Vu Cổ Trấn Mệnh

Chương 4

12

Biệt thự nhà họ Hàn sáng đèn suốt cả đêm.

Không ai biết vì sao nửa đêm đại tiểu thư lại đột nhiên nổi giận đùng đùng.

Trong phòng ngủ, Hàn Thanh Thanh đập nát toàn bộ sản phẩm chăm sóc da mới mua về.

Quản gia vừa nhìn thấy vết thương trên xương quai xanh của cô ấy liền bị dọa sợ cho tái mặt: "Đại tiểu thư! Cô bị sao vậy?"

Hàn Thanh Thanh đen mặt: “Không sao cả.”

Tôi đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng.

Vết thương kia là do Hàn Thanh Thanh tức giận dùng mảnh kính vỡ tự đâm mình.

Đại tiểu thư muốn lôi con trùng kia ra khỏi cơ thể.

Thế nhưng cổ trấn mệnh còn sống, nó tự biết cách lẩn trốn.

Bình thường nó sẽ nằm dưới xương quai xanh của người bị gieo cổ, nhưng chỉ cần nó cảm nhận được nguy hiểm, nó sẽ lập tức trốn đi.

Muốn giải quyết con trùng này không thể dùng đến bạo lực.

Hàn Thanh Thanh không có ý định đến nhà họ Giang diệt con trùng mẹ.

So với đánh rắn động cỏ, cô ấy càng thích bất ngờ cho đối thủ một kích mất mạng hơn.

Đại tiểu thư nhà hào môn vốn không phải nhân vật dễ chọc.

“Chú Bạch.” Hàn Thanh Thanh gọi quản gia.

Quản gia toát mồ hôi lạnh, ông chưa bao giờ thấy đại tiểu thư tức giận như vậy.

Nghe thấy tên mình thì vội vàng đáp: "Tiểu thư."

Hàn Thanh Thanh: “Ông đi Vân Nam tìm giúp tôi một cổ sư tên Tán Mộc.”

"Dù có mất bao nhiêu tiền cũng phải mang hắn về đây cho tôi."



Tên Tán Mộc kia cũng chả phải kẻ tốt lành gì, nếu không hắn đã không bán thứ cổ trùng kinh tởm kia cho bà nội Giang những hai lần.

Nhà họ Hàn có quyền có thế hơn nhà họ Giang nhiều, Tán Mộc không thể không khuất phục.

Bạch quản gia làm việc rất hiệu quả.

Chỉ bốn ngày sau, Tán Mộc đã được đưa đến trước mặt Hàn Thanh Thanh.

Tán Mộc lần đầu tiên nhìn thấy căn biệt thự lớn tới như vậy, hai mắt hắn ta sáng bừng.

Hàn Thanh Thanh mặc bộ váy ngủ đi đến trước mặt hắn.

Ngay trước mặt hắn, kéo áo ngủ xuống tới bả vai.

Chỉ vào xương quai xanh của mình:

"Cổ trấn mệnh ở đây, ông có cách lấy nó ra không?"

Tán Mộc cười mỉa: "Hàn tiểu thư, cô không biết, con trùng này ấy à, dễ gieo nhưng không dễ diệt..."

Hàn Thanh Thanh giơ tay ngắt lời hắn: “500 vạn”

Tán Mộc sửng sốt: "Cái gì?"

"Chỉ cần ông có thể lấy nó ra được, tôi cho ông 500 vạn."

"Bây giờ, có cách không?"

Tán Mộc nghẹn đỏ cả mặt, hắn mừng rỡ như điên: “Có chứ! Có chứ!”

Hồi trước bà già nhà giàu kia mua của hắn hai đôi cổ trùng mà cũng chỉ cho hắn có 50 vạn.

Vị đại tiểu thư này quá hào phóng!

Tán Mộc hắn do dự một giây thôi cũng là thiếu tôn trọng tiền bạc!

13

Tán Mộc kia dù tham tiền thật nhưng cũng không phải là không có bản lĩnh.

Hắn ta dùng mấy loại thảo dược không rõ nguồn gốc nấu thành một bát thuốc đặc quánh đen thui, sau đó còn đốt thêm một loại hương liệu kì lạ ở trong phòng.

Hàn Thanh Thanh một hơi uống hết bát thuốc, chờ trong căn phòng sương khói mù mịt một tiếng.

Tán Mộc nhìn đồng hồ, búng tay một cái: "Đến giờ."

"Oẹ—"

Bên trong lập tức vang lên tiếng nôn mửa của Hàn Thanh Thanh.

Tôi và quản gia ngay lập tức lao vào phòng.

Chỉ thấy Hàn Thanh Thanh nửa quỳ trên mặt đất, trước mặt là một bãi nôn.

Một con cổ trùng trắng ởn mập mạp từ từ bò ra từ bãi nôn đó.

Hàn Thanh Thanh: "..."

Cô ấy nhìn nó vài giây, lại “ọe” một tiếng phun tiếp.

Lại uống thuốc thêm vài ngày nữa, Tán Mộc nói rằng Hàn Thanh Thanh gần như đã bình phục, chỉ cần nghỉ ngơi thêm ít ngày nữa là được.

