ làm Phó Bang Chủ của một trong ba Bang Hội lớn nhất Liên Minh Hoa Bắc, nên đầu óc của hắn không hề ngu. Ngửi được mùi không bình thường, hắn ngay lập tức ra lệnh nhổ trại rút quân về biên giới, đợi năm trăm nghìn viện quân Bang Hội Hiên Viên đến, rồi quay trở lại quyết thắng thua sau.

Sau vụ dạ tập hai hôm trước, và vô số binh sĩ trinh sát bị sát hại khi chưa thăm dò được gì, Công Tôn Hạ biết Jake Markham và Thị Trấn Markham không phải dễ trêu.

Thêm vào có sự tham dự của Bang Hội Shadow. Mà Bang Hội Shadow thuộc về gia tộc Rockefeller. Sẽ không tự dưng mà gia tộc Rockefeller đi trợ giúp một tên ất ơ chống lại Liên Minh Hoa Bắc.

Rút quân, Công Tôn Hạ ra lệnh vô cùng quyết đoán. Muốn dùng hai trăm nghìn binh sĩ để chiếm Thị Trấn Markham, đúng là nằm mơ nói mộng. Đã không thể đánh, vậy thì rút trước đề phòng rắc rối. Cũng không phải hắn sợ hãi, mà là cẩn thận vẫn hơn.

......... Ngươi nói cái gì? Đám người Doanh Nghiêm đã bị đánh bại. Doanh Thịnh, gia chủ của Doanh thị gia tộc, đồng thời cũng là Bang Chủ của Bang Hội Hoàng Tần. Lúc này, hắn hai mắt không dám tin, nhìn trợ lý Doanh Vân Sơn hỏi.

Doanh Vân Sơn khẳng định: Thưa gia chủ, không sai được. Mặc dù Doanh Nghiêm chưa chết, nhưng những thành viên đã chết kia đã đưa tin tức ra ngoài. Liên minh của mười hai nhà đã bị đánh bại. Doanh Thịnh tức giận nói: Doanh Nghiêm là tên phế vật sao, hơn một triệu binh sĩ, nói bại là bại. Cho dù là giết gà, cũng không nhanh đến mức ba ngày a. Doanh Vân Sơn giải vây cho Doanh Nghiêm: Gia chủ, cũng không thể trách Doanh Nghiêm được, mười hai nhà chúng ta vội vàng cử người đến Thị Trấn Markham, không thể chọn lựa được những Người Chơi tài giỏi. Một triệu ba trăm nghìn binh sĩ đó, toàn là ô hợp, muốn không thất bại cũng khó. Hơn nữa Thị Trấn Markham kiểm soát tình báo quá tốt. Doanh Thịnh trầm mặc một chút, cơn giận cũng trôi qua, gật gù nói: Cũng đúng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhưng mà, Doanh Nghiêm cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm thất bại lần này. Để hắn trở về, kiếm một người có năng lực tiếp nhận quân đội. Chuẩn bị cho trận chiến nửa tháng sau. Tuân lệnh! Doanh Nghiêm suy nghĩ một chút, rồi hỏi: Bên phía Bang Hội Hiên Viên thì thế nào? Bang Hội Hiên Viên cũng đã rút lui, bọn họ cũng muốn bảo toàn lực lượng, dồn sức cho trận chiến nửa tháng sau. Còn phía Bang Hội Viêm Hoàng? Bang Hội Viêm Hoàng hẳn là đã cử Gia Cát Thanh Vân cho trận chiến lần này. Gia Cát Thanh Vân, hắc, tên oắt Lưu Thiếu kia cũng thật cẩn thận. Phái cả tên quái vật Gia Cát Thanh Vân đi đối phó Thị Trấn Markham. ........ Ngươi nói Doanh thị gia tộc thất bại thảm hại, còn Công Tôn gia rộc thì cũng không đánh mà lui. Hoàng Đế Hoa Bắc Đế Quốc, Lưu Thiếu có chút kinh ngạc nhìn Ảnh hỏi.

Ảnh ngay lập tức trả lời: Vâng ạ. Thị Trấn Markham có một tên Thống Soái gọi là Farengar von Chopin, là Người Bản Địa, người này có khả năng lãnh đạo quân đội cực kỳ khủng khiếp. So với Gia Cát Thanh Vân thì thế nào? Ảnh hơi sững lại một chút, không biết trả lời thế nào. Gia Cát Thanh Vân là một nhân vật thiên tài, đó là điều không cần bàn cãi. Nhưng gã lại bị Lưu Thiếu ghét ngầm, cho dù không công khai ghét Gia Cát Thanh Vân, nhưng Ảnh làm người bên cạnh Lưu Thiếu, thế nào lại không biết.

Khen Gia Cát Thanh Vân thì không ổn, phải biết mỹ nhân phong hoa tuyệt đại của Gia Cát gia tộc là Gia Cát Minh Nguyệt, cũng là phi tử của Lưu Thiếu. Chỉ vì trong lòng nhớ nhung Gia Cát Thanh Vân, lỡ khen một câu, liền bị Lưu Thiếu đánh chết, rồi dìm xác xuống giếng.

