Vụ Bí Ẩn: Sự Trùng Lặp Tai Họa

Chương 7

- Peter, con đừng ăn nhanh thế! Bà Crentch la.

- Xin lỗi mẹ. Con hơi vội.

Ông Crentch ngước đầu lên khỏi tờ báo.

- Hy vọng không phải vụ bắt cóc bạn Hannibal của con chứ! Ông Crentch nghiêm trang nói. Chuyện này không phải là trò chơi trẻ con đâu nhé.

- Con biết, ba ơi. Tụi con sẽ tránh bọn bắt cóc người ấy như tránh cọp.

- Cũng lạ là lại có chuyện người ta lầm Hannibal Jones, bà Crentch mỉm cười nói. Mẹ cứ nghĩ Hannibal là độc nhất vô nhị...

Peter ăn sáng xong, nhảy lên xe đạp. Trời vẫn còn mát khi Peter dừng trước hàng rào gỗ bao quanh Thiên Đường Đồ Cổ. Hàng rào được các họa sĩ Rocky trang trí toàn bộ và có vẽ tranh vụ hỏa hoạn lớn ở San Francisco năm 1906. Peter tháo con mắt của con chó nhỏ trên bức tranh - mắt con chó là mắt gỗ - và thò ngón tay nâng cái chốt, kéo ba tấm ván hàng rào ra, rồi vào được Thiên Đường Đồ Cổ bằng ngã sau, được gọi là Cánh Cửa Đỏ.

Khi băng qua kho bãi đồ linh linh, Peter nhìn thấy Hannibal đang làm việc ở xưởng. Thám tử trưởng đã bày đủ thứ dụng cụ bộ phận thiết bị trên bàn thợ.

- Thiết bị tín hiệu khẩn cấp của ta cần được sữa chữa gấp. Hannibal nhận xét. Trong khi chờ Bob đến, cậu giúp mình một tay đi.

- Còn chuyện tìm kiếm của cậu tối hôm qua thì sao? Peter vừa hỏi vừa cúi xuống nhìn các thiết bị mà Hannibal đã tự chế cho hãng thám tử. Cậu có biết thêm được gì về Ian không?

- Khá nhiều. Hannibal hài lòng về chính mình thừa nhận. Nhờ tất cả những gì mình đã tìm được, việc tìm ra Ian Carew sẽ hết sức dễ dàng.

- Kể mình nghe đi! Peter thích thú nói.

- Chờ Bob đến đã, Hannibal trả lời, làm ngơ trước sự tò mò của thám tử phó. Mình không thích nói nhiều lần.

Peter xém nổi điên lên, nhưng để làm gì? Hannibal đã tiếp tục làm việc trở lại. Khi hai cậu kiểm tra và làm sạch tất cả các bộ phận thiết bị thì Bob chạy đến. Bob đi ngã Cửa Xanh: hai tấm ván lưu động ở mặt trước hàng rào. Bob đã đạp xe rất nhanh và đang thở hổn hển.

- Xin lỗi, mình đến trễ. Bob nói. Mẹ nhờ mình làm một đống việc. Sao rồi Babal, kế hoạch của bọn mình thế nào? Cậu có tin gì của cảnh sát trưởng Reynolds không?

- Có, Hannibal trả lời. Mình có gọi cho chú Reynolds lúc sáng. Cánh sát đã tìm thấy chiếc trực thăng, nó bị bỏ lại trong một cánh đồng, gần Ventura.

- Ủa, đó là hướng bắc mà! Bọn chúng đâm thẳng về hướng nam để đánh lừa hả.

- Đúng. Cũng khá hợp lý bởi vì bọn chúng biết mình đã bị lộ. Trong trực thăng không có dấu vết gì. Trực thăng được thuê và thanh toán bằng thư. Khi đến phi trường, phi công đã mặc sẵn bộ áo liền quần và đeo kính, nên không ai mô tả được nhận dạng của phi công. Bằng lái máy bay đương nhiên là giả, tên và địa chỉ không có thật.

