Vòng Hoa Cúc

Chương 35

Thông tin Tô Dã đưa cho Hồng Tuyến rất rõ ràng, không quá khó để tìm thấy những gì cô cần. Những đứa trẻ bị mất tích đều được cha mẹ gửi ảnh cho cảnh sát. Chỉ cần có ảnh chụp, khẳng định sẽ tìm được thân phận Miki.

Cô lật xấp hồ sơ dày, nhanh chóng tìm thấy ảnh bé.

Tạ Gia Kỳ, nữ, sinh ngày 17 tháng 6 năm xxxx.

Thời điểm mất tích là 3 năm trước, khi đó bé mới 5 tuổi.

Mà phỏng theo bộ dáng hiện tại, đại khái cũng chỉ 5, 6 tuổi. Xem ra sau khi mất tích không lâu, bé liền bị giết hại.

Nếu là buôn trẻ em, bọn buôn người sẽ không tùy ý giết ''cây hái tiền'' của mình. Miki chết thảm như vậy, sợ là giữa chừng đã xảy ra gì đó.

Hồng Tuyến xoa xoa thái dương, rồi cầm lấy áo khoác, bước ra ngoài.

''Hồng Tuyến!'' Thẩm Nhược kêu: ''Chúng ta cùng đi!''

Tay nắm chốt cửa của Hồng Tuyến hơi ngừng lại: ''Không cần, Thẩm Nhược, anh trông Miki đi, em bảo Tô Dã đi cùng là được.''

''Cậu ấy vừa nói rất mệt, muốn ngủ.'' Thẩm Nhược nhắc nhở.

Hồng Tuyến quay đầu cười với anh: ''Ở đây trông Miki thật kỹ, được không anh?''

Thẩm Nhược nhíu mày, đối với lời từ chối uyển chuyển của cô, anh nín lặng.

Hồng Tuyến, rốt cuộc em đã làm gì?

**

Tô Dã rất buồn ngủ, mí mắt đánh nhau chí chóe, thế mà khi nghe mệnh lệnh của Hồng Tuyến, cậu nhanh chóng bật dậy thay quần áo. Chúa ơi, cậu đã bị luyện thành phản xạ có điều kiện rồi ư??

Mục đích chuyến đi lần này là đến Vượng Giác.

Vừa bước lên xe, Tô Dã đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không hề cho Hồng Tuyến chút mặt mũi nào. Cô thở dài, cởi áo khoác ra đắp cho cậu.

Haizz.

Nếu không phải vì tránh mặt Thẩm Nhược, cô sẽ không bắt Tô Dã đi cùng. Tiểu tử này gần đây mệt mỏi như vậy, cô nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

Cô biết, thời điểm này càng trốn tránh, sẽ càng khiến Thẩm Nhược hoài nghi. Nhưng chuyện tới nước này, cô cũng chỉ có thể làm như vậy.

Đi một bước, tính một bước. Ai bảo Mục Hồng Tuyến cô là người tùy hứng chứ?

Hồng Tuyến đến tìm cha mẹ của Miki. Nếu được, cô muốn biết năm đó con bé mất tích như thế nào. Quan trọng hơn nữa, cô còn mục đích khác phải hoàn thành.

Người mở cửa cho Hồng Tuyến là một phụ nữ, khoảng chừng 50, khuôn mặt bầu bĩnh hòa ái.

Cô giải thích ý định khi tới đây, bà liền cho cô vào.

''Đã 3 năm kể từ ngày tiểu thư mất tích, bà chủ vẫn luôn thương tâm khổ sở, nghĩ mình chưa đủ quan tâm tới tiểu thư, ông chủ an ủi thế nào cũng không được. Hai người ở đây chờ một chút, để tôi lên lầu gọi bà ấy xuống.''

Chỉ một lát sau, một người phụ nữ vội vã chạy xuống.

Bộ dáng khoảng hơn 30 tuổi, da hơi vàng, tóc rối bù, lúc chạy xuống bị rớt một chiếc dép, cũng không nhặt lại.

