Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 57

Lam đột nhiên đi vào khiến Miêu Tiêu Bắc có chút giật mình, khi nghe bảo hắn có chuyện muốn nói cho mình, mà lại là chuyện quá khứ của Lam Minh, Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn hắn, hỏi, “Tại sao lại nói cho tôi? Lỡ sau khi nghe xong có phản ứng nào không tốt thì sao? Tôi rất sợ biết bí mật của người khác.”

Lam nhẹ nhàng lắc lắc râu, khóe miệng giật giật, dường như đang cười, lắc đầu nói, “Yên tâm đi, không có bất luận kết quả nào không tốt, ta chỉ muốn ngươi càng thêm hiểu về Lam Minh, tha thứ cho việc đôi khi hắn cố tình gây sự.”

“Lam Minh có sao không.” Tiêu Bắc đặt Cổ Lỗ Y tới bên cạnh, nằm lên gối đầu ngáp một cái nói với Lam, “Anh ấy thỉnh thoảng hơi kỳ lạ một chút, nhưng cũng không phải là quá bốc đồng, còn có nhiều người khó ở chung hơn nữa kìa.”

Lam đảo mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc, đôi mắt Lam mang theo ánh huỳnh quang nhàn nhạt, dường như có thể lưu động, trong đêm tối có vẻ rất rõ ràng, không dọa người, mà rất đẹp.

Tiêu Bắc nhìn chằm chằm hắn một chút, nghĩ cảm giác khi có thể nói chuyện với một con rồng thật quá tuyệt vời, liền vô thức mà vươn tay sờ đầu hắn.

Lam khẽ nhắm mắt lại, thấp giọng nói, “Lam Minh ra đời rất bất hạnh, ta là ký sinh thể của hắn, từ nhỏ đã sống ở trên cơ thể hắn rồi, về phần ta là thứ gì, ta cũng không rõ lắm, Lam Minh cũng không chịu nói cho ta biết, chỉ nói, ta là anh em của hắn.”

Tiêu Bắc một tay nâng cằm, hỏi, “Vậy cha mẹ của các người là ai?”

“Nói chính xác là cha mẹ của Lam Minh.” Lam thấp giọng nói, “Mẹ của Lam Minh là một người đẹp, đẹp đến không thể nào tưởng tượng nổi.”

Tiêu Bắc bật cười, “Điều này có thể hiểu được.”

“Bà ấy luôn sống vì con người, tâm địa vô cùng thiện lương, Lam Minh sinh ra không bao lâu, bà đã qua đời.” Lam thấp giọng nói.

“A?” Tiêu Bắc giật mình hỏi, “Không phải nói Lam Minh là thần ma sao? Vì sao mẹ anh ấy lại là con người?”

“Không phải con người, mà là sống vì con người.” Lam giải thích, “Mẹ hắn là thần tử được nuôi dưỡng như loài người, có điều bà ấy vẫn kiên trì nói bản thân là con người, cảm tình của bà đối với loài người đã truyền cho Lam Minh, mặc dù Lam Minh từ nhỏ đã không quá thích loài người, nhưng hắn vẫn vì bảo vệ bọn họ mà chiến.”

Miêu Tiêu Bắc nằm sấp xuất thần, “Hm… Nghe giống chuyện thời trung cổ a, cha Lam Minh là ai?”

Lam trầm mặc một lúc, “Hắn là một kẻ kinh khủng.”

“Ngô?” Miêu Tiêu Bắc bắt đầu cảm thấy hứng thú, hỏi, “Là ma vương? Sai, Lucifer có phải ma vương không a? Hình như mỗi phiên bản đều không giống nhau, cũng có người nói ma vương chỉ là một loại miêu tả.”

Lam bật cười nói, “Lucifer và Lam Minh là đồng lứa, bọn họ là bạn tốt.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Cũng là tuổi tác xấp xỉ nhau sao?”

“Đồng lứa với bọn họ, có một đám trưởng lão… Có từng nghe bảy đại quân vương địa ngục chưa?”

“Bảy quân vương địa ngục?” Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, gật đầu, “Hm, hình như nghe rồi thì phải.”