Trước khi tiễn Tán Mộc đi, Hàn Thanh Thanh hỏi hắn:

“Sau khi trùng con ch ế t, trùng mẹ có phản ứng gì không?”

Tán Mộc: "Sẽ khó chịu mấy ngày, nhưng động tĩnh rất nhỏ, nếu không phải là người nuôi cổ chuyên nghiệp sẽ không phát hiện được"

Hắn ta cầm tờ séc 500 vạn, vui vẻ rời đi.

Hàn Thanh Thanh lại gọi hắn.

Giọng điệu không chút cảm xúc:

“500 vạn đã đủ để ông sống xa hoa cả đời.”

Tán Mộc liên tục cảm ơn cô ấy: "Là Hàn tiểu thư hào phóng."

"Tôi hào phóng, thì ông cũng phải biết đúng mực." Hàn Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, "Thứ thiếu đạo đức như cổ trấn mệnh, sau này đừng bán nữa"



Cổ trùng đã hoàn toán bị loại bỏ, Hàn Thanh Thanh liền gọi tôi vào phòng cô ấy.

Cả căn phòng lớn như vậy mà chỉ có hai người.

"Cô giúp tôi, chắc chắn không thể không có mục đích." Hàn Thanh Thanh rất tỉnh táo, "Cô muốn gì?"

Tôi mím môi nói: “Tôi muốn sự tự do.”

Chỉ khi nhà họ Giang sụp đổ.

Lúc đó tôi mới thực sự được tự do.

14

Nhà họ Giang không những không phát hiện ra cổ trấn mệnh có gì bất thường, trái lại còn đang trầm mê trong ảo tưởng.

Cho đến khi Giang Hách gặp t a i n ạ n ô tô.

Mấy người nhà họ Giang vội vã tới bệnh viện, chân trái của Giang Hách bị bó thạch cao, cả người chi chít vết thương lớn nhỏ.

Bà nội Giang không khỏi hoảng sợ: “Ôi, cháu nội ngoan của ta, cháu có bị sao không?”

Xung quanh không có người khác, sắc mặt Giang Hách trông rất kém:

"Bà! Cổ trấn mệnh lần này vì sao vô dụng như vậy?"

"Cháu không chỉ gặp t a i n ạ n ô tô mà còn tăng liền 5 kg, trên mặt còn nổi một đống mụn xấu xí nữa!"

Giang Hách tức điên.

Ở trường, hắn ta vốn luôn là nhân vật nổi tiếng, đi đến đâu cũng có người mến mộ, thư tình chất đống.

Nhưng gần đây, thư tình gửi cho hắn ít đi rất nhiều.

Có lần hắn còn vô tình nghe thấy một nữ sinh nói, hồi trước mắt bị mù nên mới thích hắn.

Chưa bao giờ hắn nhục nhã như thế!

Trong cơn tức giận, Giang Hách lái con siêu xe của hắn lao ra đường lớn để đua xe.

Đến lúc bị tai nạn, hắn mới bừng tỉnh.

Không đúng! Cái gì cũng không đúng!

Trước kia khi Lâm Nhan còn ở đây, chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, tại sao đến lượt Hàn Thanh Thanh trấn mệnh hắn lại xui xẻo thành như này?

Chắc chắn là con cổ trùng kia có vấn đề.

Nghe thấy cháu trai chất vấn, bà nội Giang vô thức phản bác: “Không thể nào.”

"Ta tận mắt thấy con trùng kia được cấy vào người Hàn Thanh Thanh."

“Hơn nữa ban nãy trước khi ra cửa ta đã đi kiểm tra, con trùng mẹ vẫn còn sống rất tốt.”

Giang Hách không thể cử động, càng khiến hắn bực bội hơn.

Hắn lo lắng lẩm bẩm: "Chắc chắn có vấn đề, chắc chắn là như vậy."



Thương tích của Giang Hách nói nặng không nặng mà nói nhẹ cũng không nhẹ.

Hắn ở nhà dưỡng thương tròn ba tháng mới bình phục. Trong thời gian này, Hàn Thanh Thanh có mang chút quà đến thăm hắn.

Lúc đến cô ấy bịt khẩu trang, đeo kính râm kín mít mặt mũi.

Bảo là gần đây bị dị ứng, mặt nổi đầy mẩn đỏ, trông rất xấu.

Nghe thấy Hàn Thanh Thanh nói vậy, Giang Hách cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng tình trạng của hắn cứ mãi không tốt lên, vẫn khiến hắn ta lo lắng không thôi.

Thế là ngay sau ngày bình phục, hắn ta làm một chuyến đến nhà họ Hàn.

Giang Hách muốn tự đi kiểm tra cổ trấn mệnh!

Bà nội Giang từng nói với hắn, nếu cho trùng mẹ ăn m áu của hắn thì trong cơ thể người bị cấy trùng con sẽ xuất hiện những triệu chứng nhịp tim tăng nhanh, hoa mắt chóng mặt.

Trước khi tới nhà họ Hàn hắn đã đút cho trùng mẹ ít m áu.