''Cô là cảnh sát ư? Có phải đã tìm được con gái của tôi không? Miki đang ở đâu?'' Cô ta túm lấy Hồng Tuyến, trong mắt vội vàng như muốn phóng ra lửa.

Hồng Tuyến cười cười rút tay ra, người phụ nữ này thoạt nhìn nhu nhược, thế nhưng lực nắm cũng không nhỏ chút nào. Tay cô đã bắt đầu đau ran lên rồi.

''Tôi tới xác nhận một số tin tức. Bởi vì vụ án đã qua thật lâu, nên một số chuyện không được rõ ràng lắm.''

Theo hồ sơ ghi chép lại, Viên Tâm Di mang con gái mình 5 tuổi, chính là Miki đến công viên giải trí để chơi vòng đu quay, vào ban đêm. Miki nói muốn ăn kem, thế nên Viên Tâm Di liền đi mua, để bé ở lại xếp hàng một mình. Đến lúc cô quay lại, Miki đã không thấy bóng dáng đâu.

Nhìn xem, lý do này cũ kỹ và cẩu huyết làm sao.

Hồng Tuyến khinh khỉnh bĩu môi.

Lời Viên Tâm Di kể lại cũng không khác hồ sơ là bao. Cô sốt ruột muốn biết con mình ở đâu, lời nói có hơi lộn xộn, khiến Hồng Tuyến đau đầu không thôi.

Tay Hồng Tuyến siết chặt: ''Tôi có chuyện phải nói cho cô biết, chúng tôi nghi ngờ... Không phải, là xác định, con gái cô, Tạ Gia Kỳ, đã chết.''

Bàn tay châm trà của người giúp việc run lên.

Tô Dã nhìn thoáng qua Hồng Tuyến, không nói gì.

Viên Tâm Di đứng dậy, đôi môi nứt nẻ run bần bật lên: ''Miki.... đã chết?''

Hồng Tuyến gật đầu: ''Trên thực tế, mấy năm trước cảnh sát HongKong tìm được gần cảng tàu Dubai thi thể của trẻ em. Bất quá lúc đó do ngâm lâu trong nước, thi thể biến dạng, rất khó để xác định. Hơn nữa thời điểm đó không ai nghĩ rằng nó có liên quan đến chuyện trẻ em bị mất tích, cho nên bọn họ chỉ xem đó là tai nạn.''

''Cô nói bậy!'' Viên Tâm Di giận dữ rống lên, bước tới đẩy Hồng Tuyến, khiến cô ngã lăn ra đất, trán đập vào cạnh bàn.

Cô chỉ thấy một trận đau nhức kéo tới, trước mắt tối sầm, dòng máu ôn nhu chảy từ thái dương xuống môi cô, mùi tanh khiến cô không khỏi nhíu mày.

''Chị!'' Tô Dã vội vàng đỡ Hồng Tuyến lên, thấy cô bị thương, cậu không muốn ở lại cùng người đàn bà điên này thêm một giây nào nữa, chỉ muốn đem chị mình rời đi.

Hồng Tuyến dùng tay che vết máu không ngừng chảy trên đầu lại, đẩy Tô Dã ra.

''Cô có thể không tin, nhưng DNA của đứa trẻ đều được ghi lại trong hồ sơ, cô tự đi mà tra. Viên phu nhân, sự thật tuy tàn khốc, nhưng cô phải chấp nhận.''

''Cô nói bậy, cô nói bậy!'' Đôi mắt Viên Tâm Di đỏ ngầu, cô muốn tiến lên đánh Hồng Tuyến, nhưng bị Tô Dã kiềm chặt.

Cô ngã xuống, khóc nức nở.

''Viên phu nhân, chuyện không phải lỗi của cô, là lỗi của bọn người xấu xa kia. Tôi sẽ thay cô bắt lấy bọn chúng, tôi thề với cô, tôi sẽ khiến bọn chúng hối hận. Xin cô nén bi thương.''

