Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2268

Hồn lực tùy ý quét qua lỗ hổng, Lâm Minh không chần chờ chút nào, đột nhiên cầm ma phương trong tay vung lên, ma phương hình thành vòng xoáy đen kịt,t rực tiếp hấp thu hồn lực Hoang hồn.

hồn lực ngưng tụ trong ma phương, giống như hơi nước kết băng, hóa thành từng khối băng phiến vụn.

Những mảnh vỡ này toàn thân đen kịt, chúng có màu lưu ly, Lâm Minh tiếp tục thúc dục ma phương xóa đi lạc ấn tinh thần trên mảnh vỡ này, cuối cùng hóa thành trí nhớ vô chủ.

Sau đó Lâm Minh điều tức một chút, lại bắt đầu đọc chúng.

Những trí nhớ này đều là trí tuệ tính mạng bị Hoang thôn phệ, tuy bên trong có rất nhiều công pháp, trận pháp, thuật luyện đan, luyện khí, tin tức bí cảnh... Các đồ vật có giá trị, nhưng đối với Lâm Minh mà nói nó không có ý nghĩa.

Lâm Minh trực tiếp vứt bỏ những trí nhớ này, còn lại linh hồn tinh hoa tinh thuần nhất, rót vào trong hồn hải, lớn mạnh hồn lực.

Làm như vậy đã lãng phí tới một nửa Hoang hồn.

Kế tiếp Lâm Minh bắt đầu thúc dục ma phương mở trí nhớ Hoang hồn, lại đọc trí nhớ của Hoang.

Đây là biện pháp Lâm Minh có thể nghĩ ra.

Tuy phương pháp này hiệu suất rất thấp, nhưng bởi vì thực lực Lâm Minh bị hạn chế nên chỉ có thể như vậy.

Lâm Minh cắn răng, hắn cắt một phần trí nhớ Hoang xuống, nhìn Hồng nhi nói:

- Hồng nhi, hôm nay tới đây thôi, nghỉ ngơi một chút, ngày mai tiếp tục, chúng ta từ từ sẽ tới, có thời gian thì phàm nhân có thể dời núi, cho nên chúng ta không cần gấp thế đâu.

- Ân!

Hồng nhi nhu thuận gật đầu, bản thân nàng là sinh mệnh thể do ma phương hình thành, đối với Lâm Minh có cảm tình đặc thù, có thể làm việc cho Lâm Minh, nàng vô cùng vui vẻ.

Lâm Minh sờ đầu Hồng nhi, làm cho nàng nghỉ tay quay về ma phương, mà tinh thần thể Lâm Minh cũng tiến vào trong ma phương, bắt đầu đọc trí nhớ của Hoang.

Vốn Lâm Minh không ôm hi vọng qá lớn, nhưng hắn không ngờ khi đọc lại mang theo kinh hỉ.

Trong đám trí nhớ vô chủ này, hắn rốt cuộc tìm thấy trí nhớ bản thể Hoang.

Đây chính là thâm uyên văn (văn tự).

Đây là văn tự thần bí còn cổ xưa hơn cả văn tự của Thần tộc, hơn nữa còn là một loại pháp tắc kỳ diệu.

Dùng pháp tắc phù văn làm văn tự, đây là chuyện Lâm Minh khó tin nổi.

Bởi vì liên quan tới pháp tắc phù văn, nhất là pháp tắc phù văn đẳng cấp cao thì võ giả tầm thường càng khó nắm giữ. Nói cách khác, bản thân mình nhìn thấy là văn tự trong trí nhớ của Hoang, đây hẳn là một loại ngôn ngữ cao cấp trong thâm uyên, không phải ác ma bình thường có thể nắm giữ.

Lâm Minh nhìn qua những văn tự này, đột nhiên trong đầu có linh quang lóe lên, nhừng văn tự này hình dáng thế nào thì hắn nhìn thấy một lần rồi.

Tâm niệm khẽ động, Lâm Minh đi lên một bước, đi vào trong không gian ma phương. Ở chỗ này có hắc sách lơ lửng, hắc sách này chính là Lâm Minh chiếm trong tay đế tử Khê Thận.

Khê Thận với tư cách một trong bốn thánh tướng, cũng bị Lâm Minh bắt được, chỉ tiếc hắn vận khí không tốt. Sư phụ là Tạo Hóa Thánh Hoàng, Lâm Minh đã sớm không chết không thôi với Tạo Hóa Thánh Hoàng, tự nhiên không có khả năng buông tha Khê Thận.

Cho nên lúc này Khê Thận vẫn bị Lâm Minh khống chế tư tưởng, biến thành nô bộc trung thành nhất.

Đáng tiếc Khê Thận không hiểu về hắc sách, hắn chỉ tìm được trong thái cổ di tích, biết rõ nó ma lực vô cùng, có thể lấy ra làm vũ khí sử dụng, còn nó ghi cái gì hắn không hiểu, thậm chí Khê Thận còn không thể mở hắc sách ra.

