Vong Linh Thư

Chương 53



Nghiêm Thủ Xuân nghe lén mọi người nói chuyện, nghe đến đoạn Quách Tiểu Lâm bảo mình đáng nghi, Vũ Thiết Phi cũng hùa theo, lưng gã toát mồ hôi lạnh.

Gã thẫn thờ nhìn rìa tấm bọc ghế da rũ xuống, không phải gã muốn nhìn, nhưng trước mắt ngoại trừ hai đôi chân thì gã không thể thấy gì khác. Nghiêm Thủ Xuân đang cuộn mình trốn dưới gầm băng ghế của Đại Tử, Cảnh Tiểu Mai và Quách Tiểu Lâm.

Toa tàu này dùng loại ghế cứng cổ điển, sắp xếp bố cục tựa lưng và đối diện.

Ghế của Đại Tử và Cảnh Tiểu Mai đối diện ghế của gã và Vũ Thiết Phi, giữa hai băng ghế có lắp giá treo. Ghế của Cảnh Tiểu Mai, Quách Tiểu Lâm và Đại Tử sắp xếp kiểu lưng tựa lưng với ghế của Lâm Tùng, khoảng trống dưới hai băng ghế khá rộng.

Giá treo không đủ để móc đồ, hành khách không để lãng phí khoảng trống dưới ghế nên nhiều người cất hành lý dưới ghế, phụ nữ như Cảnh Tiểu Mai và Quách Tiểu Lâm không với tới kệ chứa đồ trên cao nên tận dụng ngay gầm ghế. Nghiêm Thủ Xuân thừa dịp hai người đi vệ sinh để trốn dưới gầm ghế.

Vóc dáng gã nhỏ gầy, gầm ghế cứng đủ rộng cho gã nấp, hành lý của hai người phụ nữ cũng không cồng kềnh, chen chúc vẫn vừa. Nghiêm Thủ Xuân nuốt nước bọt, chuẩn bị rạch giỏ xách của Cảnh Tiểu Mai.

Hắn bị những liên tưởng vô hạn của mình gây khủng hoảng, song không có cách nào khiến Cảnh Tiểu Mai buông giỏ xách.

Cảnh Tiểu Mai giữ đồ quá kỹ, càng khiến Nghiêm Thủ Xuân muốn khám phá bí mật đựng trong giỏ xách, thế nên gã mới bất đắc dĩ ra quyết định này. Nhưng khi gã nghi ngờ mọi người, bản thân thế mà cũng bị họ nghi, Nghiêm Thủ Xuân rất bất ngờ.

Cơ mà… họ nghi ngờ gã là chính xác. Tim gã đập như trống, nhất thời không dám manh động.

Gã không phải “Nghiêm Thủ Xuân”.

Gã tên thật là Đào Đại Hải, là một kẻ vô công rồi nghề, muốn không làm mà hưởng, được bạn bè rỉ tai cách kiếm tiền mới là đóng giả nhân viên phục vụ trên tàu.

Có rất nhiều người thiếu vé cần mua bổ sung, nếu thu được khoản tiền vé bổ sung cũng xem là khá khẩm.

Gã bỏ ra một khoản không nhỏ mua bộ đồng phục cũ và máy in vé, sau đó trà trộn lên tàu. Bạn gã bảo tốt nhất nên hoạt động buổi tối, khi mọi người đã ngủ, nhân viên cũng lười, lúc đó gã có thể xuất hiện để bán vé.

Tiền mua vé cứ xem như tiền công ca đêm đi.

Gã may mắn làm được bốn, năm chuyến mà vẫn chưa lòi đuôi. Có vài lần bán vé đụng mặt nhân viên thật, suýt lộ tẩy, nhưng chỉ là suýt thôi, gã không bị bắt.

Lần này va phải tường cứng, đầu tiên là toa số 15, sau đó chạm mặt tên cảnh sát thích làm người hùng, lúc đối phương gọi gã, gã cứ tưởng sắp bị còng đầu rồi, nhưng may mắn khi đó tàu sắp vào ga, phòng nghỉ không có ai, Đào Đại Hải mừng rỡ tiếp tục giả vờ rồi tìm cớ rời đi.

Gã thầm nghĩ số mình sao đỏ thế, nhưng mà…

Đây chính là tâm lý cầu may của dân cờ bạc, dù biết rõ an toàn nhất là rút lui, nhưng vẫn không nhịn được mà dấn bước khi đã nếm mùi ngon ngọt.