Khen Gia Cát Thanh Vân, Ảnh không dám. Cũng không có gan đó.

Còn khen Farengar von Chopin, không phải là tự hạ thấp người Hoa Bắc Đế Quốc sao? Được phong là đệ nhất quân sư của Hoa Bắc Đế Quốc, Gia Cát Khổng Minh tái thế - Gia Cát Thanh Vân, lại không bằng một tên Người Bản Địa. Cái này chả khác nào tự hạ thấp cả dân tộc Hoa Bắc.

Nhìn Ảnh không dám trả lời, Lưu Thiếu thỏa mãn cười to. Quyền uy của hắn, vẫn to lớn ngất trời như vậy, ha ha.

Lưu Thiếu cười một lúc, rồi nghiêm nghị hỏi: Ảnh, ngươi nhìn nhận thế nào về hai sự kiên Doanh thị gia tộc thất bại, và Công Tôn gia tộc không đánh mà lui. Ngươi cảm thấy viêc này thế nào? Bẩm Bệ Hạ.. .............

Gia Cát Thanh Vân đứng trên bãi cỏ, chắp tay sau lưng hỏi người bên cạnh: Gia Cát Liệt, ngươi cảm thấy tại sao Doanh thị gia tộc thất bại thảm hại, Công Tôn gia tộc thì không đánh mà lui? Gia Cát Liệt trầm mặc một chút, rồi trả lời: Thanh Vân huynh, ta nghĩ vấn đề lớn nhất, chính là thiếu hụt tình báo. Mặc dù còn nhiều lý do như chưa chuẩn bị kỹ, không quen thuộc địa hình, quân đội kém cỏi. Nhưng chủ yếu là vì tình báo. Gia Cát Thanh Vân thở dài nói: Đúng vậy a, không có tình báo, thì đánh thế nào. Chúng ta hiện tại cũng không khác gì Doanh thị gia tộc, Công Tôn gia tộc. Chúng ta ngoại trừ biết rằng Thị Trấn Markham chia làm ba khu Lam Ngọc Cốc, Thị Trấn Markham và Rừng Villiant ra. Thì chúng ta còn biết gì nữa chứ? Không biết quân địch có bao nhiêu người, tinh anh thế nào, sức chiến đấu ra sao, gồm những binh chủng nào. Chúng ta hoàn toàn không biết. Cho dù là ta, cũng sẽ phải chịu thất bại. Thanh Vân huynh, chúng ta làm gì bây giờ? Gia Cát Thanh Vân nói: Đưa tin cho Bệ Hạ, chúng ta muốn tình báo, nếu như không có tình báo, thì sẽ có kết cục không khác gì Doanh thị gia tộc. Cố tình tấn công, sẽ chỉ càng thảm mà thôi. Còn hiện tại, chúng ta có tiếp tục hành quân? Dựng trại tạm thời, ngừng tiến quân. Đợi một triệu viện quân đến, chúng ta tiếp tục di chuyển về hướng Lam Ngọc Cốc. Nhưng mà không có tình báo, thì cho dù có mười triệu quân đội, ta cũng không đánh. Được, ta sẽ để người bẩm báo với Bệ Hạ. .........

Lưu Thiếu hai mắt nheo lại nhìn Ảnh, trầm giọng nói: Ý ngươi là nếu không có tình báo, thì cho dù dẫn quân có là mười tên Gia Cát Thanh Vân, thì cũng phải chuốc lấy thất bại như Doanh thị gia tộc? Ảnh gật đầu nói: Doanh thị gia tộc thất bại do không hề biết một chút gì về binh lực của Thị Trấn Markham, nhưng vẫn cố tình tấn công, nên nhận lấy thất bại thảm hại là điều hiển nhiên. Cũng vì không có tình báo, nên Công Tôn Hạ mới ra lệnh rút quân. Lưu Thiếu thở dài nói: Tình báo a.... Được rồi, phát động Ảnh Vệ, Long Tổ, Phượng Tổ, Thiên Địa Huyền Hoàng bốn tổ. Tất cả tập trung tinh lực vào Thị Trấn Markham. Trẫm muốn tình báo kỹ càng nhất có thể, các ngươi toàn lực phối hợp Gia Cát Thanh Vân trong chiến dịch lần này. Lưu Thiếu hai mắt hiện lên sự tự tin: Ta cũng không tin, bảy tổ chức đặc vụ xuất động, mà vẫn thất bại. Tuân lệnh! Nô tỳ sẽ không làm Bệ Hạ thất vọng. .....

Một nơi nào đó ở phía tây Liên Bang, Vin Rockefeller đọc được tin tức vừa gửi về, không khỏi vỗ đùi khen ngợi: Trần Văn Lâm a, cậu thật đúng là không làm ta thất vọng. Lần này, Hoa Bắc Đế Quốc đúng là mất hết mặt mũi.
Bình Luận (0)
Comment