Vọng Tưởng Cuồng

Chương 56

Chuyển ngữ: Sushi

***

La Phi không ngờ rằng lời cảnh báo của Quách Tử Chính lại trở thành sự thật.

Ngay tối hôm ấy, cô phóng viên kia đã bắt đầu bới móc những việc xấu trước đây của Trịnh Thiên Dã và tung lên mạng. Không biết lấy từ đâu ra được rất nhiều ảnh chụp của nhiều năm trước, cả một đám người, nam có nữ có ở trong hộp đêm ăn chơi trác táng, trong đó có cả Trịnh Thiên Dã. Các tin tức vu vơ trước đây về tổng giám đốc của Hằng Thiên cùng các ngôi sao mới nổi, trước mắt đã được chứng minh là đúng.

La Phi nhìn những tấm hình kia, vừa bực cô phóng viên đó, lại vừa tức Trịnh Thiên Dã thực sự là quá phóng túng. Những người đàn ông trong hình, La Phi có thể nhận ra được mấy người, chính là những người bạn thân nối khố của Trịnh Thiên Dã. Mặc dù không có bức nào có những hình ảnh quá đáng, cũng không có bức nào cho thấy Trịnh Thiên Dã và những người phụ nữ kia có vẻ thân mật quá mức nhưng đàn ông và phụ nữ cùng ở trong hộp đêm thôi cũng khiến cho người xem không khỏi tưởng tượng nhiều điều khác nữa. Ảnh chụp cũng chỉ là ảnh chụp, nhưng những việc không thể chụp được sau những tấm ảnh đó là gì, chắc hẳn phần lớn người xem trong lòng đều biết rõ.

Ngay cả bản thân La Phi cũng không có cách nào để biện hộ cho Trịnh Thiên Dã. Hơn nữa cô lại nhớ những người phụ nữ ăn mặc sexy bước vào phòng làm việc của Trịnh Thiên Dã, rồi bước ra với vẻ mặt thỏa mãn lúc trước thì cảm thấy rất lo lắng.

Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường. Trước đây khi ở cùng với Trịnh Thiên Dã, bởi vì không có chút tình cảm nào nên đối với những việc như vậy cô không thấy có vấn đề gì. Bây giờ khi đã xác định được tình cảm của mình, tất nhiên cô sẽ cảm thấy khó chịu. Có câu ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’, nghĩ đến đấy cũng đủ làm cô thấy lo lắng về tương lai của hai người.

La Phi nghĩ thế cũng phải. Đợi đến khi Trịnh Thiên Dã hoàn toàn khỏi bệnh, anh sẽ như trước kia, sẽ lại là một boss Trịnh cao quý, có danh, có tiền, lại phong độ như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ ái mộ, tình nguyện lao đầu vào. Còn cô sức chiến đấu lại yếu như vậy, đối với việc tranh giành thế này khẳng định là không có nửa điểm trời phú.

Đương nhiên, cô không biết việc cô sợ hãi, cứ lo được lo mất chính là tâm trạng thường thấy của phụ nữ khi yêu.

Ngày hôm sau, La Phi phải vác hai con mắt gấu mèo đi là. Quả nhiên nghênh đón cô là việc đồng nghiệp cứ túm tụm lại một chỗ với nhau bàn ra tán vào. Nguyên nhân là chỉ trong một đêm, những scandal của cựu tổng giám đốc Trịnh đã được truyền đi khắp nơi. Mà thân là một nhân vật trong lịch sử tình trường của Trịnh Thiên Dã, lại là người duy nhất từng được Trịnh bạo chúa công nhận, quan trọng nhất là vẫn chưa chính thức chia tay nhau nên đương nhiên sự tò mò nhiều chuyện sẽ bị đổ ập lên người cô.

La Phi chỉ trả lời qua loa, không tỏ bất cứ thái độ gì đối với chuyện ‘ong bướm’ trước đây của Trịnh Thiên Dã. Cô chỉ trả lời tình trạng hiện nay của hai người, cuối cùng cũng làm cho mấy ‘bà tám’ mất hứng tản đi.

