Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 140

Cảnh Diệu Phong tháo nước xong tìm được cái gì? Là một quan tài, nói cho chính xác là một phần mộ.

Đó là một phần mộ bình thường, phía trước là mộ bia, phía sau là một ụ đất. Có thể là vì bị ngâm dưới nước nhiều năm, đất bị nước làm bở, quan tài lộ ra ngoài.

Dưới đáy hồ có một tầng rong rêu dày, nhưng không có rác. Quan tài còn rất mới, xuất hiện ở đây thật đúng là không thể giải thích.

Cảnh Diệu Phong bảo Lam Minh cùng Tiêu Bắc xuống nhìn một cái.

Hai người thay ủng da đi xuống. Tiêu Bắc vươn tay muốn chạn vào quan tài, ngón tay chạm vào…

“Hì hì.”

Tiêu Bắc cảm thấy có cái gì đó ấm ấm mềm mềm cầm lấy tay mình, sau đó bên tai truyền đến một tiếng cười ngọt ngào. Tiêu Bắc chớp mắt, lại thử cảm ứng thì thấy một đứa nhóc xinh xắn ngồi trên nắp quan tài. Đứa nhóc kia chỉ chừng sáu bảy tuổi, ngũ quan tinh xảo đáng yêu, mặc chiếc áo len tay ngắn màu trắng, quần jean xanh và giày ba ta, ngồi khoanh chân trên nắp quan tài, cầm tay Tiêu Bắc cười với cậu.

“A!” Tiêu Bắc hoàn hồn vội lui lại.

Ủng da rất trơn làm Tiêu Bắc trượt chân ngã ngửa… Tiểu quỷ nọ chợt nói một tiếng: “Cẩn thận nga.”

May mắn Lam Minh nhanh tay, đỡ được cậu: “Bắc Bắc, chỉ là một tiểu quỷ cậu sợ cái gì?”

“Anh nhìn thấy?” Tiêu Bắc hồi thần, kinh ngạc nhìn Lam Minh.

Lam Minh nhún vai. Tiêu Bắc nhìn quan tài chằm chằm. Đứa nhóc đáng yêu vừa nãy giống như biến mất vào không khí, này là chuyện gì? Tiêu Bắc cảm thấy cỗ quan tài này hoàn toàn không có cảm giác âm trầm quỷ dị mà ngược lại có một tình cảm ấm áp mát mẻ tràn vào tâm trí, còn có một chút đau lòng nhàn nhạt.

Tiêu Bắc sửng sốt, hỏi Lam Minh: “Này, trên đời này có Quỷ Hồn tốt không? Còn đặc biệt đáng yêu?”

Tiêu Bắc nói xong chợt vang lên một tiếng cười khẽ.

Cổ Lỗ Y hình như cũng nghe thấy, ngồi trong ba lô nhìn quanh .

Cảnh Diệu Phong cùng Lam Minh dĩ nhiên cũng nghe được, nhưng nhìn những nhân viên cảnh sát bên cạnh, mọi người lại có vẻ hoàn toàn không nghe thấy.

“Nha… Hồn phách có linh lực!” Bạch Lâu thì thầm: “Linh hồn này đã được thanh tẩy!”

Cảnh Diệu Phong nhíu mày, cho người tìm Hiệu trưởng tới.

Lúc này học sinh đã sơ tán, xung quanh chăng đường cảnh giới. Hiệu trưởng lau mồ hôi đi tới, khi thấy ngôi mộ và cái quan tài thì kinh hãi, lắc đầu liên tục, nói không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cảnh Diệu Phong thấy hỏi không được, đành cho ông ta đi trước.

Tiêu Bắc vẫn nhìn quan tài ngẩn người.

Cảnh Diệu Phong cho người chụp ảnh bia mộ, trên bia không đề tên.

“Thật kỳ quái.” Lam Minh nghĩ nghĩ, vươn tay gõ lên quan tài: “Tiểu quỷ?”

Một lát sau, từ bên trong có tiếng trả lời nho nhỏ: “Dạ, thúc thúc.”

