Vụ Bí Ẩn: Sự Trùng Lặp Tai Họa

Chương 4

Chiếc Mercedes dừng lại.

Bị nhốt trong bao. Hannibal đã không ghi nhận được lộ trình xe chạy: quá nhiều khúc quẹo và đường vòng. Bây giờ, Hannibal đang lắng tai, hy vọng nghe một tiếng động quen thuộc, để biết mình đang ở đâu. Hoài công. Tất cả đều im lặng. Không nghe tiếng xe cộ chạy, không nghe tiếng người nói chuyện, không có tiếng sóng vỗ vào đá...

- Lôi nó ra! Fred ngồi trên ghế trước kêu.

Cửa xe mở ra. Hai cổ tay xô Hannibal về phía trước. Dưới chân, Hannibal cảm thấy nền đất cứng, cùng lá, cỏ.

- Lấy bao ra cho nó nhìn.

Ánh sáng mặt trời, tuy bị lọc qua đỉnh cây, làm chói mắt Hannibal. Cậu phải nhắm mở mắt nhiều lần mới quen. Walt, gã đàn ông tóc xoăn đã nói chuyện với Peter và trong suốt chuyến đi là người canh giữ Hannibal, cởi luôn giẻ bịt miệng cho Hannibal.

- Bây giờ không được quậy, nếu không thì. .. hắn nói.

Hắn huơ súng để chứng tỏ hắn nói nghiêm túc.

Hannibal gật đầu, nhưng không nói gì. Từ lúc hiểu ra rằng mình có thể bị những nguy hiểm lớn hơn, nếu bọn bắt cóc nhận ra sai lầm, thì Hannibal hy vọng mình sẽ không bị tháo giẻ nhét miệng. Chắc người mà bọn chúng tìm là người Anh, chứ không phải người Mỹ, và cũng nói giọng Anh như bọn chúng. Nếu Hannibal mở miệng nói chuyện, thì bọn chúng sẽ hiểu mình đã lầm người... trừ phi Hannibal cố bắt chước giọng nói của bọn chúng. Được, nhưng mạo hiểm. Hannibal chưa bao giờ nghe Ian thật nói chuyện và sai lầm nhỏ nhất sẽ làm lộ Hannibal.

Walt nhìn tù nhân một hồi rồi quay sang lên lái xe nói:

- Fred, mày lấy hành lý ra khỏi xe đi.

Hannibal thở nhẹ nhàng hơn. Tạm thời, cậu không có gì phải lo sợ. Cậu nhìn quanh mình. Một con đường đất, khóm cây sồi, rừng cây bụi. Không có điểm nào làm dấu được. Quang cảnh quanh Rocky không đa dạng lắm.

- Bước lên đi! Tên lái xe ra lệnh.

Hắn cao và gầy hơn Walt. Tóc màu sẫm, hai con mắt nhỏ biến mất dưới những nếp nhăn. Cũng giống như Fred, da hắn rám nắng. Rõ ràng cả hai đến từ một nước có nhiều nắng.

Cả đoàn bước trên cỏ khoảng năm mươi centimét, rồi quẹo về hướng núi. Hannibal không thấy con đường mòn nào giữa đám bụi cỏ khô.

- Mày bước trước đi Fred, Walt nói. Chính mày phải quyết định tốc độ đi, vì mày xách hành lý mà.

Tên lái xe gật đầu, đặt hai vali xuống đất, đẩy những cành cây khô che khuất con đường mòn chật hẹp. Rồi hắn lại xách hành lý, tìm đường, biến mất vào rừng cây bụi.

- Đến mày! Walt ra lệnh.

Hannibal cũng đẩy cành cây, bước tới. Đột nhiên, mấy cành cây tuột khỏi tay, và cậu phải nâng tay lên cao để bảo vệ mặt khỏi bị gai đâm. Cùng lúc, Hannibal nhảy ra phía sau và ngã dài ngang con đường mòn. Walt tóm cổ áo, kéo Hannibal đứng dậy.

- Coi chừng nhé. Tao dễ nổi cáu lắm! Gã đàn ông vừa nói vừa đẩy Hannibal tới.