Nhưng mà, cũng chính vì những chuyện này mà tâm trạng của La Phi cũng suy sút theo.

Gần tối, cô mang theo cơm tối đến bệnh viện. Đấy cửa bước vào, cô lại thấy Trịnh Thiên Dã rất ung dung thong thả. Anh đang hì hục chay bộ trên máy tập thể dục trong phòng bệnh. Thấy La Phi đến, anh từ trên máy chạy bộ nhảy xuống, lắc đầu lau hết mồ hôi trên trán, chạy về phía cô, lại cứ cọ tới cọ lui trên người cô.

La Phi đẩy anh ra, sẵng giọng quở trách: “Bẩn chết đi được!”

Trịnh Thiên Dã không để ý, cười hì hì vài tiếng. “Bác sĩ bảo anh phải duy trì tập luyện mới có lợi cho việc hồi phục. Vừa chạy xong, ra mồ hôi cả người, cảm giác rất thoải mái. Nhưng hình như cũng có chút bẩn thật, anh đi tắm một cái, em soạn cơm ra giúp anh nhé!”

“Dạ.” La Phi gật đầu, có chút lúng túng nhìn anh. Quả nhiên tinh thần anh có vẻ rất sảng khoái, không còn giống với những ngày trước nữa. Mặc dù chỉ mới nhập viện vài ngày nhưng cô nghĩ Trịnh Thiên Dã giờ đây đã thay đổi rất nhiều, tính nóng nảy, lạnh lùng trước kia của anh cũng giảm đi nhiều, giờ đây tính tình anh trở nên rất ôn hòa hơn nữa lại có thêm chút gì đó tính cách của trẻ con.

Nghĩ tới đây, La Phi không khỏi cảm thấy có chút vui mừng.

Đợi Trịnh Thiên Dã tắm xong đi ra, hai người cùng ngồi trên ghế sa lon dùng bữa. Vừa cầm đũa lên, La Phi chợt nhớ đến những tin tức của hôm nay, cô dè dặt hỏi: “Hôm nay anh có xem tin tức không?”

Trịnh Thiên Dã vừa ăn một miếng lớn, vừa lắc đầu nói: “Không có, bác sĩ muốn anh phải thoải mái tinh thần, cấm anh lên mạng và cũng khuyên anh không nên xem ti vi. Mỗi ngày Trịnh Trạch Thi đều mang một tờ báo đến cho anh.”

La Phi nhớ đến những tin xấu về anh đều được đưa lên mạng, có lẽ anh thực sựu không biết, nhất thời cô không biết có nên nói cho anh biết không. Không ngờ, Trịnh Thiên Dã lại không chút để ý tiếp tục nói: “Có điều hôm nay Trịnh Trạch Thi có nói cho anh biết, anh bị người khác nói xấu rất tồi tệ ở trên mạng.”

“Nói xấu cái gì? Người ta có bằng có chứng kia kìa?” La Phi bất mãn lầu bầu.

Trịnh Thiên Dã thản nhiên cười một tiếng: “Ầy, thì chỉ là vài bức ảnh chụp được hình của anh trước đây thôi mà cũng đem ra nói này nói nọ!”

“Nhưng nếu như anh không phải như vậy, vì sao trước đây lại có rất nhiều người nói anh là trăng hoa?”

Trịnh Thiên Dã nhíu mày, nhăn mặt, tạm thời đặt đôi đũa đang ăn ở trên tay xuống, tuy bộ dáng có vẻ rất lắng nghe lời cô nói nhưng rõ ràng là có chút khó chịu khi nghe La Phi hỏi vậy:”Trước đây anh cũng rất buồn bực, tại sao lại có cái danh hiệu này. Những cô gái đó lần nào cũng do mấy thằng bạn anh gọi tới. Đương nhiên, cũng có một số người được giới thiệu riêng cho anh, nhưng anh không hề có chút hứng thú nào với bọn họ cả.”