“Cha của Lam Minh so với hắn cường đại hơn, cũng tà ác hơn, hắn thường ẩn nấp ở phía sau, ta và Lam Minh chỉ thấy được phần mặt nghiêng.” Lam thản nhiên nói, “Cường đại tới nỗi chúng ta cũng không dám nhìn.”

“Đáng sợ như vậy?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Vậy ông ấy tên gì?”

Lam nhẹ nhàng lắc đầu, “Không biết, chuyện năm xưa trôi qua lâu quá, ký ức của ta lại bị hỗn loại, cho nên không nhớ rõ lắm.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, suy nghĩ một chút, vẫn hỏi ra nghi vấn đã dồn nén trong lòng bấy lâu nay, “Lam, vì sao đám ma quỷ kia, vẫn thường nói Lam Minh là tội nhân?”

“Bởi vì Lam Minh đã dẫn đến một trận đại chiến giữa trời, đất và người.” Lam nói, “Bởi vì Lam Minh tùy hứng, mà khiến trận chiến này kéo dài tới vài chục năm, nhân loại bị kẹp ở giữa, làm đoàn thể nhỏ yếu nhất, chịu đủ khổ cực, vì vậy Lam Minh thành tội nhân. Mặc dù sau đó hắn cứu vớt không ít nhân loại, không ngừng đấu với thần, đấu với ma, nhưng hắn thủy chung vẫn không được tha thứ.”

“Sao lại vì anh ấy mà khơi dậy chiến tranh?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc.

“Chỉ là vì ngay giai đoạn mẫn cảm nhất, thay nhân loại ra mặt, mà đắc tội tới một tên thần minh âm hiểm! Lam Minh thân phận đặc thù, thần giới và ma giới thường phát động xung đột quy mô nhỏ. Mà điểm này, trùng hợp bị người cha dã tâm của Lam Minh lợi dụng, do đó bạo phát thành quy mô lớn, đem toàn bộ thời đại và tất cả giống loài kéo vào chiến tranh.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Chuyện này cũng đâu liên quan gì nhiều tới Lam Minh a!”

“Nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.” Lam lắc đầu, “Lam Minh cũng vì vậy mà không được trời đất chứa chấp, người, thần, ma đều bắt đầu truy sát hắn, luôn nói rằng Lam Minh là kẻ khơi dậy chiến tranh. Đối với ma và thần ham giết chóc, hắn là kẻ phản bội giúp đỡ cho nhân loại, trên đời này chỉ còn lại mình hắn, ta và Sphinx cùng nhau chiến đấu.”

Miêu Tiêu Bắc cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, bắt đầu hối hận vì đã nghe chuyện quá khứ của Lam Minh, bèn hỏi, “Vậy… sau đó?”

“Hắn gặp một thầy tế tốt bụng.” Lam nhìn Miêu Tiêu Bắc một hồi, “Có lẽ là kiếp trước của ngươi, hoặc là tổ tiên, hoặc là một hình thức tồn tại nào đó của ngươi.”

Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, “Thầy tế kia làm gì?”

“Thầy tế kia rất đáng ghét!” Lam liên tục lắc đầu, “Hắn coi Lam Minh là kẻ thù đuổi theo tới chân trời cuối đất, nằng nặc muốn giết Lam Minh, nói Lam Minh là đầu nguồn của tội ác.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu nhíu mày, “Ác liệt như thế a?”

“Nhưng sau đó qua một thời gian ở chung, vị thầy tế, cũng chính là Đại Tế Ti phát hiện nỗi đau khổ của Lam Minh, cùng với thân phận bị lợi dụng hãm hại của hắn. Vì vậy vận dụng thần lực khắp trời đất, phong ấn Lam Minh.”

“A?!” Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt, thảo nào Lam Minh cứ luôn đối nghịch với cậu, thì ra là do khi xưa kẻ phong ấn anh ấy là…

“Lúc đó Lam Minh rất ngỡ ngàng.” Lam nói, “Ta cũng không hiểu nổi, vì sao lại phải phong ấn hắn, sai lầm của thời đại này, dã tâm của thần ma đang ngấm ngầm muốn thôn tính lẫn nhau, tại sao bắt hắn một mình gánh chịu.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Đúng là không công bằng a!”