Hannibal nuốt nước bọt và bước nhanh lên. Walt cầm súng đi theo sát phía sau. Bụi cây khép lại phía sau lưng, không để lại dấu vết người đi qua. Bước nhanh theo lên lái xe, Hannibal không nhìn thấy rễ cây, mắc chân vào đó, ngã lăn một lần nữa. Hannibal nằm đó một hai giây để thở, nhưng đứng dậy kịp trước khi Walt đến.

Bọn bắt cóc bước trong rừng bụi cây rậm rạp, như rất rành đường. Hannibal ngã thêm hai lần nữa trước khi đến đích: đó là một khe vực sâu trong vách núi, được bóng núi che khuất.

Dưới chân vách đá, có cái chòi xây bằng đá. Bọn bắt cóc mở khóa cửa ra, đẩy Hannibal vào trong, đóng cửa lại.

Một mình trong nhà chòi, Hannibal nghe tiếng khóa cửa bên ngoài.

***

Tại đồn cảnh sát, Bob, Peter, chú Titus và thím Mathilda đang ngồi trên băng gỗ cạnh tường.

- Phải chi bọn mình mang theo tín hiệu khấn cấp! Petter than phiền.

- Cậu quên là đang sửa mà. Bob đáp. Nhưng thế nào Hannibal cũng tìm ra cách khác để liên lạc với ta.

Thím Mathilda nhìn cảnh sát trưởng không thiện cảm.

- Sao? Bộ ta sẽ tán dóc cả ngày à! Thím hỏi. Tôi không nghĩ bọn chúng sẽ tự động đến đây trình diện và xin lỗi đâu.

Cảnh sát trưởng Reynolds lắc dầu.

- Thưa bà Jones, cả thành phố và vùng lân cận đã bị chặn đường. Chạy lăng xăng cũng không giúp ích đâu. Trong trường hợp bắt cóc, điều quan trọng là phải phối hợp lực lượng. Cảnh sát Californie, Nevada, Oregon và Arizona đã được báo động. FBI cũng được thông báo. Cảnh sát Mehico cũng vậy. Số xe Mercedes đã được thông tin cho toàn bộ cảnh sát và sở quản lý xe.

- Một nhóm chuyên gia phòng thí nghiệm đã quay về địa điểm bắt cóc, một viên cảnh sát nói thêm. Chúng tôi không thể làm gì thêm được, nếu không có dấu vết gì.

- Tôi nghĩ ông có thể tự tay ra giúp nhân viên mình, thím Mathilda nói.

- Giữ một bộ phận tổng chỉ huy trung tâm để chỉ đạo cuộc tìm kiếm, ngay khi có dấu vết nào, thì có ích hơn. - cảnh sát trưởng đáp.

Hai người cánh sát rời khỏi phòng, thím Mathilda trừng mắt nhìn theo. Nhóm chuyên gia trở về tay không, khiến tâm trạng của thím Mathilda càng xấu thêm. Không ai biết bọn bắt cóc và nạn nhân có thể ở đâu.

- Không hiểu bọn chúng muốn gì ở thằng Babal của ta! Thím Mathilda gầm lên. Này, các cháu có chắc rằng đây không phải một vụ điều tra vớ vẩn của các cháu chứ?

- Dạ chắc, thưa thím, Bob trả lời. Tụi cháu chỉ có ý định lên Núi Thần chơi thôi.

- Ta mà tóm dược một tên! thím Mathilda kêu lên.

Bob và Peter không nén được nụ cười. Nếu lỡ rơi vào tay thím Mathilda, thì bọn cướp sẽ biết! Nhưng nụ cười nhanh chóng tan biến: hiện bọn chúng không hề bị nguy hiểm.

- Phải chi mình biết tìm chỗ nào! Bob thở dài. Chắc chắn Hannibal sẽ tìm cách báo tin về.

- Chưa chắc, - Peter bắt bẻ. Bọn chúng có vẻ khôn lắm.

- Để xem - ông Reynolds mới trở vào văn phòng nói. Trực thăng đã tìm thấy chiếc Mercedes dừng trên đường Rattlesnake cũ, cách thành phố năm cây.

