Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 150


Mặt trời đã lên cao, cái nắng ấm áp của bầu trời soi sáng xuống trên cánh đồng thảo nguyên rộng lớn.
Những cơn gió dịu dàng lả lướt xuống táng lá rồi nhẹ nhàng thổi ngang qua những bụi cỏ xanh mướt, hương thơm non nớt của những ngọn cỏ nhỏ mơ hồ làm cừu con bị cuốn hút.
Những chú cừu con vui vẻ mải mê ăn những bụi cỏ thơm ngon, nó cắn xuống từng cái ngọt sớt, chúng nhai nhột nhạt dương mắt nhìn về một hướng phía xa.
Phía đó là những ngọn đồi cao chập chững, cùng với những cây hoa đào đang xum xuê đua nở, chúng mọc xen kẽ với những cây đại thụ lớn ở trên ngọn đồi, những cây đại thụ vun vút vang ra những tàng lá xanh mướt, xen kẽ đó là những sắc hoa hồng nhạt len lỏi vươn lên muốn đón lấy từng đợt nắng.
Những bông hoa đào xinh đẹp nhất là vào tháng ba, chúng nở rộ tỏa ra một sắc thái khiến con người đắm chìm trong vẻ đẹp chóng tàn của nó.
Toàn bộ bông hoa xinh xắn ở đây đều vì bọn họ mà khoe sắc, ở dưới ánh bình minh càng lộ ra những màu sắc hài hòa lộng lẫy.
Có mấy chú chim đà điểu đang tung tăng dạo trên cánh đồng thảo nguyên, nó chạy giống như bị ma rượt rồi chen lấn lên đàn cừu non.
Thình lình trên táng hoa đào bất ngờ xuất hiện một bầy chim sẻ, nó đậu trên cành cây đưa mắt đắm đuối nhìn nhau.

Chim trống tiến tới mổ nhẹ trên lông lưng của chim mái, giống như một lời tán tỉnh, hoặc là một lời tỏ tình.
Những bông hoa cô đơn nay đã có bạn đồng hành, cả một cảnh sắc tuyệt vời như một bức họa đang phản chiếu trước bầu trời lớn.
Mặt trời ngày một lên cao, trong chốc lát đã sáng cả một vùng cánh đồng rộng lớn.
Không khí trong lành, khung cảnh áo dịu đây mới là mỹ cảnh đẹp nhất!
"A Thành, A Thành, ở phía bên đó có cầu vồng kìa!" Sở Diên thích thú hò reo
Nhìn màu sắc huyền ảo ấy trong lòng rất muốn tiến gần hơn để nhìn kỹ, tiếc là cho dù có chạy bao xa cũng không thể nhìn rõ cầu vồng.
Có người từng nói, cầu vồng chỉ là một hiện tượng hơi nước ngưng tụ trong tự nhiên, lại có người đã nói, cầu vồng ở ngay đường chân trời, chỉ cần đi đến đường chân trời, nhất định sẽ bắt gặp một cầu vồng rõ dạng.
Tuy vậy, điều này chưa bao giờ xảy ra, bởi vì chẳng ai có thể đi đến đường chân trời!
Lý Thiên Thành nhìn Sở Diên, nhẹ nhàng kéo tay y, tiến về phía trước, bọn họ dùng đôi chân đã trải qua không ít sương gió cuộc đời, nhẹ nhàng đáp xuống từng bước một, đi đến một nơi gọi là chốn dừng.
Hắn kéo y đến một thảm cỏ nhô lên cao nhất, vui vẻ ngồi xuống nghỉ chân, tay hắn vỗ nhẹ bên cạnh ra hiệu Sở Diên ngồi xuống.

Những chú chim vừa nãy cũng theo bọn họ đến đây, chúng đang uốn lượn phía trên hăng say nhảy nhót, bay từ bên trái rồi bay sang phải, không quản nhọc nhằn.
Bất quá một khi đã không còn gì trong tay, Lý Thiên Thành lại trở thành siêng năng, hắn khổ nhọc vì y kiếm ra chút bạc vụn, nhọc lòng suy tính bươn trải, như vậy vẫn chưa đủ thỏa mãn Sở Diên.
Lý Thiên Thành trước giờ chưa nghĩ tới lúc về già lại đối diện với cảnh nghèo túng như vậy.

