Bọn Tiêu Bắc ở quán rượu vừa ăn một bữa cơm, đã ù ù cạc cạc bị một đám binh lính xông tới bao vây.
Mắt vừa thấy không thể tránh khỏi một trận ẩu đả, đột nhiên một người xuất hiện thành công hóa giải nguy cơ.
Người đi vào không nhìn rõ tướng mạo cũng không đoán được tuổi tác, chỉ có thể nghe ra giọng nói vô cùng uy nghiêm bởi vì hắn mặc một bộ quần áo màu đen, mặt thì bị một khối lụa đen che khuất.
Trong đầu Tiêu Bắc lập tức loé lên hình ảnh vũ nữ Ba Tư, cảm thấy thú vị.
Người nọ nhìn mọi người, thần sắc cũng không quá thân thiện: “Công tước Carson có lệnh, tất cả Vu sư trong thành Sawyer đều phải đến lâu đài tập họp, người dám cả gan trái lệnh sẽ bị phạt nặng.”
“Tôi đã nói, tôi không phải Vu sư.” Tiêu Bắc nhíu mày, đám người hình như không biết nó đạo lý.
“Mang la bàn còn cầm quải trượng, trang phục của ngươi chính là Vu sư.” Người nọ nhíu mày: “Không nên cố tình gây sự! Nếu không sẽ trục xuất bằng hữu của ngươi, sau đó giam ngươi vào ngục. “
Tiêu Bắc vẻ mặt bội phục, tâm nói _ ai mới là người cố tình gây sự đây?
Hắc y nhân hung dữ khiến Lam Minh không hài lòng, lạnh lùng nói: “Đừng quấy rầy đại gia ăn cơm.”
Đối phương hiển nhiên cũng có chút tuổi, thấy Lam Minh còn trẻ mà đã ngạo mạn như thế, lại càng tức giận.
“Công tước Carson tìm nhiều Vu sư như vậy làm gì?” Sphinx khó hiểu hỏi.
Người nọ nhìn chằm chằm Sphinx một hồi, tựa hồ có chút nghi hoặc, bất quá vẫn lắc đầu: “Chuyện này các ngươi không có quyền hỏi, chỉ cần làm theo là được.”
Tiêu Bắc nhìn Lam Minh cau mũi, như là nói _ một đám không nói đạo lý!
“Chờ chúng ta ăn xong đã.” Đặc Lạp Cổ Lạp thấy mọi người không cần phải giương cung bạt kiếm như thế: “Ta và Carson cũng có chút giao tình, tối nay có thể đến lâu đài ở một đêm.” Nói xong, nhìn phục vụ và ông chủ quán rượu đang nơm nớp lo sợ chỉ chỉ cái bàn: “Mang đồ ăn lên nhanh chút, sắp chết đói rồi.”
Tiêu Bắc nhìn một con cừu đang ra lệnh, vội dùng sức lắc đầu đánh văng hình ảnh quỷ dị vừa xuất hiện trong đầu.
Cổ Lỗ Y cũng không thèm để ý người khác, bay khỏi ba lô, ngồi xuống bàn ăn cơm.
Nháy mắt nhìn thấy Cổ Lỗ Y, hắc y nhân kia rõ ràng là sững sờ, kinh hãi buột miệng: “Bạch long? !”
Tiêu Bắc thấy hai mắt hắn lập là lập loè, nhanh chóng ngồi xích vào bàn, dùng một loại tư thế phòng bị bảo vệ Cổ Lỗ Y, quay qua nhìn hắc y nhân kia _ ai cũng đừng hòng cướp Cổ Lỗ Y của cậu!
“Sao ngươi lại có bạch long? Long cốt ma trượng… Ngươi là Đại vu sư?”
Tiêu Bắc không biết hắn đang nói cái gì, đút vài món ngon cho Cổ Lỗ Y, tiếp tục bảo vệ.
“Các ngươi là ai? Từ đâu đến?” Hắc y nhân kia khoát tay, ý bảo binh lính lui ra.