Đúng lúc này, một người đàn ông bước vào, mắt đeo kính, tay cầm cặp.

Thấy Viên Tâm Di khóc nháo, lại thấy Hồng Tuyến sắc mặt trắng bệch, tay đang che vết thương, anh ta nhăn mặt: ''Dì Dương, đỡ phu nhân về phòng nghỉ ngơi, mời bác sĩ Chu đến.''

Hồng Tuyến xử lý sơ, cầm máu vết thương trên trán.

Tạ Nghi Hoa ngồi trên sofa, nhìn vết máu loang lổ trên mặt sàn, thật lâu không nói gì.

''Thực xin lỗi, Mục tiểu thư, phu nhân của tôi tính tình thất thường. Tôi sẽ chịu trách nhiệm tiền thuốc men.''

Hồng Tuyến cười khẽ: ''Không cần, là do tôi không cẩn thận. Không báo trước đã chạy tới nói cho cô ấy chuyện này.''

''Cô vừa nhắc tới DNA... Có chuyện gì vậy?''

Hồng Tuyến cười nhạt nhẽo: ''Tạ tiên sinh, anh cũng biết đấy, chúng tôi nắm giữ không ít manh mối mà anh không rõ, tôi nghĩ anh muốn biết đó có phải con gái mình không, cho nên tôi khuyên anh vẫn nên đến chỗ cảnh sát xác nhận một chút.''

Trong mắt Tạ Nghị Hoa lóe lên tia bi thương: ''Từ sau khi Miki xảy ra chuyện, thần kinh vợ tôi liền không ổn định. Nếu tìm được thi thể của Miki, có lẽ cô ấy sẽ phát điên mất?''

Hồng Tuyến cúi đầu, nhìn vết máu khô đọng trên tay, quả thật có hơi dọa người.

Cô nhìn lướt qua Tạ Nghi Hoa, sau đó đứng dậy, mỉm cười: ''Cho nên anh muốn ly hôn hay đưa cô ấy vào viện tâm thần?''

Tạ Nghi Hoa kinh ngạc.

Ngón tay cô nhẹ nhàng chỉ chỉ cổ áo anh ta, ngữ điệu bình thản: ''Áo bẩn rồi, tiên sinh nhớ giặt thật kỹ.''

Nói xong, cô nhìn Tô Dã, cậu hiểu ý, đến dìu cô ra cửa.

Vẻ mặt Tạ Nghi Hoa mờ mịt, anh suy nghĩ một lát rồi lại gương soi. Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt liền trắng bệch lên.

Trên cổ áo màu trắng, dấu son môi đỏ thẫm chói mắt. Anh ta thấp giọng mắng một tiếng, dùng tay che lại rồi chạy lên lầu.

Tô Dã đi rất vội, vết thương của Hồng Tuyến cần phải xử lý gấp. Cậu không tin rằng bác sĩ gia đình của nhà kia sẽ đối xử dịu dàng với cô đâu.

''Chị, sao chị lại nói với bọn họ Miki đã chết, hơn nữa, sao chị biết....'' Tô Dã chặn một chiếc taxi, đến thẳng bệnh viện.

Hồng Tuyến nhìn bộ dáng chật vật của mình qua kiếng xe, trầm mặc không trả lời.

Mục Hồng Tuyến cô trước giờ chưa từng là thánh mẫu. Lời nói dối tàn nhẫn như vậy, muốn cô chính miệng nói ra, cô nói không nổi. Huống hồ, phụ nữ quá mức yếu đuối không đáng để đồng tình.

Cảnh sát...

Cô cười nhẹ nhàng, trên thế giới này rất nhiều chuyện cảnh sát tiên sinh không thể giải quyết được.

Nhưng chỉ cần có người hối thúc, từ trong miệng bọn họ, sẽ moi ra được một số thông tin.

Đó là hiệu quả mà Hồng Tuyến nhắm tới. Cô cần khiến cảnh sát nhận ra mối liên hệ giữa những thi thể ở cảng tàu cùng vụ trẻ em mất tích.