Mãi đến khi lạc vào toa số 15.

Là một “nhân viên chuyên nghiệp”, Đào Đại Hải tuần tra toa tàu.

Gã thật sự sợ hãi, xong hôm nay gã sẽ không làm công việc này nữa!

Đào Đại Hải thề với lòng, thò tay đến một cái túi, túi bên phải của Cảnh Tiểu Mai, bên trái của Quách Tiểu Lâm, mong là gã không nhận lầm.

Đào Đại Hải cẩn thận kéo dây kéo, mò trúng thứ gì đó lông lông mềm mềm, đúng là khăn quàng cổ mà Cảnh Tiểu Mai đan. Mò tiếp, gã bốc trúng mấy tờ giấy, sờ soạng một hồi, Đào Đại Hải phát hiện giỏ xách nhét đầy giấy, hình dạng này, kích thước này…

Tim đập thình thịch, gã có một ý nghĩ điên rồ, Đào Đại Hải rút vài tờ giấy giơ lên trước mắt.

Đào Đại Hải trợn mắt!

Là tiền!

Đào Đại Hải không dám tin, hưng phấn đến mức tim sắp nhảy ra ngoài. Trời ạ! Chiếc giỏ xách nhét đầy tiền mặt, Cảnh Tiểu Mai cướp ngân hàng sao?

Gã giàu to rồi!

Đào Đại Hải quên cả sợ, vội móc tiền nhét đầy trong áo, hớn hở sờ tới sờ lui. Gã kéo giỏ xách lại gần, nghĩ cách mang nó đi, chỉ vài tờ tiền thì thấm vào đâu, gã muốn cả giỏ tiền cơ.

Đào Đại Hải nghía qua túi xách của Quách Tiểu Lâm, cô ta cũng ôm khư khư cái túi, chẳng lẽ cũng có đồ đáng tiền? Lòng tham trỗi dậy, Đào Đại Hải vươn tay đến túi xách của Quách Tiểu Lâm.

Túi của Quách Tiểu Lâm rất khó mở, tốn nửa ngày mới kéo được dây kéo, Đào Đại Hải thò tay vào, mò trúng giấy, nhưng chất liệu này rõ ràng không phải tiền. Gã hơi thất vọng song vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục lần mò, trong túi chỉ còn hai vật hình tròn, gã không biết đó là gì, bèn cầm một quả ra xem.

Thứ này thoạt nhìn khá giống đồng hồ, xem ra không mấy đáng tiền nhưng Đào Đại Hải vẫn giữ lại, biết đâu là đồ điện tử cao cấp mà gã chưa thấy bao giờ.


Định nhét đồ vào túi áo, Đào Đại Hải chợt nghe tiếng nói vang lên trên đầu.

“Cậu nói đúng, tôi đáng nghi, Cảnh Tiểu Mai cũng đáng nghi, bọn tôi đều biết về sự kiện mười bảy năm trước.” Vũ Thiết Phi lên tiếng, giọng nói không lạnh lùng như trước mà pha chút ngập ngừng, “Nhưng… tôi nghi ngờ Nghiêm Thủ Xuân là có lý do, quá trùng hợp, gã cũng liên quan đến sự kiện mười bảy năm trước.”

Vũ Thiết Phi ngừng một lát như còn do dự, hồi lâu sau mới nói tiếp, giọng nặng nề.

“Vụ đó không được đăng báo, chỉ có cảnh sát phụ trách xử lý hậu sự mới biết. Nạn nhân khi ấy ôm thương tích cầu cứu cảnh sát tên là Nghiêm Thủ Xuân, mà tên của gã nhân viên cũng là Nghiêm Thủ Xuân.”

“Cái gì?” Quách Tiểu Lâm và Đại Tử đồng thanh, Đào Đại Hải dưới gầm ghế cũng tròn mắt.

Người đó…

Bộ đồ Đào Đại Hải đang mặc là của nạn nhân bị gã cướp năm xưa à?

Đào Đại Hải nổi da gà, sàn tàu bỗng dưng chao đảo.

Không chỉ mình gã, tất cả hành khách đều cảm nhận được rung chấn.

“Phía trước xảy ra chuyện gì sao?”

Dù đã cách một bức vách dày mà vẫn bị rung chấn dữ dội, hành khách bất an, đứa bé đang ngủ trong lòng Cảnh Tiểu Mai òa khóc, Cảnh Tiểu Mai cuống quýt dỗ con, nhưng đứa bé vẫn không chịu nín.