Mặc dù trước lúc rời khỏi hoàng cung hắn đã vơ vét vài thỏi vàng mang theo, nhưng vì ở một nơi hoang vắng nên chẳng kịp lấy ra dùng tạm, đành lòng làm lụng vừa lòng y.
...
Hắn cười cười để Sở Diên gối tay nằm xuống, sau đó đi sang một bên tìm hái táo nhỏ.
Trở lại hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Sở Diên, y lúc này đã có chút mệt mà nằm xuống nhắm tịt mắt.
Lý Thiên Thành nắm tay y, hắn cũng nằm xuống ngay sát bên, khẽ nhắm mắt lại hắn hít lấy ngụm khí trong lành mà bấy lâu khao khát được ôm trọn lấy.
"Giấc mộng giang sơn của ta đã sớm tỉnh rồi!"
Lý Thiên Thành thở dài rồi lại mỉm cười.
"Ta từng nghĩ sẽ làm một tên hôn quân ích kỷ, điên cuồng nắm giữ giang sơn ở trong tay, mỗi một giây phút ta liếc mắt đều nhìn thấy bọn họ quỳ xuống trước mặt ta! Nhưng mà giờ đây khi ta buông bỏ, giang sơn không mang tên ta, Dục Quốc không nhớ đến ta, chẳng hiểu sao lòng lại nhẹ nhõm!"
Hắn nghĩ rằng, một khi từ bỏ hắn sẽ rất nuối tiếc, ngờ đâu buông bỏ lại dễ dàng như vậy, hắn thậm chí còn không nhớ gì đến nơi nó, ngược lại càng cảm thấy như vậy yên bình biết mấy, vui vẻ biết bao.
Trước đây hắn chưa một lần được sống thật với chính mình, mỗi một ngày hắn đều đứng trước đám quần thần đó để nhận lại là sự chỉ trích cùng phẫn nộ tột cùng của bọn họ.
"Nương tử, thứ ngươi cho ta là dũng khí, thứ mà ta cho ngươi là tổn thương, hết thảy những thứ mà trước đây ta mang lại đều là tổn thương hành xác, vậy mà vẫn có thể còn có một cơ hội để quay đầu.

Ta thật sự rất cảm tạ ông trời, đã cho ta một cơ hội bù đắp trước khi tất cả đã quá muộn."
Hắn thở dài lại nói.
"Trước đây mỗi một đêm ta đều mơ thấy ác mộng kinh hoàng, ta đau đớn, nhiều lần rất muốn kết liễu cho xong.


Đầu ta đau vô cùng, ta nhìn thấy ác mộng năm xưa, còn có nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng của ngươi..."
Hắn cố ngăn cản bản thân không được làm y thương tổn, nhưng nhiều lần quên mất lời hứa của bản thân.
Hắn gục ngã trước thảm họa mà hắn tạo ra, dần dà theo thời gian hắn càng thêm yếu đuối.
Nhưng rồi...!bỗng chốc hắn nhìn ra linh hồn bên trong thân thể hư nhược, hắn nhận ra rằng y kiên cường hơn hắn tưởng.
Dám yêu dám hận, dám hận cũng dám buông bỏ hận để tiếp tục yêu.
Nhiều lần hắn cảm thấy nếu không làm được chuyện gì ý nghĩa hơn, cả đời này hắn sẽ không thể buông tha cho bản thân.
Hắn lầm lì, ngày một thiếu đánh, hắn bất chấp vừa muốn bù đắp vừa muốn mặt dày cùng y thao thao bất tuyệt ở trên giường.
Ban ngày ra ruộng làm việc đồng áng, tối muộn lại muốn cùng y làm chuyện đại sự.

Bởi vì trong mắt hắn luôn là hình bóng của Sở Diên, hắn bị y bỏ bùa rồi, đó gọi là bùa chung thủy!
Hắn có thể bỏ đi rất nhiều thứ chỉ duy nhất không thể bỏ rơi y.
...
Sở Diên hé mắt nhìn hắn, y xoay người lại một tay vuốt ve khuôn mặt cương nghị trước mắt, hắn lúc này rất nghiêm túc, âm giọng rõ ràng không hề đùa cợt.
"Ngươi đang nhận lỗi sao?"
Lý Thiên Thành lắc đầu hắn nói.
"Là kể lỗi!"
Là kể lỗi hay nhận lỗi đều chẳng còn quan trọng, dù gì tha thứ thì cũng đã tha rồi, hận thì cũng hận rồi, hắn còn muốn nhắc để làm gì chứ.