Vừa nói, hắn vừa bước tới trước bàn bọn Lam Minh: “Khai báo tên của các ngươi, thành Sawyer nghiêm tra nhân vật khả nghi.”
“Trước khi hỏi tên người khác, hẳn là nên nói tên mình trước đã!” Khế Liêu mỉm cười, lộ ra hàm răng nhọn hoắt.
Người nọ sửng sốt, lùi lại : “Ngươi là… Lang tộc?”
Hắn vừa nói ra hai chữ “Lang tộc”, tất cả mọi người trong quán rượu đều ném tiền cơm chạy trốn. Có kẻ còn kinh hãi hét lên, nhìn Khế Liêu như nhìn thấy quỷ.
Tiêu Bắc khó hiểu _ vì sao nghe thấy tên lang tộc lại bị dọa thành như vậy?
Tiếu Hoa cũng giật mình _ sao lại sợ tên nhóc Khế Liêu lông ngắn này?
Bạch Lâu thì thầm với Tiêu Bắc, Tiếu Hoa: “Lang tộc và Huyết tộc là một trong những Ma tộc có năng lực mạnh nhất, quy mô lớn nhất cũng khát máu nhất nhất. Ma tộc bình thường gặp họ đều phải tránh xa, thậm chí ngay cả Thần tộc cũng sợ người sói ba phần. Thanh danh của người sói ở thế giới khác cũng không tính là tốt, thô lỗ tham lam, thường xuyên tập kích thôn trang và cư dân bình thường.”
Sau khi Tiêu Bắc cùng Tiếu Hoa nghe xong đều trợn mắt há mồm nhìn Khế Liêu chằm chằm, rất khó liên hệ hắn với hai chữ thị huyết. Cậu chưa từng thấy Khế Liêu uống máu, nhiều lắm chỉ uống sữa, hơn nữa còn rất nho nhã, một điểm không cũng không thô lỗ như những ma vật khát máu từng gặp.
Hắc y nhân ưỡn ngực, cao ngạo tự giới thiệu: “Ta là tế tự thành Sawyer _ Đại vu sư Lạp Mậu.”
Tiêu Bắc là hoàn toàn chưa từng nghe qua cái tên này, Đặc Lạp Cổ Lạp bên cạnh lại khẽ nhíu mày: “A… Lạp Mậu, từng nghe qua, chính là một trong những hắc vu sư phải không?”
Thần sắc Lạp Mậu khẽ biến: “Sau khi Đại Tế Ti chết, vu tộc cũng bắt đầu hỗn loạn, đã không còn phân biệt bạch vu sư và hắc vu sư nữa!”
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày _ sau khi Đại Tế Ti chết…
“Còn các ngươi? Sở hữu một bạch long thuần chủng nhỏ như vậy, còn có sư tử bay, chỉ người hoàng tộc thân phận tôn quý mới có thể có được, còn long cốt thủ trượng là của di vật Đại Tế Ti… rốt cục các ngươi là ai?” Lạp Mậu nhìn chằm chằm Lam Minh và Tiêu Bắc, cảm thấy quen quen, còn có sư tử bay, không biết có quan hệ gì với kỵ sĩ cưỡi sư tử bay, trảm ma giết quỷ trong truyền thuyết không? Nhưng từ khi Lam Minh bị phong ấn và Đại Tế Ti cũng đồng dạng biến mất đã hơn một ngàn năm.
Lam Minh dĩ nhiên không muốn phô trương, bọn họ chỉ đến tìm Vũ dạ tập, tìm được rồi thì lập tức quay về, cũng không định ở lại đây quá lâu. Thấy đối phương hỏi, liền qua loa trả lời: “Chỉ là vài lữ khách đi ngang qua thôi, cũng không định ở lại lâu. Nếu không ngươi ngại, chúng ta muốn ăn cơm.”
Vừa nói xong, một tiếng “Ong ong” đột ngột vang lên, dường như là tiếng tù và.