“Chuyện gì thế? Động đất à?” Đại Tử đứng bật dậy, vịn lưng ghế phía sau để ổn định cơ thể.

“Là phát nổ!” Cảnh Tiểu Mai nói, Quách Tiểu Lâm sau lưng dì ta biến sắc.

Chấn động mạnh khiến hành lý trên kệ rơi xuống, đồ đạc nhét dưới gầm ghế trượt sâu vào trong. Vũ Thiết Phi đang che đầu, khóe mắt liếc thấy thứ gì dưới ghế đối diện, anh ta cúi xuống xách chiếc túi lên.

“Bom.” Lời Vũ Thiết Phi nói khiến mọi người hoang mang, Đào Đại Hải sợ đến mức vứt luôn thứ trong tay.

“Là cô.” Ánh mắt sắc lẻm của Vũ Thiết Phi ghim vào Quách Tiểu Lâm, chủ chiếc túi xách.

“Không được tới đây!” Quách Tiểu Lâm không ngờ kế hoạch bại lộ như thế này, cô nghiến răng, chụp thứ gì đó kề lên cổ Cảnh Tiểu Mai đứng gần mình nhất.

“Mày mà qua tao cho bom đếm ngược.”

Mọi người chú ý thấy thứ kề cổ Cảnh Tiểu Mai là một quả bom.

“Nó nhỏ nhưng dư sức nổ nát đầu con mụ này đấy.”

Quách Tiểu Lâm cười khan, rút dây từ quả bom quấn vào cổ Cảnh Tiểu Mai, cột nút chết.

“Mày thấy sợi dây chuyền này đẹp không? Nghe đây, bọn tao đã gài rất nhiều bom trên tàu, vừa rồi mới chỉ nổ một quả thôi. Lâm Tùng gài bom, kíp nổ tao giữ, toa này cũng có bom. Muốn sống thì ở yên tại chỗ cho tao, cấm nhúc nhích…”

Quách Tiểu Lâm lấy một thứ từ trong túi, đắc ý quơ trước mặt Vũ Thiết Phi.

“Đội trưởng Vũ à, ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ lại gặp nhau trong tình huống này. Thật khó tin là tao có thể trò chuyện với mày suốt chặng đường, nhưng thành thật mà nói, mày đúng là tên đàn ông nhàm chán… Rồi, không được di chuyển, nếu thấy có người đuổi theo, tao sẽ cho nổ banh toa tàu này! Bom cột trên cổ con mụ này 3 phút nữa sẽ tự nổ. Trong túi xách mày cầm có đựng sơ đồ lắp đặt, tao chỉ nói vậy thôi, mày có xem cũng không hiểu đâu.”

Quách Tiểu Lâm vừa đe dọa vừa lùi ra cửa, ngay khúc giao giữa hai toa, Quách Tiểu Lâm đột ngột giằng lấy đứa bé trong lòng Cảnh Tiểu Mai, bỏ chạy.

Vũ Thiết Phi đứng chặn ở cửa toa, sầm mặt nhìn Quách Tiểu Lâm vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, mãi đến khi cô ta mất dạng.

“Không! Con tôi!” Không ai dám di chuyển, người duy nhất khóc đến tan nát cõi lòng đuổi theo là Cảnh Tiểu Mai bị cột bom trên cổ.

“Bình tĩnh, tôi giúp dì gỡ bom ra trước.” Vũ Thiết Phi kéo Cảnh Tiểu Mai, người phụ nữ đang bi thương tột độ sức lực lớn lạ thường. Vừa gỡ bom xong, Vũ Thiết Phi chỉ sơ sẩy một chút đã để Cảnh Tiểu Mai vùng ra chạy thoát.

Vũ Thiết Phi muốn đuổi theo, nhưng…

“Người đâu?” Nhìn toa số 14, Vũ Thiết Phi cảm giác toa tàu này vừa quen vừa lạ.

Toa tàu nhốn nháo, nhưng sao không thấy hai người phụ nữ kia đâu?

Vũ Thiết Phi ngơ ngác hơn, toa số 15 mà anh vừa bước ra biến đâu rồi?

Phía sau Vũ Thiết Phi là bức vách trơn nhẵn của toa số 14, không hề có toa tiếp theo.