- Hay quá, ta biết được thêm nhiều quá nhỉ. Peter nói mỉa.

- Thế còn bọn bắt cóc? Bob hỏi.

- Không có gì hết. Dấu vân tay tìm thấy trong xe và trong trực thăng hoàn toàn lạ đối với FBI. Tất nhiên là chiếc Mercedes cũng là xe thuê.

- Tóm lại là số không, Peter nhận xét.

- Không hẳn vậy. Hannibal mỉm cười đáp. Như đã nói, mình bỏ suốt buổi tối để tìm kiếm, nghiên cứu và mình nghĩ chúng ta có thể...

Đúng lúc đó, một giọng nói khỏe mạnh vang lên phía sau lưng thám tử trưởng.

Thím Mathilda đang chống nạnh đứng ngay ở cửa vào xưởng.

- À, Hannibal đây rồi. Đường như cách đây hai ngày, cháu có hứa là sẽ dọn dẹp cái kho nhỏ, đúng không?

- Cháu xin lỗi, thím Mathilda à. Hannibal cúi đầu nói.

- Thím biết rõ điều đang xảy ra. Đây là tuần lễ nghỉ hè cuối cùng, nên các cháu cứ chạy nhảy vui chơi và ăn hết những gì tìm thấy được. Tủ lạnh y như bị một bầy châu chấu tàn phá.

- Nhưng cháu... cháu đâu có lấy gì... Hannibal cà lăm.

- Không dám đâu! Hèn gì cứ một ngày là cháu lên được một kí lô. Lao động một chút sẽ rất có ích cho cháu.

Peter và Bob đồng thanh phản đối:

- Nhưng thưa thím, tụi cháu...

- Thím không biết các cháu bận cái gì, nhưng phải hoãn lại đi. Hai cháu có thể bắt đầu dọn dẹp xưởng, trong khi Hannibal làm cho xong việc còn dở đang. Nào, tích cực lên đi các cháu!

Hannibal thở dài.

- Các cậu ráp máy lại đi. Mình sắp xong rồi.

- Xong nhanh hay không, tùy cháu định ăn nhẹ thêm bao nhiêu lần nữa... thím Mathilda mỉa mai nói.

Bob và Peter buồn bã tuân lệnh, trong khi sếp ra đi, bước phía trước thím Mathilda nghiêm trang. Bob và Peter nôn nóng muốn biết điều mà Hannibal sắp thông báo, nhưng phải ráp máy lại. Đây là công việc tế nhị không phù hợp với Peter lắm. Nhưng với sự giúp đỡ của Bob, khéo tay hơn, công việc nhanh chóng làm xong. Sau đó hai bên dọn dẹp xưởng sửa chữa.

Hannibal vẫn chưa về, Bob và Peter quyết định vào bộ tham mưu chờ sếp. Hai bạn sắp chui vào cái ống dẫn lên xe lán, thì giọng của thám tử trưởng vang lên.

- Đứng yên đó!

Mặt mày đỏ gay và mồ hôi tràn trề. Hannibal vừa mới về tới xưởng, Bob và Peter đứng dậy ngay.

- Sao, tối hôm qua cậu tìm ra cái gì? Peter hỏi.

- Thì mình bắt đầu...

- Hannibal ơi!...

Lại thím Mathilda réo nữa. Thím đang đứng gần văn phòng.

- Nữa! Peter kêu.

- Trốn đi, Bob đề nghi.

- Cũng vô ích thôi. Hannibal thở dài.

- Babal nói đúng. Peter nói. Thím Mathilda chính là FBI, ScotIand Yard và Cảnh sát Canada cộng lại thành một người duy nhất. Thím có thể truy lùng ra bất kỳ một ai dưới đáy biển.

Ba bạn bước ra khỏi xưởng, đi qua những núi đồ linh tinh về phía bên kia Thiên Đường Đồ Cổ. Đột nhiên Bob chỉ hai người đang đứng cạnh thím Mathilda, trước cửa văn phòng.

- Babal ơi, có khách!

- Mấy người này có phải là bọn bắt cóc không đó? Peter lo lắng hỏi.