“Trong quá trình phong ấn, Lam Minh bắt đầu phát rồ.” Lam nói, “Ngay khi đó chúng ta mới biết được, đây là một âm mưu của cha Lam Minh!”

“Là sao?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu được, cậu có chút hiếu kỳ với người cha thần bí kia, luôn cảm thấy ông ta là một kẻ đáng sợ.

“Trong đất trời, vô luận thần minh và ma quỷ nào có cuộc sống lâu dài tới đâu, đều có tuổi thọ!” Lam nói, “Thân thể của cha hắn đã không thể gánh chịu linh lực và dã tâm quá mức cường đại của mình, cho nên cần có một cơ thể mới, cường đại hơn!”

Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt, hỏi, “Nói cách khác, ông ta muốn lấy Lam Minh làm cơ thể mới?”

“Đúng vậy.” Trong mắt Lam lộ ra một tia khinh bỉ nhàn nhạt, “Hắn phát hiện, bởi vì hỗn huyết siêu cường đã giúp Lam Minh có tiềm lực cường đại, loại tiềm lực này một khi bạo phát, sẽ mạnh hơn cả hắn, cho nên hắn vô cùng hưng phấn.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Cuối cùng hắn hẳn là suýt thành công!”

Lam gật đầu nói, “Thiếu chút nữa là thành công, nhưng lại bị Đại Tế Ti phá hủy.”

Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, “Đúng vậy, Đại Tế Ti thành công phong ấn Lam Minh, nhưng không phải cậu nói Lam Minh đã phát rồ sao? Làm sao ngăn cản anh ấy?”

“Khi bị phong ấn Lam Minh bắt đầu chống đối, phóng ra linh lực rất cường đại, chậm rãi ma hóa.” Lam thấy Miêu Tiêu Bắc nghe đến khẩn trương, bèn cười cười, “Cuối cùng Đại Tế Ti đã cạn kiệt sức lực nói với hắn một câu.”

“Nói gì cơ?” Tiêu Bắc hỏi.

Lam lắc đầu nói, “Những lời này chỉ có Lam Minh nghe được, sau đó không biết hắn bị gì, liền hoàn toàn an tĩnh lại, chậm rãi ngủ, bị phong ấn…”

“A?!” Miêu Tiêu Bắc ngây ngẩn cả người, hỏi, “Vậy người đó nói cái gì?”

“Ta không nghe được a.” Lam rất thành thật mà lắc đầu.

“Cậu!” Miêu Tiêu Bắc bổ nhào tới bóp cổ Lam, “Câu then chốt lại không nghe được!”

Lam bị bóp cổ, nói, “Cái này… Ta thật sự không nghe được a! Ngày đó Sphinx cũng không ở đó.”

“Tôi bóp chết cậu!” Miêu Tiêu Bắc dùng sức bóp mạnh, “Câu then chốt mà không chịu nói! Cậu mau nói!”

Lam vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ngươi biết quá trình là được rồi…”

Miêu Tiêu Bắc phiền muộn nhìn hắn, “Tôi hận cậu! Cậu là người xấu!”

Lam mím môi, “Ta cũng đâu phải người.”

“… Sau đó thì sao?” Tiêu Bắc chọt chọt cái bụng của Cổ Lỗ Y, hỏi Lam, “Kết cuộc thế nào?”

“Kết cuộc là Lam Minh bị phong ấn, cha hắn tức giận, Đại Tế Ti cũng đã chết…”

“Đại Tế Ti đã chết?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy đáng tiếc, “Chết như thế nào?”

“Hắn phong ấn Lam Minh, chọc giận thần giới.” Lam nói, “Bị ban tội chết, sau này ta được nghe Sphinx nói, ta không có chứng kiến.”

“Hắn phong ấn Lam Minh thì sao lại chọc tới thần giới?” Miêu Tiêu Bắc có chút bất bình thay cho vị tổ tiên kiếp trước của mình, “Hắn đã làm một chuyện tốt a!”