Giây tiếp theo, thấy Mộc Tử ôm túi xách đựng bom đứng kế bên, viên cảnh sát không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên biết sởn gai ốc. Trong lúc Vũ Thiết Phi chết máy, tiếng chuông vang lên.

“Điện thoại của tôi.” Mộc Tử lấy di động trong túi, thấy là số lạ, cậu ta nhíu mày, bấm nhận.

“Tôi là Đoàn Lâm! Cậu ổn chứ?” Không ngờ là con người, mà cũng hợp lý, số người sống biết số điện thoại của Mộc Tử ít đến thảm thương, Đoàn Lâm là một trong số đó, tiền đề là hiện giờ Đoàn Lâm còn sống.

“Cũng tạm.” Mộc Tử thản nhiên nói.

“Nghe này, trên tàu bị gài bom đấy!”

“Tôi cũng vừa mới biết.” Mộc Tử vẫn hết sức bình thản.

“Cái gì? Tôi nói thật đó, vừa rồi tôi bị tên đánh bom bắt cóc, xe của hắn phát nổ trên đường ray. Cậu nghe này, chuyện này rất kỳ quái, trước đó trên tàu đã có người chết, cái chết của hai người y hệt mười bảy năm trước…”

Không biết do Đoàn Lâm nói quá to hay tai Vũ Thiết Phi quá thính, khi nghe cụm “mười bảy năm trước”, Vũ Thiết Phi lập tức giật điện thoại của Mộc Tử.

“Alo! Tôi là cảnh sát! Cậu hãy thuật lại rõ ràng những gì cậu biết!”

“…Tuy nghe có vẻ khác thường, mọi chuyện đại khái là vầy…”

Thảm án mười bảy năm trước tái diễn, là thế mạng hay vẫn còn nguyên do nào khác?

“Năm đó có bốn người chết, gồm nhân viên phục vụ bị cướp, tên tội phạm chết trên đường tẩu thoát, trưởng tàu và viên cảnh sát tự sát.”

“Hiện tại có hai người chết là tên tội phạm bắt cóc cậu và tên trộm vặt, họ chết đúng như cách thức mười bảy năm trước, ý cậu là vậy đúng không?” Nghe Đoàn Lâm kể xong, Vũ Thiết Phi không dám tin vào tai mình.

Làm sao anh tin nổi mấy chuyện ma quái này?

Trong lúc nhận điện thoại, Vũ Thiết Phi gọi trưởng tàu đến xác minh, quả thật có phát sinh hai sự cố này, tuy không biết có liên quan đến hồn ma hay không, nhưng hai người đúng là đã chết như cách thức năm xưa.

Với cả, vừa rồi anh còn tận mắt thấy toa số 15 biến mất.

Hơi lạnh bủa vây, Vũ Thiết Phi nắm tóc mình, nhíu đôi mày rậm.

“Còn một chuyện tôi không biết có nên nói hay không… nếu anh tin tôi…”

Đoàn Lâm do dự, Vũ Thiết Phi nôn nóng, “Cứ nói!”

“Chuyện này thật sự rất quái dị, nhưng mà… con tin bị tên bắt cóc giữ trên xe… con ma đó nói với tôi năm xưa nó bị bắt cóc.”

“Hả?”

“Cuối cùng, tôi còn biết thêm một chi tiết trong vụ án năm xưa, chỉ là chi tiết nhỏ thôi nhưng tôi nghĩ anh nên biết. Trong sự cố mười bảy năm trước, có một sản phụ bị sảy thai. Tính đúng ra thì có tổng cộng năm người chết! Anh hãy chú ý…”

Khúc sau Vũ Thiết Phi nghe không lọt, anh ta kinh ngạc, nhìn Mộc Tử bên cạnh, “Lẽ nào…” Mộc Tử chậm rãi gật đầu.

Vũ Thiết Phi cúp điện thoại của Đoàn Lâm, gọi vào Cục công an, “Tôi là Vũ Thiết Phi, số hiệu… Mau chóng điều tra giúp tôi một việc, liên quan đến vụ án ga Quảng Lâm mười bảy năm trước, một phụ nữ mang thai…”

Gác máy, Vũ Thiết Phi sốt sắng nhìn Mộc Tử, “Họ nói… người phụ nữ đó tên…”

“Tên Cảnh Tiểu Mai đúng không?” Mộc Tử điềm tĩnh nói ra cái tên Vũ Thiết Phi không dám nói.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Từ nhỏ Vũ Thiết Phi đã được dạy rằng trên thế giới không hề có ma quỷ, viên cảnh sát với tư tưởng lấy khoa học làm cơ sở lý luận, dùng kinh nghiệm để tìm ra sự thật. Nhưng sự thật sao lại là thế này?

