- Thống Lĩnh, có lệnh đến từ Hoàng Thượng.
Một Người Chơi binh sĩ Hoa Bắc Đế Quốc cưỡi chiến mã phi nhanh đến trước mặt đại quân của Gia Cát Thanh Vân, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, liền chạy đến chỗ thanh niên ngọc thụ lâm phong, tài hoa hơn người - Gia Cát Thanh Vân báo.
Gia Cát Thanh Vân mỉm cười nói: Có phải là Hoàng Thượng để ta gia tăng tốc độ, tấn công vào Từ Châu không? Không gì qua được mắt Thống Lĩnh, đây là hai bức thư đến từ Hoàng Thượng và Thái Úy gửi cho ngài. Gia Cát Thanh Vân gật đầu, nhận lấy hai bức thư được phong kín, có đóng dấu của Hoàng Tộc và phủ Thái Úy, cẩn trọng mở ra xem xét.
Mặc dù chưa về khu Hoa Bắc, nhưng tại Thiên Tinh, Gia Cát Thanh Vân vẫn vô cùng quan tâm những việc diễn ra gần đây, chỉ cần liên quan đến Hoa Bắc Đế Quốc, hắn đều vô cùng để tâm.
Gia Cát Thanh Vân có một lý tưởng, đó chính là có thể trợ giúp Hoa Bắc Đế Quốc có thể sánh ngang với Liên Bang, hoặc Liên Minh Cổ Quốc. Giống như tổ tiên Gia Cát Khổng Minh kia xưa từng trợ giúp Lưu Huyền Đức, tạo nên thế chân vạc Tam Quốc vậy.
Nhưng mà ở thời hiện đại, một người thông minh đến đâu, cũng rất khó có thể cải biến được một quốc gia lớn.
Nhưng may mắn sao, Yriel thế giới xuất hiện, làm cho Gia Cát Thanh Vân cảm thấy, còn một con đường khác, một con đường hợp với tài năng của hắn hơn. Một com đường có thể làm cho Hoa Bắc Đế Quốc trở nên hùng mạnh.
Lúc trước, Gia Cát Thanh Vân vẫn không đồng ý lắm sách lược thành lập khu vực riêng của cao tầng Hoa Bắc Đế Quốc. Nhưng mà cho dù hắn phản đối, thì cũng chả làm được gì. Hắn chỉ là một thiên tài, không phải là Hoàng Đế Lưu Thiếu, không phải là Thái Úy Doanh Thịnh, không phải là Tướng Quốc Công Tôn Thiên Vân. Hẳn chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, có tài, nhưng chưa có quyền.
Đúng như Gia Cát Thanh Vân suy nghĩ, việc rút đa số Người Chơi Hoa Bắc Đế Quốc về khu vực phía tây khu Civic, trăm hại mà rất ít lợi.
Đấu tranh nội bộ, chính là chuyện có hại nhất đối với Hoa Bắc Đế Quốc. Không có việc gì đáng sợ bằng đấu tranh nội bộ, thứ có thể làm cho một quốc gia, thế lực hùng mạnh sụp đổ chỉ trong một thời gian ngắn. Nếu như các thế lực tại Hoa Bắc Đế Quốc hoạt động tự do, riêng lẻ, thì họ sẽ tìm cách gia tăng thực lực bản thân, chứ không phải tìm cách hạ thấp thực lực của những thế lực khác như hiện tại.
Từ khi thành lập Liên Minh Hoa Bắc Đế Quốc, Người Chơi Hoa Bắc Đế Quốc càng ngày càng yếu so với những quốc gia khác. Có thể nói là tự tụt lùi, chứ không tiến thêm. Tụt lùi đến một lúc nào đó, là rơi xuống vực, tan xương nát thịt. Đây là điều Gia Cát Thanh Vân không muốn thấy.
Cấp bậc Người Chơi Hoa Bắc Đế Quốc thấp hơn so với mặt bằng chung của thế giới không ít, phải đến bảy tám cấp. Thậm chí, nếu so với những Người Chơi ở khu Seval, họ thua đến cả chục cấp.
Bỏ qua sự kiện Mel vs Night Elve và Orc, làm cho Người Chơi Hoa Bắc Đế Quốc không những cấp thấp, còn mất đi cơ hội được tăng thêm mười phần trăm thuộc tính cơ bản.