"Giang thiếu gia, sao ngài lại tới đây?"

Bạch quản gia kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nghiêng người đón Giang Hách vào cửa.

Trên mặt Giang Hách nở nụ cười lễ phép: "Đợt trước gặp t a i n ạ n Hàn tiểu thư nhiều lần đến hỏi thăm, cho nên hôm nay tôi cố ý đến cảm ơn."

Bạch quản gia: "Giang thiếu gia có lòng rồi, chỉ là..."

Ông khó xử, do dự mấy giây mới nói tiếp: "Hôm nay đại tiểu thư nhà chúng tôi đột nhiên không khỏe, bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi trên phòng."

Giang Hách nghe thấy vậy, vô thức hỏi: "Thật sao?"

Bạch quản gia cau mày, nghi ngờ nhìn hắn.

Giang Hách nhanh chóng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Vậy tôi càng phải đi thăm cô ấy.”

15

Tôi là người dẫn Giang Hách vào biệt thự.

Tôi thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của hắn ở sau lưng.

“Tôi chưa thấy cô bao giờ.” Hắn đột nhiên nói: “Cô là người mới hả?”

Tôi thấp giọng xác nhận.

Hắn ta cười khó hiểu: “Tôi cứ có cảm giác cô rất giống một người quen cũ của tôi.”

Tôi cúi đầu không nói gì, hắn ta lại tiếp tục: “Nhưng cô không thể là cô ta được, cô ta xấu hơn cô nhiều.”

"Thiếu gia cứ đùa."

Giang Hách dừng lại trước cửa phòng Hàn Thanh Thanh.

Tôi đi vào kiểm tra một lát rồi ra:

"Giang thiếu gia, tiểu thư thật sự không khỏe, bây giờ vẫn còn đang ngủ."

"Hay là thiếu gia đến phòng khách đợi một lát?"

Giang Hách xua tay: "Khỏi, tôi vào thăm cô ấy một chút là được."

Nói xong, hắn nhấc chân muốn đi vào trong.

Tôi vội vàng ngăn cản: "Giang thiếu gia, chuyện này là không hợp quy củ..."

Hắn ta cau mày nhìn tôi: “Tôi với Hàn tiểu thư đã đính hôn, có gì mà không hợp quy củ?”

"Mau tránh ra!"

Giang Hách đẩy tôi ra, nhấc chân bước vào trong.

Trong ánh mắt lo lắng của tôi, hắn nở nụ cười, đưa tay sập cửa phòng lại.



Trong phòng, Giang Hách cụp mắt nhìn Hàn Thanh Thanh lấm tấm mồ hôi nằm co ro trên giường, chán ghét mà quay đi.

Trên mặt Hàn Thanh Thanh có thứ gì đó đỏ đỏ vàng vàng, trông gớm thật sự.

Nhưng mà xác định được tình trạng của Hàn Thanh Thanh, Giang Hách không khỏi mừng rỡ.

Hắn ta bắt đầu huýt sáo đi lại quanh phòng.

Căn phòng này rộng hơn phòng hắn, nhưng mà hắn không thích phong cách trang trí này.

Đợi sau này kết hôn với Hàn Thanh Thanh, hắn nhất định sẽ sửa sang lại hết.

Giang Hách vừa ngó nghiêng vừa tự tưởng tượng.

Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trong ngăn kéo bàn trang điểm của Hàn Thanh Thanh.

Trong đó có một tập tài liệu.

Với bản tính tò mò, hắn ta đi tới rút tập tài liệu kia ra.



Tôi đứng ngoài cửa cẩn thận chú ý đến động tĩnh trong phòng.

Bạch quản gia bình tĩnh an ủi tôi: “Cô đừng lo, tiểu thư của chúng ta từ nhỏ đã luyện Tán Đả, Giang Hách mà dám động tay động chất thì chỉ có ch ết thảm thôi.”

*Tán Đả là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ. Tán Đả thiên về lối đánh lên gối, cùi chỏ và các cú đá ch ế t người như Muay Thai. Các đòn thế của Tán Đả rất tự do, phóng khoáng chuyên đánh thẳng vào các yếu huyệt của đối phương nên ngày nay rất nhiều người đã luyện và xem nó như là một môn võ để hộ thân khi cần thiết.

Tôi: "……"

Đúng là yên tâm hơn thật.

Không bao lâu, Giang Hách mặt mũi hồng hảo, hào hứng đi ra.

"Giang thiếu gia..."

Bạch quản gia vừa định chào hỏi thì đã bị hắn gạt ra:

"Tôi có việc đi trước đây, các người chăm sóc tốt Hàn tiểu thư đấy."

Tiếng bước chân dồn dập vang dội khắp căn biệt thự rộng lớn.

Trông thấy bóng dáng hắn biến mất sau cửa, tôi và quản gia nhìn nhau rồi đẩy cửa bước vào phòng của Hàn Thanh Thanh.

Cô ấy đã ngồi dậy lấy khăn ướt lau lớp hóa trang trên mặt.

Hàn Thanh Thanh ngước lên cười với tôi: “Hắn ta bị lừa rồi.”
Bình Luận (0)
Comment