Thảm án mười bảy năm trước đang từng bước tái hiện, oan hồn tìm kẻ thế mạng, cách thức tử vong rùng rợn, giống năm xưa đến đáng sợ. Liệu khoa học có giải thích được hay không?

Không thể.

Nhưng quả thật nó đã xảy ra, và vẫn đang tiếp diễn.

“Anh đừng hoang mang, tôi thấy việc này có lợi cho anh đấy.” Giọng Mộc Tử như tia sáng rọi xuống vùng nước sâu, soi chiếu mớ bòng bong trong lòng Vũ Thiết Phi, anh ta khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên.


“Câu chuyện mới đầu anh kể… chính anh cũng không biết đáp án đúng chứ? Giờ mọi thứ đã bắt đầu, anh tự tìm đáp án đi.” Mộc Tử dứt lời, chậm rãi quay đi.

Vũ Thiết Phi không hỏi cậu ta đi đâu, cậu ta có chuyện cần làm, như anh cũng có vấn đề phải giải quyết.

“Ừ, tôi sẽ tìm được đáp án!” Nhìn chiếc điện thoại trong tay, Vũ Thiết Phi dứt khoát đi ngược hướng với Mộc Tử.

Quách Tiểu Lâm ôm đứa bé chạy đi, hành vi không quá lộ liễu vì cô ta không muốn bị chú ý. Cô ta trốn vào buồng vệ sinh, tháo tóc giả, lộn ngược áo khoác, lau sạch lớp trang điểm nền nã, lấy mắt kính trong túi đeo vào, biến thành một người hoàn toàn khác.

Phải thay đổi muôn hình vạn trạng mới có thể bảo toàn tính mạng.

Lúc lấy kíp nổ ra, Quách Tiểu Lâm không chắc chắn lắm, Lâm Tùng đi mãi chưa về khiến cô ta có linh cảm không lành, quả bom nổ bất ngờ vừa rồi càng chứng minh cho điều này. Tiếng nổ vang lên từ bên ngoài, nhưng họ đâu có lắp bom trên đường ray! Lời giải thích duy nhất chính là có sự cố phát sinh ngoài kế hoạch.

Cô ta còn giấu một tấm vé khác để phòng ngừa những lúc thế này, cô ta chuẩn bị rất đầy đủ, trên người vẫn còn một quả bom. Nhìn đứa bé nằm trong tã, Quách Tiểu Lâm nhoẻn cười, mới đầu cô ta đã có ý định gài bom vào người sống rồi.

Nghĩ thế, Quách Tiểu Lâm ôm đứa bé lên, giở tã bọc ra định nhét bom vào.

Nhưng mà…

“Thứ ma quỷ gì thế này?” Lúc trông thấy gương mặt đứa bé trong tã, Quách Tiểu Lâm buột miệng thốt lên.

Trong tã là một đứa bé bằng nhựa!

Quách Tiểu Lâm chạm vào con búp bê cũ mèm, nó liền phát ra tiếng khóc.

Tiếng khóc quen thuộc khiến Quách Tiểu Lâm rùng mình.

Lúc Cảnh Tiểu Mai ôm nó, con búp bê cũng khóc y vậy.

Quách Tiểu Lâm chợt nhớ nó khóc rất có quy luật, chỉ khi có tiếng động lớn nó mới khóc.

“Thẻ gì đây…” Quách Tiểu Lâm chú ý bên cạnh con búp bê có một tấm thẻ, “Tăng Bách Tuế… tên quê trớt.”

Quách Tiểu Lâm cột bom vào tấm thẻ gỗ trông như bài vị, rồi nhét tấm thẻ và con búp bê vào tã.

Con búp bê vẫn khóc không ngừng, Quách Tiểu Lâm lấy bài vị ra, quăng mạnh con búp bê vào tường, nhưng nó còn khóc dữ dội hơn.

Mãi đến khi…

“Ngủ ngoan… hãy ngủ ngoan nào con yêu của mẹ… đôi tay mẹ… nhẹ nhàng đưa nôi… à ơi mau ngủ ngoan…”

Tiếng ru dịu dàng bỗng truyền vào tai, giai điệu rất quen, Quách Tiểu Lâm hốt hoảng nhìn quanh.