La Phi thở dài, suy nghĩ một chút rồi lại ngẩng đầu nhìn lại anh: “Những việc anh đã làm thì cũng làm rồi, tại sao lại không thừa nhận? Không phải em muốn bới lại chuyện cũ với anh nhưng em ghét nhất là đàn ông dám làm mà lại không dám nhận.”

Vẻ mặt Trịnh Thiên Dã thoáng chút tức giận: “Cái gì gọi là dám làm mà không dám nhận, việc anh không có làm chính là không có làm.”

La Phi cũng lên giọng: “Về những tấm hình kia đúng là em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng em biết việc những cô gái đó có tới phòng làm việc của anh, và bọn anh đã làm gì ngay trước mắt em? Anh có ngon thì chối nữa đi?”

Trịnh Thiên Dã định phản bác lại nhưng khi nghe những lời La Phi nói cũng có phần đúng sự thực khiến lời muốn nói ra đều nghẹn lại nơi cổ họng. Dù không phải lúc nào cũng làm chuyện đó, nhưng đúng là cũng có một hai lần anh đã làm chuyện xấu xa. Trong lòng nhất thời có chút chột dạ, thẹn quá hóa giận, anh lấy chân đá một cái vào cái bàn, dận dữ nói: “Như vậy mà em bảo là em không nhắc lại chuyện cũ ư!”

“Em không phải là muốn nhắc lại chuyện cũ. Có điều… Có điều nếu như là anh, anh nghe được những tin đồn trước đây của người mình thích, anh có thể không để tâm đến sao?”

Trịnh Thiên Dã ngẩn người, rồi bỗng nhiên lại nở nụ cười. Tuy tinh thần của anh không bình thường lắm nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Lúc trước La Phi chưa từng lưu tâm đến những chuyện tình cảm trong quá khứ của anh là bởi vì cô vẫn chưa có tình cảm với anh, chỉ một mực muốn rời khỏi anh, nên đối với bất cứ chuyện gì của anh cô tự nhiên sẽ không để tâm đến. Bây giờ cô lại nói cô để tâm đến những chuyện này, chứng tỏ cô đã có tình cảm với anh, quan tâm tới anh.

Trước đây, cô hầu như không tức giận gì với anh, cùng lắm cô chỉ tỏ ra là mình không vừa ý và có hơi cáu kỉnh, bây giờ nhìn cô đang rất giận dữ và khó chịu, không hiểu sao tâm trạng của anh lại có chút vui vẻ. Anh nhanh chóng ôm lấy cô, để cô ngồi ở trên đùi mình, đem mặt mình cọ cọ vào người cô: “Được rồi, đúng là trước đây anh có hơi phóng túng, nhưng thực sự không giống như những gì viết ở trên mạng, cũng không phải như những gì em đã nghĩ đâu. Lúc đó để cho những cô gái kia vào phòng làm việc của anh thực ra chỉ là muốn thử thái độ của em mà thôi. Nhưng cái đầu ngốc của em lại không có chút phản ứng nào cả.”

“Anh mới là đầu ngốc ấy, anh tỏ ra lạnh lùng với em như vậy, lại đối xử rất nghiêm khắc, em làm sao biết được là anh đang thích em?” La Phi nói xong, dường như chợt nhớ ra gì đó: “Anh thực sự là đã thích em từ sớm ư?”

“Ừ.” Trịnh Thiên Dã suy nghĩ một chút. “Lần đầu tiên nhìn thấy em thì đã thích. Anh còn nhớ rõ khi ấy em mặc một cái váy màu xanh lam, đi về phía anh, mái tóc thì nhẹ nhàng bay theo gió. Lúc ấy anh đã nghĩ tại sao lại có một cô gái xinh đẹp thế này chứ?”

“Thật là nông cạn! Em rất ghét bị ‘trông mặt mà bắt hình dong’ đó.” La Phi không được tự nhiên mà bĩu môi, lại sờ sờ vào mặt mình, nói. “Hơn nữa, em đâu có xinh đẹp như anh nói vậy ?”