Lâm Minh tự nhiện học thức uyên bác, thông hiểu rất nhiều truyền thừa thượng cổ, cũng không xem hiểu văn tự trên đó.

Mà cho tới bây giờ, Lâm Minh đọc một phần trí nhớ của Hoang, mới biết được văn tự bên ngoài hắc sách chính là thâm uyên văn, hơn nữa còn là loại phẩm cấp cao nhất, khó nắm giữ nhất, nó là ký hiệu pháp tắc ác ma.

Tuy trí nhớ Lâm Minh siêu cường, nhưng mà nhìn quyển sách này cũng không cách nào vẽ ra ký hiệu pháp tắc, hắn chỉ có thể so sánh tin tức trong mảnh vỡ trí nhớ và đọc hiểu văn tự trên mặt bìa.

- Lâm Minh, thế nào rồi?

Trên hắc sách có một đạo phong ấn, đây là trận pháp do Thương Thiên Cổ Ấn bố trí xuống.

Lâm Minh trước kia bởi vì cảm giác hắc sách cực kỳ quỷ dị, lợi dụng Thương Thiên Cổ Ấn trấn áp nó, bây giờ nhìn thấy Lâm Minh biến sắc, Thương Thiên Cổ Ấn hỏi thăm ngay.

- Tiền bối, vãn bối vừa đọc trí nhớ của Hoang, đã có thể đọc nội dung cực nhỏ trên sách này...

- Ah?

Trong nội tâm Thương Thiên Cổ Ấn chấn động, thì ra hắc sách mà hắn phong ấn tới từ thâm uyên!

Hơn nữa còn là đồ vật của thâm uyên ác ma.

Mấy tháng qua, Thương Thiên Cổ Ấn vẫn trấn áp hắc sách này, hắn ẩn ẩn cảm nhận được nó đáng sợ, nó không phải Chân Thần Linh Bảo, chỉ là một bản chép tay.

Bản chép tay này viết bằng văn tự và pháp tắc, có uy lực sánh ngang Chân Thần Linh Bảo, có thể lấy ra trấn định, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi đọc được cái gì sao?

Thương Thiên Cổ Ấn sắc mặt ngưng trọng hỏi thăm, Tam Thập Tam Thiên, bất cứ tính mạng trí tuệ nào khi nhắc tới thâm uyên ác ma đều sợ hãi thật sâu.

Vài tỷ năm qua, thâm uyên vực sâu hoàn toàn ngăn cách với Tam Thập Tam Thiên, nhưng mà mọi người vẫn căn cứ vào dấu hiệu suy đoán, thâm uyên chắc chắn là nơi cực kỳ đáng sợ.

Thâm uyên cực kỳ tĩnh mịch, bên trong ẩn chứa lực lượng đáng sợ, chỉ sợ còn mạnh hơn tính mạng trí tuệ của Tam Thập Tam Thiên nhiều lắm.

Chỉ một mình Hoang đã khủng bố như thế, ai biết Hoang trong thâm uyên ác ma có cấp bậc gì chứ?

- Vẫn còn đọc?

Lâm Minh hết sức chăm chú, mỗi chữ như vàng, hắn cảm giác hắc sách không tầm thường, không giống công pháp, rốt cuộc là cái gì thì hắn không rõ ràng.

- Chỉ đọc ra mấy chữ.

Chữ đầu tiên là Hoang! 

- Hoang?

Nghe chữ này, Thương Thiên Cổ Ấn nao nao, chẳng lẽ bí biển này liên quan tới Hoang? Cho nên trên đó ghi chú tên nó vào?

- Chữ Hoang này tương ứng với thâm uyên ăn, là một trụ cột của pháp tắc ác ma...

Lâm Minh nhìn qua bìa hắc sách, nói thêm.

- Chữ đằng sau là gì?

- Minh! Trụ!

Lâm Minh thì thầm, âm đọc căn cứ vào trí nhớ Hoang mà đọc ra, trên thực tế trong ngôn ngữ của Nhân tộc không tìm ra văn tự đối ứng.

Minh, Trụ đều không ngoại lệ, đều là một trong các trụ cột của pháp tắc ác ma.

Ba văn tự này liên hợp cùng một chỗ, làm cho nội tâm Lâm Minh sinh ra liên tưởng.

- Vãn bối cảm thấy... Minh và Trụ có lẽ đặt song song với Hoang...

- Ân?

Trong nội tâm Thương Thiên Cổ Ấn khẽ động.

Lâm Minh trầm ngâm, nói:

- Vãn bối có dự cảm, thâm uyên văn là ký hiệu phù văn trụ cột nhất của pháp tắc ác ma, đều là một thêm uyên ác ma cường đại, mà Hoang chỉ là một trong số đó! Bìa hắc sách này có hai chữ khác là Minh, Trụ! Chúng đều là tồn tại đáng sợ như Hoang, chúng là "Đồ đằng" trong thâm uyên ác ma, không biết hiện tại hai đồ đằng này thế nào, hai đồ đằng này trốn sâu trong thâm uyên hay là tử vong?
Bình Luận (0)
Comment