Tiếng khóc của con búp bê dần nhỏ lại.

Không… không thể nào… tiếng ru đó là… Cảnh Tiểu Mai!

“Con mụ kia chán sống rồi sao?” Quách Tiểu Lâm mở cửa, âm thanh rất gần, hẳn là Cảnh Tiểu Mai đang ở gần đầy, nhưng mà…

Ngoài cửa không có Cảnh Tiểu Mai, cũng không có người nào cả.

Sao lại thế này? Rõ ràng vừa rồi…

Quách Tiểu Lâm đang nghi hoặc, bỗng bị ai tông một cú thô lỗ như cố tình va vào. Quách Tiểu Lâm định chửi bới theo phản xạ, nhưng xoay lại thì không thấy ai. Đang kinh ngạc, sau lưng lại bị đẩy cái nữa.

Nhất định là có người!

Quách Tiểu Lâm thận trọng nhìn bốn phía, chậm rãi nhắm mắt.

“Có bom…”

“Chạy mau!”

“…Chết…”

Thị lực mất đi, thính lực trở nên nhạy bén lạ thường, cảm xúc cũng thế.

Quách Tiểu Lâm khẳng định xung quanh có người, nhưng tại sao…

“Tại sao tôi không thấy? Tại sao?!” Quách Tiểu Lâm bịt tai, bắt đầu hoảng sợ.

Cô ta đang ở trên tàu lửa, toa tàu có rất nhiều người, nhưng cô ta lại không thấy ai cả.

Sao tự dưng bị như vậy?

Quách Tiểu Lâm thấy toàn thân đau đớn như bị nghiền ép, cô ta loạng choạng chạy đi, nằm nhoài trên bồn rửa mặt, ngẩng đầu lên…

Quách Tiểu Lâm trợn to mắt! Không dám tin vào mắt mình.

“Đây là… chuyện gì thế này?” Người trong gương không phải bản thân, mà là Cảnh Tiểu Mai.

Cô biến thành Cảnh Tiểu Mai à? Đùa kiểu gì vậy!

Quách Tiểu Lâm biết mình không biến thành Cảnh Tiểu Mai, bởi vì động tác của cô ta và Cảnh Tiểu Mai trong gương không đồng nhất, nhưng tại sao nhìn vào gương không thấy bóng mình mà lại thấy Cảnh Tiểu Mai?

Không chỉ là Cảnh Tiểu Mai, cô ta còn thấy hành khách chạy tán loạn trong toa tàu, Cảnh Tiểu Mai bị chen lấn, đau đớn ôm bụng mình.

Quách Tiểu Lâm tự dưng đau thấu tim gan, có một đôi tay nhẹ nhàng xoa dịu…

“Ngủ ngoan, hãy ngủ ngoan nào con yêu của mẹ… vòng tay mẹ mãi mãi chở che con… hạnh phúc… trần đời đều thuộc về con…” Âm thanh ấy lại vang lên, nhưng giọng ca chứa đầy đau khổ. Quách Tiểu Lâm đau như xé!

Không! Cô sẽ chết! Cô sẽ chết!

Tuy luôn được đôi tay đó ôm ấp, nhưng Quách Tiểu Lâm vẫn đau đớn. Rốt cuộc là sao? Cô ta đang ở đâu?

Miễn cưỡng nhìn vào gương, thấy Cảnh Tiểu Mai ôm bụng bằng hai tay, Quách Tiểu Lâm chợt có một suy nghĩ đáng sợ, cô ta hiện đang ở trong bụng Cảnh Tiểu Mai!

Sao lại như thế? Sao mình lại nghĩ vậy?

Nhưng lý trí của Quách Tiểu Lâm cho rằng trường hợp này là sát thực tế nhất… vừa rồi cô ta đã thấy mình trong gương…

Thấy mình nằm trong bụng Cảnh Tiểu Mai…

Không!

Nhất định phải ra ngoài!

Vừa nghĩ thế, bụng dưới của Quách Tiểu Lâm đau quặn, dưới chân cô ta xuất hiện một lối đi, đó là cửa thông đến hiện thực ư?

Mình phải quay về! Quách Tiểu Lâm cố vươn tay ra, nương theo động tác của cô ta, máu loãng tuôn trào…

Không!