"Sao ngươi rảnh thế không biết, đã già rồi mà mồm vẫn điêu!"
Lý Thiên Thành nghiêm túc nói.
"Ta không có điêu, lời nói của ta đều vô cùng chân thật, có trời cao chứng giám, Lý Thiên Thành ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi!"
Sở Diên ngồi dậy vươn vai ngáp nhẹ một cái phì cười.
"Biết biết rồi, chẳng trách lão Trần nói ngươi không có chí cầu tiến, người ta dạy ngươi hết mình ngươi lại chẳng nhớ gì hết!"
Lý Thiên Thành bĩu môi, chẳng phải cái tên họ Trần gì đó cứ thích nói nhăn nói cuội.
Mới mấy ngày trước hắn còn nghĩ cái tên này sẽ giúp mình không ít thứ, nào ngờ ngày đầu thì rất ổn đấy! Nhưng cho đến hai ngày sau thì thái độ ngày càng khác, giống như muốn dạy luôn hắn cách làm người vậy đó!
Hôm nay còn dám mách với Sở Diên rằng hắn không biết nuôi chí lớn, quả thật là chuyện cười mà!
Hắn không nuôi chí lớn mà hết lần này đến lần khác giải quyết được âm mưu xâm lược của các nước kha khác sao? Nếu không có hắn thì Dục Quốc sớm đã đổi niên hiệu!
Nếu năm đó rơi vào tay A Lạp, thì bọn họ đã phải chịu nỗi khổ nếm mùi độc dược cho đến chết rồi!
...
"Nương tử, có cảm thấy hương hoa rất thơm không?"
Sở Diên nhắm mắt hít một hơi, cảm nhận tư vị ngọt ngào này.
"Ừm, quả thật rất thơm!" Nói rồi nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn hắn, y xoay người đối xứng nhìn hắn.
Phút chốc cả hai khuôn mặt đã dán sát vào nhau, lúc này thân thể của hắn và y đã gần trong gang tấc, mơ hồ có thể nghe được âm thanh trái tim đang không ngừng phập phồng dữ dội.
Tiếng tim không ngừng thình thịch, thời gian cũng như ngưng đọng.
"Ngươi...!yêu ta không?" Lý Thiên Thành nhẹ nhàng lên tiếng.
"Hết yêu rồi!" Dứt lời Sở Diên xoay người về phía trước, hướng mắt về nơi bầu trời sáng chói kia.
"A Thành, ngươi không biết đâu thảo nguyên là tuyệt nhất, ta từng ao ước được sống ở thảo nguyên, hiện tại đã được rồi!"
Hắn đi tới đứng bên cạnh y, cùng y nhìn về nơi đó, nơi của tiếng lòng thổn thức, nơi trái tim loạn nhịp.
"Khác với nơi sa hoa kia thảo nguyên rất rộng lớn, mọi thứ đều tốt, hoa cỏ um tùm, mỗi một bước chân đều cảm nhận được cỏ non đang nhú lên, thảo nguyên tốt đẹp nơi kia không sánh kịp!"
Sở Diên thả lỏng tay, cảm nhận cảnh đẹp trước mắt, thảo nguyên thật tốt, mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.

"Muốn đi đến nơi khác không?"
"Hả? Đến đâu!"
"Chẳng phải ngươi đã từng nói muốn ngao du tứ bể hay sao?"
Sở Diên lắc đầu, bỗng dưng muốn nuốt lời.
"Nơi này tốt như vậy ngươi còn muốn đi đâu?"
Lý Thiên Thành nhíu mày nhìn y, biểu tình lo lắng.
"Tin tức ta và ngươi đã chết sớm đã chiếu cáo thiên hạ, chúng ta chỉ vừa mới chết chưa được bao lâu, hành tung lại không che giấu, sớm muộn gì cũng có người phát hiện!"
Mấy ngày nay hắn luôn có cảm giác bất ổn, hắn nhìn ra ánh mắt của Lâm Tịch Hoa phía bên kia luôn chăm chăm nhìn chỗ bọn họ.
Chẳng phải một lần mà là ba lần liên tiếp bắt gặp ánh mắt đó.
Hắn hoài nghi liệu có thể bọn họ đã để ý hắn và y hay không?
"Ngươi đang lo bị tố cáo sao?"
Lý Thiên Thành rất nhanh liền gật đầu tỏ ý.
"Nhưng mà ta đã che giấu rất kỹ rồi, ngươi đừng lo!"
Sở Diên rất tin tưởng vào bản lĩnh của mình, tin chắc đã che đậy được tất cả.
"Vậy đã ai hỏi tên chúng ta chưa?"
"Tức nhiên là rồi!"
Hắn do dự một chút rồi hỏi.
"Vậy ngươi nói ta tên gì?"
Sở Diên cười cười nói.
"Là Lý Hạ!"
Tiêu rồi hôm trước hắn nói hắn là Phong Thừa Kiệt!.

Bình Luận (0)
Comment