Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1946

Chương 1946: Kim sách tới tay. (1)

Chỗ tốt như vậy, cũng chẳng trách tuấn kiệt Hồn Tộc đấm ngực dậm chân.

Thắp sáng ấn ký hồn hải thứ bảy, người ở bên ngoài nhìn chỉ là quá trình ngắn ngủi, nhưng mà đối với Lâm Minh mà nói nó lại là trải nghiệm vô cùng dài.

Hắn cảm giác trong một sát na kia, thân thể của hắn đã dung nhập vào trong vòng xoáy màu tím, vô số mảnh vỡ pháp tắc không ngừng tụ tập vào người của hắn.

Pháp tắc quá mức huyền diệu, Lâm Minh lúc này căn bản không thể tìm hiểu và lý giải, toàn bộ nuốt chủng vào trong người của mình.

Lúc này Lâm Minh đang ở trạng thái vô cùng vi diệu, tuy hắn đang trong ý thức mê ly, nhưng mà chuyện chung quanh hắn nhìn thấy rõ ràng.

Trong phạm vi ngàn dặm của Đọa Thần sơn mạch, mỗi một cây cỏ cây, mỗi một võ giả, biểu lộ thế nào, nói cái gì, Lâm Minh đều cảm thụ rõ ràng, cho dù là những con sâu cái kiến nhỏ bé trong Đọa Thần sơn mạch này đang làm cái gì, Lâm Minh cũng hiểu rõ ràng.

Đây chính là lực lượng của sinh mạng

Tất cả sinh mạng trong phạm vi ngàn dặm Đọa Thần sơn mạch, năng lượng sinh mệnh như thế nào đều không qua được mắt Lâm Minh

Trong lúc hoảng hốt, một đạo kim sắc thần quang bắn vào trong tầm mắt Lâm Minh.

Một khắc này Lâm Minh bị một lực trường bao quanh, trong biển năng lượng mênh mông, nó giống như thủy triều mạnh mẽ ập tới, một tấm sa mỏng màu vàng đang bay tới.

Tâm niệm Lâm Minh khẽ động, một tay cầm lấy sa mỏng màu vàng.

Tập trung nhìn vào, đây chính là trang sách màu vàng Canh Kim Thiên!

Phía đông giáp ất mộc, phía nam bính đinh hỏa, trung ương mậu kỉ thổ, phía tây canh tân kim, phía bắc nhâm quý thủy.

Canh Kim Thiên, đây là trang sách thứ bảy!

Lâm Minh không nói hai lời, trực tiếp dung nhập trang sách màu vàng vào trong người.

Trong lúc nhất thời, lực lượng sinh mệnh mênh mông dung nhập vào trong huyết nhục và kinh mạch Lâm Minh, không ngừng lưu chuyển qua lại.

Thông qua ngộ đạo trên huyễn thần linh nhai. Lâm Minh lý giải về sinh mạng đạt tới mức không tưởng tượng nổi.

Trong mười trang sách màu vàng có thuyết minh về sinh chi ý cảnh, Lâm Minh hôm nay tìm hiểu chẳng khác gì làm chơi ăn thật.

Nhân thể đã là vũ trụ, trong vũ trụ này bản thân cũng diễn biến thiên đạo, khống chế tất cả pháp tắc!

Cho nên có thể cho rằng, trong vũ trụ trên người, mỗi người đều là chúa tể vũ trụ tuyệt đối. Nếu như có thể hiểu được huyền cơ nhân thể vũ trụ, có thể lớn nhất phát huy tiềm năng sinh mạng, đạt được lực lượng không thể tưởng tượng nổi.

Mà người sáng tác Thánh Điển, hắn đã đi con đường này tới tận cùng.

Thậm chí hắn nhận định, nếu như triệt để hiểu được sinh tử huyền cơ, có thể bước vào cảnh giới vĩnh sinh bất hủ.

Trong lúc nhất thời, Lâm Minh đang ngồi trên Ham Thai có vô số đường vân sáng lên, quay chung quanh ấn ký hồn hải thứ bảy. Giống như vô số chân ngôi rậm rạp, không ngừng lưu chuyển các nơi.

Mà Lâm Minh hiểu được pháp tắc này, hắn tiếp tục tĩnh tọa, chuyện này làm cho rất nhiều người không hiểu.

- Tiểu tử này định làm cái gì, hắn định ngồi trên Ham Thai không đi sao?

- Mở hồn hải thứ bảy, ngộ đạo đã viên mãn, hắn còn không đi xuống?

Rất nhiều võ giả Hồn giới đều ghen ghét Lâm Minh, bọn họ ngồi trên Ham Thai thường thường kiên trì mấy tháng là hao hết hồn lực, không thể không xuống nghỉ ngơi, nhưng mà bây giờ Lâm Minh một hơi ngộ đạo mười năm, thắp sáng toàn bộ bảy ấn ký hồn hải, thế nhưng mà dưới loại tình huống này hắn vẫn ngồi trên Hạm Thai không đi, không có ý tỉnh lại. Chuyện này sao không khiến người ta chán nản.

- Hẳn là hắn đang tìm hiểu trang sách màu vàng.