Tiêu Bắc mở to mắt hỏi một nhân viên cảnh sát bên cạnh: “Anh có nghe thấy nó gọi thúc thúc không?”

Nhân viên cảnh sát lông tóc đều dựng thẳng, bảo Tiêu Bắc đừng dọa hắn rồi vội vàng chạy đi .

Tiêu Bắc nhìn Cổ Lỗ Y trong ba lô, Cổ Lỗ Y gật đầu ý bảo nghe được… Điều này chứng tỏ chỉ người có linh lực cao hoặc là Thần Ma mới có thể cảm nhận được tồn tại của tiểu Quỷ Hồn bên trong.

“Bằng không đem về trước đi?” Lam Minh hỏi Cảnh Diệu Phong, lại nghe thấy trong quan tài truyền đến tiếng tiểu Quỷ Hồn: “Không được, lúc này không thể đi.”

Tiêu Bắc không hiểu: “Vì sao?”

“Lúc này mà đi em sẽ chết.”

“Không sai.” Bạch Lâu cũng gật đầu: “Theo lý mà nói nó phải hồn phi phách tán từ lâu rồi mới đúng, nhưng có người để một phần linh hồn của nó ở đây để thanh tẩy. Mặt khác nếu có thể tìm được nửa linh hồn còn lại, kết hợp với linh khí nơi này, sau khi thanh tẩy có thể trở thành Thần Ma!”

Tiêu Bắc tấm tắc, trước đây cậu gặp rất nhiều ma quỷ kẻ nào kẻ nấy đầu đều hung thần ác sát, không nghĩ tới có thể gặp được một tiểu Quỷ Hồn đáng yêu như vầy, không biết có thể giúp nó rời khỏi cái hồ nước này không.

“Đây đúng là một nơi tốt để thanh tẩy!” Lam Minh nói, chỉ xung quanh: “Nước, cây, ánh sáng, tràn ngập linh khí, phần mộ!” Nói đoạn, hắn cùng Cảnh Diệu Phong liếc nhau một cái, cùng bê quan tài lên.

Quả nhiên, bên dưới quan tài có một phù chú dùng một viên đá trắng đè lên, là tụ linh chú, giúp Quỷ Hồn hấp thu linh khí để Thần Ma hóa.

“Cấp bậc rất cao!” Lam Minh hỏi Bạch Lâu: ” Thần Ma bình thường sẽ không biết phương pháp này phải không?”

“Ừh…” Bạch Lâu gãi cằm: “Hồn phách này vốn rất sạch, trước khi chết nhất định là một đứa bé đáng yêu, thiện lương, hơn nữa có thể chết do bệnh. Mặt khác khi còn sống nó nhất định có rất được người nhà yêu thương, nên không hề có oán khí.”

“Vâng!”

Tiểu quỷ nọ kêu một tiếng.

“Ai đưa em đến đây?” Tiêu Bắc lại đặt tay lên quan tài, nháy mắt, tiểu Quỷ Hồn hiện ra.

“Mẹ.”

“Mẹ?” Mọi người đều tự hỏi. Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng cãi nhau, có vẻ là cảnh sát được Cảnh Diệu Phong cử đi phong tỏa hiện trường đang cản không cho ai đó vào, giọng nói có chút quen tai.

“Không lẽ là…” Tiêu Bắc nhìn lại. Quả nhiên, người đang cố đẩy nhân viên cảnh sát ra muốn xông tới chính là Trần chủ nhiệm.

Cảnh Diệu Phong ra hiệu cho cấp dưới lui đi, ý bảo không sao.

Trần chủ nhiệm vội vã chạy tới cạnh quan tài cầu xin mọi người đừng mở quan tài, tâm tình vô cùng kích động.

Tiểu Quỷ Hồn ôm lấy bà, gọi “Mẹ mẹ”, chỉ tiếc Trần chủ nhiệm không nghe được.

Mọi người đại khái minh bạch… đứa bé trong quan tài có thể là con Trần chủ nhiệm, người đưa nó đến đây nhất định là Trần chủ nhiệm nên bà mới kích động không cho mọi người phá hồ nước như vậy.