Trịnh Thiên Dã cười ha ha, mở miệng nói: “Nếu không ‘trông mặt mà bắt hình dong’ thì em nghĩ xem em còn có cái gì để người khác phải nhìn chớ?”

Tâm trạng của La Phi liền sa sút. Cô từ trên đùi anh tụt xuống, ngồi lại vào ghế, lạnh lùng nói: “Ăn cơm!”

Cô đã không nhận ra là mình và anh đã giống như những cặp đôi bình thường khác, cô cứ so đo từng tý với anh, anh lại thích trêu đùa cô.

Trịnh Thiên Dã lại cầm lấy đũa, vừa ăn vừa nói rất nghiêm túc: “Phi Phi, em yên tâm, anh sẽ mau chóng tốt lên thôi. Anh cũng sẽ không làm những việc khiến em phải lo lắng nữa đâu.”

Nghe anh nói vậy, La Phi trong lòng tuy cảm thấy rất ngọt ngào nhưng vẫn cố gắng tỏ ra không lưu tâm lắm, thản nhiên nói: “Ừm, biết rồi, mau ăn cơm thôi.”

Trịnh Thiên Dã cứ ăn một miếng lại nhìn một chút về phía La Phi, khóe miệng chốc chốc lại nhếch lên vui vẻ.

Chỉ là, mặc dù những điều ngọt ngào đó, đã không dễ có được lại rất nhanh qua đi.

Cuộc sống xa đọa Trịnh Thiên Dã bị tung lên mạng, chung quy cũng chỉ tạo thành tin đáng đọc cho những người thích hóng chuyện chứ thực tế cũng chẳng có ảnh hưởng gì to tát lắm. Dẫu sao thì đối với một người đàn ông vừa giàu có lại đẹp trai, có một cuộc sống hưởng thụ thì cũng là quá bình thường.

Nhưng việc cô phóng viên đó tiếp tục tung tin đồn lại khiến mọi người phải bất ngờ.

Theo một nguồn tin từ một người đàn ông đã giấu tên cung cấp rằng tổng giám đốc của Hằng Thiên đã lợi dụng quyền hành của mình, cướp đi bạn gái của người khác. Hai người vốn đã có kế hoạch kết hôn, nhưng Trịnh Thiên Dã lại ngang nhiên phá hoại, dùng đủ mọi uy hiếp, cám dỗ ép hai người phải chia tay, còn ám chỉ có thể Trịnh Thiên Dã đã dùng đến thủ đoạn bẩn thỉu mới có được bạn gái anh ta. Nhân lúc anh ta đang mắc bệnh nặng, để chữa trị cho mình, cuối cùng cô bạn gái đó phải đáp ứng mọi yêu cầu của Trịnh Thiên Dã. Sau cùng ngay cả tên La Phi cũng được nhắc đến.

Vì tối nay La Phi ở cùng Trịnh Thiên Dã, nói chuyện hồi lâu nên sau khi về tới nhà cũng không mở vi tính lên mạng, cô chỉ rửa mặt rồi lên giường ngủ một giấc thật sâu. Ngày thứ hai đến công ty, cô đã lờ mờ thấy có điều gì đó bất thường. Vừa bước vào, cô lại bị một đám đồng nghiệp bao quanh, nhốn nháo hỏi: “La Phi, những gì viết trên mạng đều là thật ư?”

“Cái gì thật hay giả?”

“Chính là chuyện của cô và boss Trịnh đó?”

“Tôi và anh ấy thì làm sao?”

“Có phải là cô bị ép buộc mới ở cùng boss Trịnh, hơn nữa cô còn bị anh ta…”

Cuối cùng dưới sự truy hỏi của một đám người đang hết sức tò mò này, cô cũng không thể trực tiếp hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Nhưng qua những lời đồng nghiệp hỏi, La Phi cũng mơ hồ đoán được điều họ đang muốn nói đến là cái gì.

Cô mở máy vi tính lên, vừa nhìn vào phần tin tức tim cô đã đập rất nhanh.