“Xuất hiện rồi!” Đồng thời, bên ngoài truyền đến tiếng la hét hoảng sợ của người qua đường: “Dực (cánh) tộc xuất hiện rồi!”
Lạp Mậu nhíu mày chạy ra ngoài.
Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu bên cạnh: “Dực tộc là cái gì?”
“Cướp bay.” Bạch Lâu trả lời: “Chính là yêu tộc có cánh, cả ngày bay tới bay lui cướp đủ thứ, đặc biệt là con nít.”
“Cướp đi làm gì?” Tiêu Bắc vô thức ôm lấy Cổ Lỗ Y trên bàn.
“Cho con mình ăn.” Bạch Lâu nói xong liền thấy Tiêu Bắc mặt xanh mét.
“Nha a!”
Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng hét của người dân, còn có tiếng gió “Vù vù”, cùng tiếng khóc của trẻ con.
Lam Minh đứng lên, ra cửa xem thử, xa xa có vài chục tên Dực tộc đang bay.
Tiêu Bắc vốn cho là Dực tộc chắc cũng giống diều hâu nên cũng chạy ra xem, trùng hợp một con lướt qua đầu cậu, Lam Minh vội kéo cậu khuỵu xuống, tránh đi.
Tiêu Bắc ngẩng đầu, cánh Dực tộc mở ra cũng phải gần ba mét, rất giống cánh dơi, cơ thể hình người, chỉ là tứ chi không cân xứng. Hai tay teo lại, vừa nhỏ vừa ngắn, chân sau rất dài, có chút giống hình dạng của khủng long, trên người hình như còn phủ lông.
Tiêu Bắc còn đang ngẩn người hiếu kì, chợt nghe thấy xa xa hình như có người ở gọi mình, giọng nói còn rất quen thuộc : “Bắc Bắc! Cô!”
Tiêu Bắc sững sờ, đảo mắt… Cổ Lỗ Y trên vai đâu mất rồi.
“Bên đó!” Bạch Lâu chỉ tay, chỉ thấy Cổ Lỗ Y vừa mới bị Dực tộc lướt qua bắt được, đang bay đi.
“A!” Tiêu Bắc hoảng sợ, vội vàng đuổi theo, hét to: “Cổ Lỗ Y!”
Lam Minh cũng lao ra, Sphinx nhanh hơn, một ngụm cắn lấy một con Dực tộc đang hướng tới Tiêu Bắc.
“Bắc Bắc!” Cổ Lỗ Y bị móng vuốt của Dực tộc giữ chặt. Móng vuốt của Dực tộc rất lớn, giống như một cái ***g sắt nhỏ, Cổ Lỗ Y dùng sức đã cũng không làm gãy được. Cuối cùng nó có chút bực mình, phồng má muốn phun lửa đốt cháy móng vuốt.
“Đừng bay! Trả Cổ Lỗ Y cho ta!” Tiêu Bắc đuổi theo Dực tộc càng bay càng xa, la hét.
Lam Minh cùng Sphinx vừa định giúp cậu đuổi theo… đột nhiên, con Dực tộc nọ không biết bị gì mà cả người chấn động một cái, sau đó rơi thẳng xuống.
“Rầm” một tiếng, đầu nó đâm xuống mặt đất, hai chân giơ lên như là muốn trả lại Cổ Lỗ Y cho Tiêu Bắc vừa chạy tới.
Cổ Lỗ Y cũng có chút không kịp phản ứng, nó chớp mắt, vươn tay đẩy…
Móng Dực tộc nọ bong ra, Cổ Lỗ Y chui ra.
“Cổ Lỗ Y!” Tiêu Bắc chạy tới chỗ nó, Cổ Lỗ Y nhanh chóng vỗ cánh bay về phía cậu, bất quá hai người còn chưa chạm vào nhau… một con Dực tộc lại xẹt qua, một phát bắt được Cổ Lỗ Y.