Tiêu Bắc đột nhiên có một ý tưởng, đặt tay lên vai Trần chủ nhiệm.

Trong nháy mắt, Trần chủ nhiệm yên tĩnh trở lại, vẻ mặt giật mình nhìn chằm chằm bóng tiểu Quỷ Hồn “Dương Dương” trên nóc quan tài

Dương Dương thấy mẹ rốt cục nhìn thấy mình, liền nhào tới ôm.

Mọi người, ngoại trừ Tiêu Bắc đều tránh sang một bên, cho mẹ con hai người ôm nhau khóc một hồi.

Qua một hồi lâu, hai người mới bình tĩnh lại.

Trần chủ nhiệm ôm Dương Dương ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc: “Sao cậu lại đến đây? Các cậu không phải muốn bắt quỷ sao? Đừng bắt nó, nhất định không phải là nó giết người.”

Tiêu Bắc gật đầu: “Tôi biết.”

Sau đó, cô Trần kể cho mọi người chuyện đã xảy ra.

Trước kia cô cũng không nghiêm túc như hiện nay, mặc dù chồng cô mất sớm, nhưng để lại cho cô đứa con trai Dương Dương vô cùng đáng yêu. Thẳng đến khi bé mắc bệnh nan y qua đời, Trần chủ nhiệm mới biến thành một người u ám cố chấp lại hung ác như mọi người đã biết.

Bà không chấp nhận mất con, nên tìm đến một người bạn biết vu thuật. Người bạn đó từng tới trường, nói cho bà biết vị trí của hồ nước rất tốt! Dùng tụ linh chú giữ thi thể Dương Dương dưới đáy hồ.

Tuy Trần chủ nhiệm cũng không hiểu lắm, nhưng người bạn đó nói cho bà biết dùng phương pháp này, Dương Dương có thể trở về.

Sau, Trần chủ nhiệm lại nghe liên tục có người tự sát trong hồ nước. Có người nói là bị ma ám, bà không tin Dương Dương ngoan ngoãn như vậy có thể hại chết người khác, nên một mực khuyên nhà trường ém nhẹm án kiện, không nên làm ầm ĩ.

“Vương Như Xa thì sao?” Tiêu Bắc hỏi Trần chủ nhiệm: “Vì sao bình thường cô luôn khắt khe với cô bé như vậy?”

Trần chủ nhiệm ngẩn người, cân nhắc một hồi mới hiểu được Tiêu Bắc nói tới cái gì, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Miêu tiên sinh cũng là vũ giả, nên cũng biết vóc dáng đối với diễn viên nữ quan trọng thế nào phải không?”

Tiêu Bắc nghĩ nghĩ _ đúng là như vậy, không vũ giả chuyên nghiệp nào có thể hình lớn, ngoại trừ vài yêu cầu đặc thù.

“Nữ sinh trong trường đều đang ỡ tuổi dậy thì, nội tiết vốn không phối hợp, khả năng hấp thu cũng nhanh, rất dễ béo.” Cô Trần bất đắc dĩ nói: “Tôi còn biết, ôn nhu khuyên bọn họ giảm cậu hoặc ăn uống điều độ là chuyện hoàn toàn vô ích, bọn họ đều là những tiểu công chúa bị chiều hư. Ngược lại phép khích tướng rất hữu dụng! Nắm bắt thời gian kích động bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ không thể chịu thua bà già này, tự nhiên sẽ không để mình béo lên, đây cũng là vì muốn tốt cho bọn họ, ngày thường ăn ít đi một chút, so với giảm cân nhịn đói đến bệnh vẫn tốt hơn.”

Mọi người nhìn nhau, trong nháy mắt cảm giác đối với vị chủ nhiệm hung dữ này thay đổi rất nhiều, dụng tâm lương khổ !

Trần chủ nhiệm thì cầm tay con trai mãi mới bắt được, hai người thì thà thì thầm, trên mặt đều là nụ cười.

Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu: “Bạn Trần chủ nhiệm có vấn đề không?”

“Không!” Bạch Lâu lắc đầu: “Bạn bà ấy có nguồn tri thức rất phong phú!”