Những điều được nói trên mạng chỉ là nửa thật nửa giả, anh ta không thừa nhận cũng như không phản bác tất cả những chuyện này. Đúng là quá khôn ngoan. Mà kẻ tiếp tay cho cô phóng viên này, chắc chắn là Ngô Thần.

Cô không thể ngờ rằng đã qua lâu như vậy rồi mà anh ta lại có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy, đúng là trước đây cô có mắt như mù.

Về mặt bản chất, ‘trăng hoa’ hoàn toàn khác với ‘cưỡng ép’, ‘cưỡng bức’. Nếu như trước đây những cư dân trên mạng chỉ là muốn xem náo nhiệt, bây giờ khi biết được những việc làm này của Trịnh Thiên Dã thì lại hoàn toàn phẫn nộ, còn có rất nhiều người khởi xướng lên việc muốn người bị hại đứng ra vạch trần hành vi phạm tội của Trịnh Thiên Dã. Tuy là bây giờ tinh thần của anh có vấn đề, có thể bị miễn trách nhiệm hình sự nhưng lại phải đối mặt với dư luận.

Đáng sợ nhất là điện thoại di động của cô không ngừng có người gọi tới, tự xưng là phóng viên xx của tờ báo yy, muốn phỏng vấn cô. La Phi không biết làm sao chỉ, có thể tắt nguồn điện thoại.

Không sai, việc bắt buộc và cưỡng ép đúng là có tồn tại giữa cô và Trịnh Thiên Dã khi cả hai mới bắt đầu, nhưng từ lâu những điều này đã không còn nữa. Cô không thể cứ để những tội danh này thêm lên người Trịnh Thiên Dã được.

Chịu đựng đủ mọi phiền hà đến hết buổi chiều, La Phi theo thường lệ đến bệnh viện, chuẩn bị bàn bạc mọi chuyện cùng Trịnh Thiên Dã.

Nhưng mới vừa đi ra khỏi cổng công ty, trước mặt có hai người đang vội vã đi tới, khiến cho La Phi phải giật mình.

“Ba, mẹ. Sao ba mẹ lại tới đây?”

Ông La bà La trông có vẻ rất lo lắng, thấy con gái của mình, cả hai đều nôn nóng: “Ba mẹ gọi điện cho con không được, liền trực tiếp tới đây. Những điều nói trên mạng không phải là thật chứ?”

La Phi giật mình. Nghĩ lại thì tin tức công bố tràn lan như vậy, tuy ba mẹ hai người rất ít khi lên mạng, nhưng hàng xóm láng giềng khó tránh khỏi có người biết được, một truyền mười, mười truyền một trăm, hai ông bà nhất định rồi sẽ biết. Cô cố gắng bình tĩnh trấn an hai người, vừa lắc đầu vừa nói: “Trên mạng chỉ toàn viết nhảm nhí, ba mẹ nhất thiết đừng tin vào nó.”

Bà La lôi kéo tay con gái, nhíu mày, nhăn mặt: “Con cũng đừng gạt chúng ta nữa, mọi chuyện Ngô Thần đều nói cho chúng ta rồi. Chàng trai đó mẹ vẫn còn nhớ rõ, chính là cái cậu đã tới nhà mình lần trước, lúc đó con đã gạt chúng ta rồi, con sợ ba mẹ nghi ngờ, phải không?”

Đầu óc La Phi trở nên lộn xộn, không biết nên giải thích thế nào. Bỗng nhiên từ đâu lại có mấy người phóng viên đang xông về phía cô, nhất thời càng thêm loạn. Cô nhanh chóng kéo ông bà La đến ven đường đón một chiếc taxi: “Trước tiên chúng ta rời khỏi nơi này đã rồi hãy nói ạ.”

Bà La nhìn thấy những phóng viên kia, vừa bực lại vừa xót thương cho con gái mình, nói: “Không được, ngay hôm nay con phải theo ba mẹ về nhà, phải rời xa nơi này đã.”
Bình Luận (0)
Comment