- Ta đi! Viên cảnh sát thứ nhì cũng vừa trở về thốt lên. Sắp tóm chúng được rồi đấy.

***

Ở lại một mình trong nhà chòi, lúc đầu Hannibal đứng gần sát cánh cửa bị khóa. Hannibal lắng tai và cố gắng nghe xem bọn bắt cóc đang nói gì với nhau bên ngoài, và tự hỏi bao lâu nữa thì bọn chúng sẽ nhận ra sai lầm. Hannibal nghe rõ giọng nói của bọn chúng, nhưng chỉ ghi nhận được thỉnh thoảng vài từ. Rõ ràng là chúng đang nói về một chuyến đi xa và về một người đi vắng. Đột nhiên, Hannibal hiểu ra rằng bọn chúng đang chờ một người. Một ai đó cần phải đến và một điều gì đó phải xảy ra.

Ai là người sẽ đến tìm bọn chúng trong khu vực hẻo lánh này? Để làm gì?

Hannibal cố căng tai nghe, nhưng hoài công. Hannibal cảm thấy bụng thắt lại. Lỡ kẻ sắp đến biết rõ Ian hơn bọn bắt cóc? Hannibal phải tìm cách thoát nhanh.

Hannibal xem xét nhà chòi. Chỉ có một phòng. Không có bàn ghế, không có tủ. Chỉ có một cửa, khóa từ bên ngoài. Một cửa sổ duy nhất có song sắt, đường như nhà chòi dùng để chứa đồ quý hoặc nguy hiểm. Có thể là thuốc nổ, để làm nổ đá, hay dụng cụ của kỹ sư địa chất dùng để tìm kiếm mỏ dầu.

Nhưng bây giờ không còn thuốc nổ hay dụng cụ gì có thể giúp ích cho Hannibal.

Tường dày ít nhất hai mươi centimét và còn rất tốt. Thám tử trưởng xem xét sàn nhà.

Sàn là những tấm ván rộng bào không kỹ, kiên cố và chắc, nhưng mềm. Khi Hannibal tì hết sức mình, mấy tấm ván cong xuống. Ván không đặt trực tiếp trên đất, mà đặt trên những rầm tựa. Nên dưới đó có khoảng trống.

Hannibal bò khắp căn phòng. Gần tường đáy, Hannibal tìm thấy một tấm ván hơi lỏng. Khi tì một chân ở một đầu, Hannibal nhấc đầu kia lên được bằng tay. Lần này, thám tử trưởng thầm lấy làm mừng rằng mình không gầy.

Khi dở hết tấm ván lên, Hannibal phát hiện một cái lỗ đen, Hannibal tháo được một tấm ván khác nữa, mà không gây tiếng động. Sau đó, thám tử trưởng chui vào lỗ, rồi bò thám hiểm tầng hầm. Nền đất dốc, nên Hannibal chỉ di chuyển được dưới một nửa nhà. Như vậy cũng đủ để Hannibal nhận thấy rằng nhà xây trên móng đá, chỉ có vài lỗ thông quá nhỏ để Hannibal có thể chui lọt. Vậy là không có lối thoát nào. Hannibal quay trở lên tầng trên.

***

Xe cảnh sát dừng cách chiếc Mercedes vài mét, trên đường Rattlesnake. Cảnh sát lục soát xe thật kỹ.

- Không có gì hết, ông Reynolds nhận xét. Không có gì để biết được sau đó bọn chúng đi đâu.

- Chẳng lẽ bọn chúng bốc hơi mất! Thím Mathilda thốt lên.

Bob, Peter và chú Titus xem xét vùng đất quanh chiếc xe bỏ lại bên bờ đất cỏ.

- Không thấy thông điệp nào của Hannibal hết, Bob buồn rầu nói.

- Dấu chân cũng không thấy đâu, chú Titus nói thêm.

- Mất tích hoàn toàn, cảnh sát trưởng Reynolds kết luận và nhìn vùng đất cỏ bụi phủ đầy núi, bọn chúng có thể dẫn Hannibal đi bất cứ hướng nào.

- Dạ không có đâu, thưa chú cảnh sát trưởng, Peter nói. Cháu nghĩ bọn chúng không xa.
Bình Luận (0)
Comment