Vào thời điểm này một Giới Vương tuấn kiệt của thế lực Thiên Tôn nói ra, trong thiên địa pháp tắc huyền diệu vừa rồi, rất nhiều võ giả tu vị không đủ chỉ nhìn qua pháp tắc như si mê mà thôi, mà hắn với tư cách Giới Vương, hơn nữa là thiên tài trong Giới Vương, hắn từ trong những phù văn này nhìn thấy trang sách màu vàng chui vào trong cơ thể Lâm Minh, về sau Lâm Minh bắt đầu tiếp tục ngộ đạo.

Một hơi thắp sáng bảy đại hồn hải, ngộ đạo mười năm mà không cần nghỉ ngơi, rồi sau đó lại tiếp tục tham ngộ kim sách, loại cường độ hồn lực này, lĩnh ngộ pháp tắc bực này thật sự khiến người ta đố kỵ!

Rất nhiều võ giả nơi này nghe Giới Vương nói thế thì câm miệng, bởi vì chẳng biết nói gì.

Nhất cổ tác khí tìm hiểu trang sách màu vàng. Hồn hải của hắn làm bằng sắt sao?

- Chẳng lẽ hắn không biết mệt mỏi, không cần nghỉ ngơi?

Có người tức giận nói ra.

Tuấn kiệt Giới Vương này lắc đầu, nói ra:

- Hắn đã lĩnh ngộ sinh chi ý cảnh tới cảnh giới cực cao, chỉ cần bằng vào sinh chi ý cảnh và hấp thu hồn lực ở chung quanh, có thể bổ sung hồn lực trong hồn hải sinh sinh bất tức...

- Thời gian mười năm này, Lâm Mục ngồi trên Ham Thai ngộ đạo, tu vị của hắn không ngừng tăng mạnh, tuy không thể nói hắn vẫn ở vào trạng thái ngộ đạo, nhưng mà không sai biệt lắm, dưới loại trạng thái này, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng tỉnh lại, nếu như là ta, ta cũng sẽ như vậy...

Tuấn kiệt Giới Vương này có người biết hắn, người có thể đạt tới Giới Vương khi chưa tới ba ngàn tuổi, cũng không phải thế hệ hời hợt, dùng nhãn lực của bọn họ có thể thấy được phương pháp ngộ đạo và trạng thái ngộ đạo của Lâm Minh.

- Cái gì? Đốn ngộ mười năm?

Rất nhiều người trực tiếp im lặng, trạng thái đốn ngộ, chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, bọn họ rất nhiều người đốn ngộ cả đời chỉ vài chục lần, vài chục lần, một lần có thể đốn ngộ trong mười lăm phút là không tệ rồi, có thể đốn ngộ một ngày có thể nói là đại cơ duyên.

Mà đốn ngộ mười năm, đây quả thật là không cách nào hình dung được...

Đốn ngộ khi nào không đáng tiền như vậy?

Nội tâm mọi người oán thầm.

Tuấn kiệt Giới Vương lúc trước nhìn ra suy nghĩ của mọi người, lắc đầu nói:

- Không phải đốn ngộ mười năm, mà là trong thời gian mười năm này, hắn thường xuyên suy tính tiến vào trạng thái đốn ngộ, mỗi một lần tiếp tục không giống nhau, hắn toàn tâm lĩnh ngộ pháp tắc đều có thể nói là đốn ngộ, đến lúc này vì hắn quá mạnh mẽ, thứ hai bởi vì pháp tắc trên Ham Thai quá tinh diệu, một khi chìm vào thì dễ dàng tiến vào trạng thái này, đáng tiếc ta và các ngươi đều biết như thế, nhưng không cách nào lĩnh ngộ pháp tắc trên Ham Thai, bởi vì tiến vào bảo sơn lại không có bản lĩnh mang theo bảo tàng ra ngoài, cuối cùng nhất chỉ nhặt được một số tài bảo nhỏ nhặt mà thôi, thật sự chênh lệch quá lớn...

Giới Vương này cảm thán, đều nói pháp tắc trên Đọa Thần sơn mạch hỗn loạn, kỳ thật chính là do mọi người lĩnh ngộ không đủ a.

- Kỳ thật trạng thái của Hồn Hậu nương nương cũng không sai biệt lắm... Nhưng mà nàng chậm hơn Lâm Mục một bước.

Có người nhìn về phía Thánh Mỹ, Thánh Mỹ lúc này toàn thân bao phủ trong hào quang nhu hòa, giống như thần nữ thánh khiết.

Chuyện xảy ra bên ngoài nàng không có biết tới.

- Hồn Hậu nương nương...

Ngọc Thạch Sinh nắm chặt nắm đấm, hiện tại những người ủng hộ Thánh Mỹ trong lòng không dễ chịu.

Kỳ thật Thánh Mỹ đã đầy đủ nghịch thiên, nhưng mà không ngờ có người còn yêu nghiệt hơn nàng, áp chế Thánh Mỹ một đầu...

Ngộ đạo là quá trình buồn tẻ và tịch mịch.
Bình Luận (0)
Comment