“Ân… chuyện thật cảm động, đứa nhóc này cũng không xấu, vậy thì tốt rồi. Nhưng rốt cục ai là hung thủ?” Lam Minh khoanh tay ngồi xổm xuống nhìn hồn phách Dương Dương, hỏi: “Tiểu quỷ, nhóc có chứng kiến vụ án không?”

Tiểu Quỷ Hồn suy nghĩ một hồi, gật đầu: “Cháu nhìn thấy, các chị ấy bị đẩy xuống.”

“A?” Tiêu Bắc thấy có manh mối, phấn chấn: “Vậy tại sao thi thể lại trở nên gầy như vậy?”

“Các chị ấy hôn môi !” Tiểu Quỷ Hồn có vẻ xấu hổ.

“Hôn môi với ai?”

“Những chị gái đã chết, cùng một ca ca, nhìn rất kì lạ!” Dương Dương cố gắng nhớ lại: “Mà hình như là một thúc thúc trẻ đúng hơn, em chưa từng gặp chú ấy.”

Cảnh Diệu Phong hỏi Bạch Lâu: “Tiểu Lâu, chúng ta có thể giúp tiểu quỷ này Thần Ma hóa nhanh hơn không?”

Bạch Lâu theo bản năng há mồm muốn trả lời, nhưng giương mắt thấy là Cảnh Diệu Phong, lập tức ngậm miệng, quay qua nói với Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, nhờ Hi Tắc Nhĩ xuống Đại phủ tìm giúp phần linh hồn còn lại của nó mang đến đây, sau đó cậu dùng Tụ hồn thuật trong Vũ Dạ tập kết hợp hồn phách của nó, hấp thu linh lực hoàn tất quá trình Thần Ma hoá.”

“Nó đã có linh lực nhất định, hơn nữa hồn phách còn trong sạch như vậy, hẳn là có thể biến thành tiểu Tinh Linh.” Lam Minh sờ cằm: “Sẽ rất thú vị.”

“Tiểu Tinh Linh?” Tiêu Bắc ngẩng đầu, vẻ mặt hưng phấn hỏi: “Giống như Tinker Bell bên cạnh Peter Pan sao?”(Cc: Nhã tỉ có vẻ thích xem hoạt hình nhỉ.)

Cổ Lỗ Y lập tức lên tinh thần, nó cũng thích Tinker Bell!

Khóe miệng Lam Minh co giật: “Ách… giống Peter Pan hơn.”

“Vậy không phải sẽ rất đáng thương sao?” Tiêu Bắc cau mày, Cổ Lỗ Y cũng tỏ vẻ không hài lòng. Mấy hôm trước hai người vừa xem Peter Pan, đứa trẻ vĩnh viễn cũng không bao giờ lớn lên đáng thương cỡ nào ?!

Lam Minh đỡ trán, ngồi xuống tiếp tục nghe tiểu quỷ miêu tả hung thủ, càng nghe càng cảm thấy hình như là cùng một người.

Một lát sau, Hi Tắc Nhĩ đến. Nó đã xuống Địa phủ, tìm được phần hồn phách còn lại của Dương Dương.

Nghi thức rất nhanh bắt đầu, Cảnh Diệu Phong phái người phong tỏa xung quanh.

Hi Tắc Nhĩ thành công triệu hoán phần hồn phách còn lại của Dương Dương, Tiêu Bắc dựa theo vũ chú trong Vũ Dạ tập, triệu hồi linh khí của hồ nước, ngay sau đó… khi hai hồn phách trước mặt mọi người sát nhập trong nháy mắt tạo thành một quả cầu toả ra từng tia sáng vàng óng rực rỡ, bên trong là một đứa trẻ sơ sinh.

Dần dần, phía trên quả cầu xuất hiện một đôi cánh kim sắc.

“A.” Lam Minh nhịn không được tán thưởng: “Lần đầu tiên chứng kiến cảnh Tinh Linh ra đời, quả nhiên rất đẹp.”

“Bất quá rất hiếm.” Bạch Lâu thì thầm: “Hồn phách tiểu Tinh Linh nhất định phải tràn ngập yêu thương, hơn nữa còn phải chưa từng ô nhiễm chưa từng oán hận… Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, có lẽ mẹ nó rất yêu thương nó.”