Việc bị giới hạn trong một vùng đất, làm cho các Bang Hội của Hoa Bắc Đế Quốc phát triển cực kỳ chậm chạp.
Hiện tại, sau khi Yriel thế giới xuất hiện được tám tháng trời, rất nhiều Bang Hội đã đạt cấp năm, thậm chí còn có bảy Bang Hội đát đến cấp sáu.
Trong khi đó, các Bang Hội thuộc Liên Minh Hoa Bắc Đế Quốc có cấp bậc vô cùng thấp, chỉ có Bang Hội Viêm Hoàng, Bang Hội Hiên Viên, Bang Hội Hoàng Tần đạt đến cấp năm. Còn lại, đều là cấp bốn.
Chả cần so sánh đâu xa, quốc gia Đại Nam có một Bang Hội cấp sáu, hai mươi tám Bang Hội cấp năm, vô số Bang Hội cấp bốn. Nhưng cũng một phần nhờ vào sự trợ giúp của Thị Trấn Markham, mới phát triển được như vậy.
Việc thành lập khu riêng, vùng riêng, còn làm cho Liên Minh Hoa Bắc Đế Quốc bị các thế lực khác tẩy chay, bài xích. Vô cùng bất lợi cho việc phát triển khu Hoa Bắc.
Như việc không mua được nhiều trang bị chiến đấu từ bên ngoài, làm cho quân đội Hoa Bắc Đế Quốc chả khác gì thổ dân. Nhất là so với Thị Trấn Markham, lại càng thấy thảm hại.
Trận chiến cách đây hai tháng đã chỉ ra, sự chênh lệch lớn đến mức nào giữa quân đội Hoa Bắc Đế Quốc và quân đội Thị Trấn Markham.
Ba ngày, chỉ trong ba ngày, gần hai triệu quân đội của Liên Minh Hoa Bắc Đế Quốc bị chưa tới bốn trăm nghìn quân đội Thị Trấn Markham đánh cho buộc phải rút lui.
Từ đó thấy được, trang bị là một yếu tố vô cùng quan trọng.
Chỉ cần Người Chơi mạnh, thì Hoa Bắc Đế Quốc cũng sẽ tự nhiên tăng lên. Không cần phải suy tính quá nhiều.
Về phần lợi khi thành lập Liên Minh Hoa Bắc Đế Quốc và khu Hoa Bắc, ngoại trừ việc tập trung được quyền lực cho những vị lãnh đạo cao cấp kia, thì chả thấy lợi ích cho toàn dân đâu.
Nhưng mà theo những vị lãnh đạo kia, như Hoàng Đế Lưu Thiếu chẳng hạn, thì cần hạn chế sức mạnh của Người Chơi bình thường, chỉ những Người Chơi hoàn toàn tuân lệnh bọn họ, mới cần mạnh lên. Chỉ có người dân yếu ớt, mới dễ dàng khống chế.
Mấy chuyện này Gia Cát Thanh Vân cảm thấy vô cùng sai lầm, nhưng đã lỡ rồi, hắn cũng không thay đổi được. Hiện tại, hắn cần phải nghĩ cách khác, để gia tăng thực lực cho Hoa Bắc Đế Quốc. Ví dụ như lợi dụng sự kiện Sự Trỗi Dậy Của Dead Knight này, hoặc là chiến tranh mở rộng thế lực sau này.
Nhưng việc trước mắt, đó chính là phải đánh bại được binh đoàn Dread kia, mà còn phải thiệt hại càng ít càng tốt. Chết một lần, mất hai mươi lăm phần trăm cấp, một tháng bị cấm. Nên chết càng ít càng tốt.
Gia Cát Thanh Vân xem kỹ bức thư, sau đó ra lệnh: Toàn quân tăng tốc, tiến về Từ Châu, phối hợp cùng Tập Quân Đoàn Thứ Năm và Tập Quân Đoàn Thứ Sáu. Toàn quân tăng tốc, tiến về Từ Châu. Toàn quân đẩy nhanh tốc độ hành quân. Giá. Gia Cát Thanh Vân thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút mệt mỏi, nếu như hắn có thể tự mình điều khiển mười triệu binh sĩ này thì tốt. Hắn tự tin, nếu như có quyền điều binh khiển tướng, thì chỉ cần một tuần, là đủ để giành lại Từ Châu.