“Bây giờ không quay lại thì dì sẽ không thể về được nữa. Đây không phải nơi người sống nên tới.” Nhìn Cảnh Tiểu Mai ngồi dưới sàn, Mộc Tử lạnh nhạt nói.

Cảnh Tiểu Mai không trả lời, thận trọng nhặt bài vị nho nhỏ nằm trong vũng máu. Nhìn dì ta run rẩy ôm bài vị, Mộc Tử nhún vai.

“Trong sự kiện mười bảy năm trước, không chỉ có bốn người chết, đúng không dì Cảnh?”

Cảnh Tiểu Mai dùng sức ôm siết bài vị, bờ vai gầy run lẩy bẩy.

“Là tôi! Sản phụ sảy thai mười bảy năm trước là tôi!” Cảnh Tiểu Mai ôm mặt, “Sự cố đó đã đưa con tôi đi… con tôi…”

Vụ nổ khiến hành khách khủng hoảng, nháo nhào tháo chạy, trong lúc chen lấn va phải bụng của Cảnh Tiểu Mai, đứa con vẫn chưa thành hình cứ thế biến thành máu chảy ra khỏi cơ thể.

Dì vẫn chưa cung cấp đủ dinh dưỡng cho con, dì vẫn chưa cho nó hình hài nguyên vẹn, dì vẫn chưa hát ru con, chờ con thức giấc…


Cảnh Tiểu Mai thơ thẩn nhìn bài vị, dùng áo mình lau sạch vết máu, còn hôn nó, cứ như không thấy quả bom đang đếm ngược cột trên bài vị.

Còn 2 phút 30 giây nữa bom sẽ nổ, nhưng nổ thì có sao?

Lần này dì sẽ đi cùng con, dì muốn ở với nó.

“Dì à… mới nãy cháu vẫn chưa nói.”

Một người xuất hiện bên cạnh Cảnh Tiểu Mai, giọng nói rất quen, dì ta biết đối phương là ai nhưng không quay đầu lại.

“Dì ơi, năm nay cháu vừa tròn mười bảy tuổi. Cháu chưa từng gặp mẹ, vừa sinh ra đã ở trên tàu… dì…”

Lồng ngực bị giáng một đòn, Cảnh Tiểu Mai mang tâm trạng khó thể tưởng tượng, hai mắt đẫm lệ quay đầu lại nhìn thiếu niên đứng sau lưng mình từ bao giờ.

“Không lẽ…”

Đại Tử đứng trong vũng máu, khẽ cười.

“Đây là bài vị của cháu hả?” Thiếu niên khom lưng, tò mò nhìn tấm thẻ gỗ trong tay Cảnh Tiểu Mai, “Dì luôn ôm nó… trên bài vị có chữ nè, mà cháu không biết đọc…” Bởi vì không có ai dạy cả.

Còn một phút nữa bom sẽ nổ.

Đại Tử ngẩn ra, nhoẻn cười.

“Dì… là mẹ cháu sao? Mẹ muốn tặng thứ này cho con à?”

Trong toa xe tối tăm, Cảnh Tiểu Mai ôm miệng, không dám tin nhìn chằm chặp thiếu niên trước mắt.

“Con là…” Con của mẹ sao?

Đại Tử gật đầu, lấy bài vị trong tay Cảnh Tiểu Mai, động tác dịu dàng mà kiên định.

“Vậy nên… cho con thứ này nhé.”

Đưa bài vị cho con, cả quả bom nữa.

Trong nháy mắt, Cảnh Tiểu Mai nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta.

“Không được! Con không thể…” Bom sẽ nổ!

Cảnh Tiểu Mai muốn kéo thiếu niên, nhưng cậu ta dứt khoát đẩy dì ta ra sau lưng Mộc Tử.

“Mẹ ơi, chữ trên bài vị đọc như thế nào vậy?”

Cảnh Tiểu Mai đờ đẫn nhìn cậu thiếu niên, gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời, cô biết con mình đã quyết định rời đi.

Đối với mong muốn của con, người làm cha mẹ chỉ có thể ủng hộ, không phải sao?

Cảnh Tiểu Mai cắn rách cả môi, gào thật to—

“Đại Tử! Chữ đó là Tăng Bách Tuế, là tên của con! Mẹ và bố con mong con mạnh khỏe sống lâu, sống đến trăm tuổi! Bố con là thầy giáo, cho nên con của mẹ cũng thông minh!”