Mọi người cũng nhịn không được nhìn Trần chủ nhiệm đang lo lắng mong đợi một cái, đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài!

Luồng sáng màu vàng nhanh chóng tụ lại, hình dáng một đứa trẻ sáu bảy tuổi từng chút hiện lên trước mắt mọi người, Dương Dương bắt đầu thực thể hóa.

Cuối cùng, quang hoa rút đi, đôi cách sau lưng Dương Dương thu lại, dần biến thành người hình, còn là một người còn sống.

Chờ Trần chủ nhiệm tiếp được Dương Dương rơi xuống, cảm nhận mái tóc mềm mại cùng làn da ấm áp của nhân loại, bà đã mừng đến rơi nước mắt, bà tuyệt đối không ngờ con mình còn có thể sống lại.

Tuy Tiêu Bắc cũng vui mừng thay bọn họ, nhưng vẫn có chút không rõ, hỏi Lam Minh: “Vì sao Dương Dương lại khôi phục hình người? Không phải tiểu Tinh Linh sao? Người chết sống lại không phải trái với quy luật tự nhiên sao? !”

Lam Minh cười lắc đầu: “Tinh Linh có ma lực, hình dạng có cánh toả sáng cậu vừa thấy kia mới là bản thể của nó. Nhưng ma lực của nó có thể biến nó thành bộ dáng nó muốn, nên nó khôi phục bộ dáng vốn có.”

“Vậy thì quá tốt rồi!” Tiêu Bắc gật đầu.

“Sau này, nó có thể không ngừng biến đổi hình dáng, giống như nhân loại lớn dần lên. Nhưng bản thể sẽ không thay đổi… hơn nữa giống chúng ta, sẽ không chết.”

Tiêu Bắc nghe xong nhíu mày, vui sướng trong lòng dần biến mất, không biết kết quả này là tốt hay xấu đây. Này tức là khi Trần chủ nhiệm chết, Dương Dương vẫn ở trong hình dáng này. Nếu Trần chủ nhiệm mất Dương Dương chỉ phải cô đơn vài chục năm, thì khi Trần chủ nhiệm qua đời, sự cô đơn của Dương Dương sẽ là vĩnh viễn.

“Yên tâm đi.” Lam Minh thấp giọng thì thầm bên tai Tiêu Bắc: “Tiểu quỷ có thể làm bạn cùng mẹ nó suốt quãng đời còn lại của bà, cùng lúc vừa học vừa lớn, đợi khi mẹ nó qua đời, nó cũng sẽ không cô đơn. Nó có thể tìm đến những người bạn khác, trên đời này ngoại trừ người, còn có rất nhiều Thần Ma.”

Khóe miệng Tiêu Bắc khẽ cong lên, vuốt ve Cổ Lỗ Y trong ba lô: “Đúng đó Cổ Lỗ Y, đợi sau này khi hai đứa lớn lên có thể làm bạn tốt đó!”

Cổ Lỗ Y khoanh tay vẻ mặt miễn cưỡng, vì sao thằng nhóc kia nháy mắt có thể biến thành một cậu bé, mà nó vẫn trong hình dạng em bé chứ?

“Bên này đại đoàn viên hạnh phúc…” Cảnh Diệu Phong hỏi mọi người: “Nhưng hung thủ giết người rốt cuộc là ai?”

“Ách…” Lam Minh vừa muốn mở miệng, chợt nghe trên đầu vang lên một giọng nói: ” Này!”

Mọi người ngẩng mặt, là Sphinx đang trốn và Khế Liêu ngồi chồm hổm trên một cành cây.

Khế Liêu chỉ chỉ dãy phòng học phía sau: “Tôi vốn định đi theo dõi Trần chủ nhiệm, bất quá lại phát hiện ít manh mối khác!”

Mọi người lập tức hỏi: “Cái gì?”

“Rất thú vị !” Khế Liêu cười: “Trong trường này có hai tiểu tử ăn thịt người.”

. . .
Bình Luận (0)
Comment