Nhưng trong thư ghi rõ ràng, phối hợp cùng hai Tập Quân Đoàn, Tập Quân Đoàn Thứ Năm và Tập Quân Đoàn Thứ Sáu. Phối hợp, chính xác là nghe lệnh của hai vị Thống Lĩnh của hai Tập Quân Đoàn kia, nói trắng ra là muốn hắn nhượng quyền điều khiển mười triệu binh sĩ này lại.
Quyết định này của Hoàng Đế Lưu Thiếu làm Gia Cát Thanh Vân có phần chán nản, trắng ra thì hắn vẫn chưa được tin tưởng lắm, vẫn chưa được giao quyền làm Thống Lĩnh thật sự.
Chẳng đâu xa, ngay trong đội quân phía sau lưng hắn, không thiếu quân sư, tướng lĩnh chính là tai mắt của các gia tộc, thế lực khác gài vào để kiểm soát Gia Cát Thanh Vân hắn.
Xốc lại tinh thần, Gia Cát Thanh Vân hỏi: Lưu Tính đâu? Một thanh niên có dáng vẻ vô cùng bình thường, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo, lớn tiếng nói: Bản Thế Tử ở đây, Gia Cát Thanh Vân, có chuyện gì? Bình thường, đáng lẽ ra Lưu Tính phải xưng Gia Cát Thanh Vân là Thống Lĩnh, cho dù gã là Thế Tử, là con trai của Quận Vương, thì cũng phải xưng là Thống Lĩnh. Quân đội, khác bên ngoài. Nhưng mà Lưu Tính thì không thèm để ý đến việc này, bản Thế Tử là người của Hoàng Tộc, cần phải nghe lệnh ngươi sao? Còn dám gọi thẳng tên của bản Thế Tử? Sau này, phải tìm cơ hội trừng trị tên Gia Cát Thanh Vân này mới được, chỉ là gia nô của Lưu thị gia tộc, cũng dám làm càn.
Gia Cát Thanh Vân cũng không lấy quân lệnh ra so đo với Lưu Tính, mà trầm giọng nói: Từ giờ, Gia Cát Thanh Vân ta nhường chức Thống Lĩnh cho Thế Tử. Ngài hãy theo lệnh hai bức thư này, dẫn quân tiến về Từ Châu, càng nhanh càng tốt, hiện tại Duyện Châu đang lâm nguy, thời gian không đợi chúng ta. Thế Tử Lưu Tính mắt sáng lên nói: Tốt, cứ giao cho bản Thế.. bản Thống Lĩnh. Đưa quân phù đây. Gia Cát Thanh Vân đưa lệnh bài quân phù cho Lưu Tính, rồi trịnh trọng nói: Đại cục làm trọng. Thế Tử Lưu Tính nhận lấy binh phù, rồi phất tay, có chút không kiên nhẫn nói: Ngươi đúng là nhiều chuyện, không lẽ bản Thống Lĩnh còn không rõ tốt xấu thế nào sao. Đi đi đi, bây giờ ta mới là Thống Lĩnh. Toàn quân, tiến lên theo bản Thống Lĩnh. Tuân lệnh! ...........
Đưa mắt nhìn Lưu Tính đi xa, Gia Cát Thanh Vân thở dài một hơi, lớn giọng nói: Liệt Hỏa Quân đâu? Có! Liệt Hỏa Quân, gồm một trăm nghìn người, là binh sĩ của Gia Cát gia tộc, cực kỳ trung thành với Gia Cát Thanh Vân, và cũng là chủ lực của đội quân mười triệu người kia.
Lưu Tính biết rõ không dành được Liệt Hỏa Quân của Gia Cát gia tộc, nên cũng không nhăm nhe vào đội quân này.
Gia Cát Thanh ra lệnh: Theo ta tiến về phía bắc Tính Châu. Tuân lệnh! Trong mắt Liệt Hỏa Quân, Gia Cát Thanh Vân chính là thần, nói gì cũng đúng, bảo họ làm gì, thì họ sẽ làm đó. Không hề thắc mắc tại sao Gia Cát Thanh Vân lại không theo đại quân tấn công vào Từ Châu. Theo bọn họ, công tử Gia Cát Thanh Vân làm gì, cũng có lý do sâu xa bên trong.
Vó ngựa phóng nhanh, Liệt Hỏa Quân hoàn toàn là Cung Kỵ Binh, tốc độ hành quân cực nhanh. Cả đoàn người thay đổi phương hướng, từ tây nam chuyển thành tây bắc, tiến về phía bắc Tính Châu.