“Gần nhà mình có một sân bóng rất rộng, chờ con lớn là có thể đến đó chơi bóng đá! Trong nhà mình có sân vườn, con có thích chó không? Mẹ cho con nuôi một con chó, mỗi ngày cả nhà mình cùng dắt chó đi dạo…” Cảnh Tiểu Mai dùng hết sức mà gào, như muốn bù đắp cho mười bảy năm đằng đẵng.

Đó chính là con của mình! Là đứa con chưa kịp hít thở bầu không khí dù là vẩn đục thì đã ra đi.

Con cái nhà người ta theo bố mẹ học những thường thức cơ bản là chuyện đương nhiên. Bố mẹ sẽ là người đầu tiên mà con nhận làm thầy, bố mẹ dạy con biết bò, biết chập chững bước đi, biết bi bô tập nói, biết cầm bút viết chữ, cùng nhau vui cười, cùng nhau phiền muộn.

Nhưng còn con mình? Nó chưa một lần được thấy mặt bố mẹ, thậm chí không biết mình là nam hay nữ, còn chưa ra đời đã phải chia ly!

Đứa bé chưa được đặt tên cho nên bài vị để trống, linh hồn vô danh cứ thế lưu lạc giữa trần gian, không thể đầu thai, không thể chuyển kiếp.

Đứa bé chịu cô độc lạnh lẽo suốt mười bảy năm.

Đại Tử nghiêm túc nghe Cảnh Tiểu Mai, nghe mẹ mình kể mà bổ khuyết cho “thân thế”. Bố mình là giáo viên đó, nhà còn có thể nuôi chó, bóng đá là gì nhỉ? Chơi vui không? Cả tên mình nữa…

Thì ra mình tên là Tăng Bách Tuế, tên hay ghê.

Đại Tử – Tăng Bách Tuế nhoẻn miệng cười.

Đây là mẹ mình.

Đây là cuộc đời của mình.

Trong đầu tự phác họa ra bức tranh gia đình êm ấm, Đại Tử cười với Cảnh Tiểu Mai, nụ cười hơi ngớ ngẩn, vương nét trẻ con lại còn ngượng ngùng.

Đại Tử cẩn trọng nâng bài vị của mình như nâng một báu vật yếu ớt.

“Mẹ ơi, nghe mẹ kể thích quá đi!”

Đại Tử cười, đứng chặn trước cửa toa số 15, cản đường những hồn ma rục rịch phía sau.

“Con rất muốn sống cùng bố mẹ.”

Đại Tử bỗng nhíu mày, “Nhưng mà con lớn rồi, qua hôm nay là mười tám rồi, nên phải rời xa bố mẹ mà sống cuộc sống của mình thôi. Thế nên mẹ xem như con trưởng thành rời xa gia đình nhé? Trẻ con rồi cũng phải khôn lớn mà. Con đã lớn, nhất định phải đi. Có thể bố mẹ sẽ thấy cô đơn, nhưng con đã lớn rồi cũng có ngày rời đi, đúng không mẹ?”

Đại Tử lại nở nụ cười, Cảnh Tiểu Mai cắn môi nhìn bóng hình con mình ngày càng mơ hồ.

“Không—” Con còn nhỏ lắm! Thân thể dù lớn nhưng bố mẹ vẫn chưa dạy con điều gì cả, sao con có thể…

“Mẹ đã dạy con đủ nhiều rồi.” Như hiểu mẹ mình nghĩ gì, Đại Tử giơ bài vị khắc ba chữ tên mình lên.

“Rốt cuộc con đã biết tên mình, con có thể trở về rồi.”

Tiếng nổ kinh thiên động địa bùng lên, Cảnh Tiểu Mai bị sóng xung kích hất bay, dì ta lăn lóc dưới sàn, ánh mắt trước sau vẫn nhìn phía cuối toa tàu, nơi cuối cùng mà Đại Tử đã đứng.

“Con thích chiếc khăn quàng cổ màu đỏ mẹ đan lắm. Nếu kiếp sau con vẫn được làm con của mẹ, thì chúng ta hãy sống thật hạnh phúc nhé.”

Mang máng nghe được câu cuối cùng của con, đó là hy vọng của Đại Tử, cũng là hy vọng của Cảnh Tiểu Mai.

Cảnh Tiểu Mai dựa vào lòng Mộc Tử, nhìn Đại Tử biến mất trong quầng sáng trắng, nước mắt vẫn luôn cố nén vỡ òa như lũ.






Bình Luận (0)
Comment