Lúc băng bó xong trở về khách sạn đã là trưa hôm sau. Mệt mỏi cả ngày trời, Hồng Tuyến không thèm để ý tới Thẩm Nhược đang nịnh hót lấy lòng, cô ngủ thiếp đi.

Trên sofa, Miki còn đang nỉ non khóc. Nhìn Hồng Tuyền nhíu chặt mày, Thẩm Nhược siết nắm tay, cúi đầu nói với Miki: ''Miki, theo anh lại đây.''

Dẫn Miki vào nhà vệ sinh, anh khóa trái cửa, ngồi xổm trước mặt bé.

''Miki, anh cho em một cái vòng.'' Thẩm Nhược móc từ túi quần ra một cái vòng tay, quơ quơ trước mặt bé.

Vòng cổ làm bằng đồng, chạm khắc hình hoa cúc nở rộ, sáng chói dưới ánh đèn chiếu lên, phá lệ cổ kính.

Miki tò mò dụi mắt, không khóc nữa.

Thẩm Nhược nắm chặt vòng tay, cười xấu xa.

''Miki, em phải đáp ứng anh một chuyện.'' Thanh âm anh mang đầy dụ dỗ: ''Chuyện này em tuyệt đối không được nói cho người khác, kể cả chị Hồng Tuyến, anh Tô Dã, biết chưa?''

Miki ngây thơ gật đầu.

Thẩm Nhược mở lòng bàn tay ra, qua một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu lên: ''Duỗi tay ra.''

Miki theo bản năng vươn cánh tay gầy gò tới.

Thẩm Nhược cầm vòng tay nắn vuốt, sau đó nhẹ nhàng xuyên qua cổ tay bé, khung cảnh liền đóng băng.

Không biết qua bao lâu, anh thả lỏng tay, Miki mở to mắt nhìn xung quanh.

Vòng tay cổ xưa thần bí, cứ như vậy mà đeo lên cổ tay Miki, xúc cảm lạnh lẽo không ngừng kéo tới.

''Anh?'' Miki mở to hai mắt.

Thẩm Nhược nhẹ nhàng cười, đứng dậy: ''Miki, chúng ta đã nói rõ ràng, chuyện này phải tuyệt đối giữ kín, nếu không, anh sẽ thu hồi chiếc vòng này lại.''

Thẩm Nhược nâng tay vỗ vỗ đầu đầu Miki, tay anh không bị xuyên qua nữa. Cảm xúc vô cùng chân thật, một cảm giác đã rất lâu rồi bé mới có lại.

Ra khỏi wc.

''Em biến thành người rồi ạ?'' Miki kích động nhảy nhót.

''Thẩm Nhược, anh có thể bảo con bé im miệng không!'' Hồng Tuyến bị đánh thức, cô không kiên nhẫn bật dậy, phẫn nộ nhìn về phía hai người bọn họ.

Ánh sáng gay gắt chiếu qua cửa sổ khiến Hồng Tuyến không mở mắt ra được.

''Được được.'' Thẩm Nhược cười, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm lại cho cô: ''Anh mang Miki ra ngoài, em cứ ngủ đi nhé, không ai quấy rầy đâu.''

Hồng Tuyến cau mày nhìn thoáng qua Miki, sau đó đột nhiên ngã xuống giường, kéo chăn che kín đầu.

Thanh âm đóng cửa vang lên, trong phòng tĩnh mịch vô cùng, Hồng Tuyến mở mắt ra, xốc chăn lên, đi chân trần lại chỗ cửa sổ, thẳng tay kéo toang rèm.

Chói mắt.

Cô dùng tay chắn ánh nắng lại, nhìn xuống dưới lầu.

Nơi đó, Thẩm Nhược đem Miki lên một chiếc taxi. Nhìn taxi đang rời đi, trong mắt Hồng Tuyến lóe lên một tia sáng.

Bình Luận (0)
Comment