Cổ Lỗ Y vừa hạ xuống, lại bị tha đi, nó khoanh tay tức giận _ thấy nó nhỏ nên bắt nạt hả? !
Tiêu Bắc thở hồng hộc : “Xuống!”
Kỳ quái là, Tiêu Bắc vừa nói xong, đàn Dực tộc lập tức giống như con Dực tộc vừa rồi, như thể bị ra lệnh, lộn ngược đầu rơi đến thất điên bát đảo.
Xung quanh, binh lính và cư dân thế giới khác đều bị Dực tộc cướp đi thứ gì đó đang giơ cung nhắm bắn cũng đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Tiêu Bắc chạy nước rút đên, ôm chặt Cổ Lỗ Y vào lòng, kiểm tra xem nó có bị thương không.
Lam Minh và Sphinx liếc nhau một cái _ năng lực của Tiêu Bắc…
“Bắc Bắc.” Hi Tắc Nhĩ đuổi theo, kéo Tiêu Bắc trốn dưới mái hiên, đề phòng lại bị Dực tộc đánh lén.
Khế Liêu ngẩng lên, thấy những con Dực tộc còn lại tụ thành một vòng tròn, nhìn chằm chằm bọn họ, tựa hồ đang tự hỏi Tiêu Bắc là ai, vì sao lại có năng lực này.
Tiêu Bắc bị dọa mất nửa cái mạng ôm Cổ Lỗ Y, vội vàng kiểm tra nó. Cổ Lỗ Y được lượn một vòng trên trời, cộng thêm vừa nãy ăn hơi nhiều rồi đi hóng gió, đột nhiên bắt đầu nấc… nấc ra toàn đá lửa.
Tiêu Bắc đành phải ôm nó vỗ nhẹ.
Lúc này, chợt nghe có tiếng người khóc, nguyên lai là một phụ nữ bị cướp mất con, cô đau khổ nhìn đứa con bị Dực tộc quắp lấy giữa không trung.
Những đứa bé khác cũng oa oa khóc lớn, ngồi giữa móng vuốt không lồ của Dực tộc giống như bị giam vào ***g sắt. Trong số chúng có trẻ con nhân loại cũng có trẻ con dị tộc. Con nít thì vô luận là chủng tộc gì cũng đều vừa rất đáng yêu vừa yếu ớt.
Khế Liêu nhếch miệng, duỗi cương trảo: “Quả nhiên mặc kệ ở đâu, qua bao nhiêu năm, bọn tạp mao này vẫn đáng ghét như vậy.”
“Đúng vậy, thật quá đáng!” Tiếu Hoa cũng cũng gật đầu, vừa rồi mém chút bị mất Cổ Lỗ Y.
Tiêu Bắc trừng đám Dực tộc, nói: “Trả đứa trẻ cho cha mẹ chúng!”
Lời vừa ra khỏi miệng, đám Dực tộc như bị rúng tà, rơi xuống, ngã lăn quay trên mặt đất. Những đứa bé kia bình an vô sự, rơi xuống trước mặt người nhà.
Vừa nhìn thấy con bị mất trở về, cha mẹ bị cướp con vội vàng cứu chúng ra, hạnh phúc khóc lớn.
Mọi người xung quanh trầm mặc một lát, sau đó hoan hô ầm ĩ, rất nhiều người đều tò mò, Tiêu Bắc là ai? Vu sư sao lại có pháp lực cường đại như vậy? !
Lạp Mậu cầm pháp trượng vốn muốn giúp xua đuổi Dực tộc, nhưng không nghĩ tới Tiêu Bắc lại có thể sử dụng lời nói khống chế ma vật, kinh ngạc không thôi.
Tiêu Bắc cũng cảm thấy khó hiểu _ đám Dực tộc này thành thật thật nha? Gọi xuống liền xuống, rất dễ nói chuyện.
Lam Minh nghi hoặc nhìn Tiêu Bắc, mơ hồ cảm thấy, năng lực của Tiêu Bắc… hình như đã khôi phục.