- Không đâu, Bob trả lời. Có một người da đen.

- Da đen hả? Hannibal lập lại. Đương nhiên. Vậy là hợp lý thôi. Đi.

- Hợp lý à? Ý cậu muốn nói gì? Peter thắc mắc.

Nhưng Hannibal đã tiến lên rồi, Peter và Bob bắt kịp Hannibal gần văn phòng. Thím Mathilda đa nghi nhìn Ba Thám Tử Trẻ .

- Hai anh này muốn nói chuyện với các cháu, thím thông báo. Nghe nói muốn thuê dịch vụ của các cháu. Hy vọng không phải các cháu bày ra trò này để khỏi phải làm việc tuần lễ còn lại.

- Không có đâu, thưa chị, một trong hai người nói. Chúng tôi muốn giao một việc điều tra nhỏ cho các cháu.

Người mới nói cao lớn, tóc vàng và nước da rám nắng y như bọn bắt cóc, và cũng có giọng Anh lạ lạ...

- Hy vọng là nhỏ thôi! Thím Mathilda tuyên bố. Tuần sau là các cháu tựu trường rồi đó.

Nói xong, thím bỏ vào văn phòng, để ba thám tử ở lại với người lạ. Hannibal nhìn một vòng, rồi ra hiệu cho hai người đàn ông đi theo mình và hai thám tử phó đến xưởng.

Khi ra đến đó. Hannibal nói:

- Có phải là về vụ bắt cóc không? Hannibal nóng lòng hỏi. Các chú là ai vậy?

- Tôi tên là Gordon MacKenzie, người tóc vàng nói. Còn đây là Adam Ndula. Ông nói thêm và chỉ người da đen. Chúng tôi đến gặp các cậu về vụ bắt cóc.

- Chúng tôi cần thám tử giỏi địa phương, Adam Ndula nói rõ. Và chúng tôi có thể cho cậu biết tại sao cậu bị bắt cóc và mục tiêu thật của bọn bắt cóc.

- Tụi cháu rất vui lòng được trợ giúp các chú. Hannibal đáp. Nhưng tụi cháu đã biết nguyên nhân tại sao cháu bị bắt cóc và mục tiêu của bọn đã bắt cóc cháu.

- A! Vậy hả? Bọn mình đã biết điều này rồi à? Peter ngạc nhiên kêu.

- Biết chứ, Peter à. Thám tử trưởng tự mãn nói. Mình bị bắt cóc vì mình rất giống một cậu bé tên là Ian Carew. Ian là con trai của Sir Roger Carew, Thủ tướng Nanda, Nanda là một thuộc địa nhỏ của Anh ở Nam Phi. Nước này sắp giành được độc lập và sẽ được cai trị bởi đa số người da đen và thiểu số người da trắng sinh trưởng tại chỗ. Nhưng có một đảng bất hợp pháp, Liên minh Nanda da đen, không đồng ý. Đảng này muốn trục xuất khỏi nước tất cả những người da trắng. Phần mình, bọn cực đoan da trắng thuộc Đảng Dân Tộc thì muốn có một chính phủ chỉ gồm người da trắng và quân đội để hầu như biến người da đen thành nô lệ.

- Sao cậu biết được tất cá những chuyện này hả Babal? Bob khâm phục hỏi.

- Và có liên quan gì đến vụ bắt cóc? Peter hỏi thêm.

- Tất cả đều có liên quan - thám tử trưởng nói ngắn gọn. Bọn bắt cóc là bọn cực đoan da trắng, định bắt Ian Carew làm con tin và buộc Sir Roger phải thay đổi kế hoạch, để cho Nanda thuộc một chính phủ da trắng. Chú MacKenzie và chú Nanda đây thuộc đảng trung hòa của Sir Roger, và hai chú đến để cứu Ian.

Im lặng một hồi lâu.

- Cậu biết nhiều thật. Adam Ndula nói. Thậm chí có thể nói cậu biết quá nhiều.

Tay ông đang huơ một khẩu súng to tướng.
Bình Luận (0)
Comment