Tiêu Bắc cũng không thèm để ý nữa, chỉ lo cúi đầu kiểm tra Cổ Lỗ Y. Con nít da mịn thịt mềm không biết có bị thương không.
Cổ Lỗ Y ôm cái đuôi tam giác nhỏ cô cô kỉ kỉ nói đau, làm nũng với Tiêu Bắc.
Hi Tắc Nhĩ ngồi xổm xuống, hỏi Đặc Lạp Cổ Lạp: “Chuyện gì xảy ra?”
Đặc Lạp Cổ Lạp thờ ơ trả lời: “Nơi này là thế giới khác, chủ nhân khôi phục năng lực là chuyện bình thường! Hắn vốn thuộc về nơi này, linh hồn chủ nhân là bất sinh bất diệt, về tới thế giới khác, tự nhiên sẽ thức tỉnh!”
“Thức tỉnh?” Lam Minh khẽ nhíu mày, liếc Sphinx, khó hiểu _ linh hồn không phải tái sinh sao? Vì sao trở lại thế giới năng lực lại khôi phục, thức tỉnh có phải là trí nhớ cũng sẽ khôi phục?
“Ha ha.”
Thấy Lam Minh có vẻ lo lắng, Đặc Lạp Cổ Lạp cười quái dị.
Lam Minh mặt lạnh nhìn hắn: “Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì.” Đặc Lạp Cổ Lạp cười nhạt: “Ngươi đắc ý không được bao lâu nữa đâu ác ma. Đợi chủ nhân tỉnh lại, chờ ngài ấy lại phong ấn ngươi lần nữa đi!”
Nói xong, Đặc Lạp Cổ Lạp đi đến trước Lạp Mậu còn đang trợn mắt há mồm, hỏi: “Bình thường Dực tộc chỉ dám cướp bóc ở thôn trang, chưa từng thấy chúng tập kích thành thị, rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?”
Lạp Mậu vội hoàn hồn, nghĩ có lẽ bọn Tiêu Bắc thân phận bất phàm nên ngoan ngoãn trả lời.
Gần nhất trường năng lượng của thế giới khác xảy ra ít dị biến. Ma tộc, đặc biệt là hắc ám Ma tộc khuếch trương phạm vi hoạt động, nên một quốc gia hòa bình như thành Sawyer lại liên tiếp bị Dực tộc tấn công. Mặt khác, con yêu Andrew của công tước Carson đột nhiên mắc bệnh lạ, chữa thế nào cũng không hết, nên công tước mới quyết định tập trung tất cả Vu sư ở thành Sawyer lại chữa bệnh cho Andrew. Nghe nói đại đa số Vu sư đều chẩn đoán Andrew cũng không phải nhiễm bệnh, mà là bị tà ma xâm chiếm. Chỉ là lực lượng tà ma này rất mạnh, Vu sư bình thường không thể làm được gì. Hiện tại muốn cứu Andrew chỉ có hai cách.
Thứ nhất, tìm một người như Đại Tế Ti năm đó, Đại vu sư có năng lực cực mạnh và năng lực tiên đoán đến đánh tan tà ma.
Thứ hai, tập trung tất cả Vu sư lại hợp sức thi triển ma pháp, tập hợp sức mạnh của tất cả Vu sư trục xuất tà ma quấy phá kia khỏi cơ thể Andrew.
“Trường năng lượng mất cân bằng…” Tiêu Bắc thì thầm, giống bên thế giới thật, cũng là do nguyên nhân Đặc Lạp Cổ Lạp nói tạo thành sao?
“Thứ gì khiến trường năng lượng mất công bằng?” Lam Minh hỏi: “Ngươi biết nguyên nhân không?”
Lạp Mậu tực hồ hơi do dự, cuối cùng khẽ gật đầu: “Biết! Nhưng các ngươi phải đi với ta tới gặp công tước Carson, trị bệnh cho Andrew. Như vậy, ta mới nói cho các ngươi biết nguyên nhân năng lượng biến đổi.”