“Không, Lam Minh chỉ là một quân cờ mà thôi.” Lam khẽ thở dài, “Cha của Lam Minh khởi xướng chiến tranh, mà hắn lại không có được thân thể của Lam Minh để chuyển hoán, ma giới tiêu hao quá lớn, bảy quân vương địa ngục lại lâm trận lùi bước, cuối cùng chỉ còn mình Lucifer một mình chiến đấu. Nhưng tội nhân là Lam Minh đã mất… không còn cớ gì để chiến tranh nữa!”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu nói, “Tôi hiểu, quân đội của thần giới vốn định nhân cơ hội này diệt trừ ma giới! Nhưng Lam Minh bị Đại Tế Ti phong ấn, cho nên bọn họ không còn lý do để đánh ma giới nữa”

“Không sai, sau chiến dịch cuối cùng, Lucifer xây dựng lại địa ngục, trở thành chúa tể của ma giới, chư thần lại trở về thiên giới, tử thần và Minh vương đều đứng ở bên Lucifer, đồng loạt trở về địa ngục… Vì vậy tam giới cứ thế mà rời đi, lưu lại thời kỳ hoang dã, để lại những giống loài chỉ tồn tại vì chiến tranh, ví dụ như thú nhân, thú một sừng, ma dực… Những loài này đều đã bị diệt sạch. Còn có vài loài vì chiến tranh mà tiến hóa, đều bị niêm phong đuổi đến thời thái cổ, chính là thời đại mà ngươi có thể mở ra thông đạo đó. Lần này Vạn Ma động mở ra, chạy tới đây chính là những phần tử nguy hiểm thuộc về thời đại kia.” Giọng nói của Lam dần thấp, “Tất cả đều trở lại bình yên, hòa bình đến, dần dần, ngàn năm qua đi, lịch sử loài người tách khỏi thời đại đó mà phát triển, tới ngày nay đã không ai còn nhớ tới Lam Minh nữa. Nhưng hai giới thần ma, hoặc thần ma tới từ thời thái cổ, đều nhớ rõ cái tên Lam Minh. Ngược lại, địa ngục rất yêu thích Lam Minh, bởi vì giao tình của hắn với Lucifer. Mà thần giới lại vô cùng ghét hắn, ngoại trừ vài nhân vật đặc biệt sống độc lập. Bất quá Lam Minh đã cứu không ít người, rất nhiều người đều biết ơn hắn, ví dụ như lão Lang vương, hoặc là Hải tộc.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong một đoạn tự thuật thật dài của Lam, thì ra quá khứ của Lam Minh lại như thế. Cậu cảm thấy mình không ngủ được, bèn hỏi Lam, “Nói hết chưa? Còn nữa hay không?”

“Hết rồi.” Lam lắc đầu, “Tiếp đó Lam Minh đang bị phong ấn được ngươi gọi dậy.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu nhíu mày, vươn tay túm lấy sợi râu của hắn, “Trọng điểm a trọng điểm! Trọng điểm cậu không chịu nói!”

“Ta đã nói hết.” Lam rất vô tội.

“Trước khi Đại Tế Ti phong ấn được Lam Minh, đã nói cái gì?” Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy, không còn sót lại chút buồn ngủ nào, “Cậu thật sự không muốn để tôi ngủ yên sao.”

Lam cười cười, “Sao ngươi không tự đi hỏi hắn?”

“Hm… Vậy không tốt cho lắm…” Miêu Tiêu Bắc lầm bầm một câu, “Không bằng cậu đi hỏi đi, rồi nói cho tôi biết?”

“Ta đã hỏi rất nhiều lần.” Lam có chút bất đắc dĩ, “Hắn không chịu nói.”

Tiêu Bắc chun mũi, hiếu kỳ tới không chịu nổi, bắt đầu suy tính xem mình có nên dùng năng lực đi thăm dò xem rốt cuộc Đại Tế Ti đã nói gì với Lam Minh không, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, lại không dám làm, chỉ sợ một khi không cẩn thận lại gây ra chuyện gì không hay thì tiêu tùng.

“Ta đi đây.” Lam nói xong rồi, liền ngọ nguậy, chuẩn bị chạy.

Miêu Tiêu Bắc vươn tay đặt lên vảy hắn, “Người cậu mát quá a, hay là ngủ chung đi?”

“Trời!” Lam vội vã lăn xuống giường, “Lam Minh sẽ giết ta!”

Miêu Tiêu Bắc cười, nhìn theo tới khi Lam chạy ra cửa.

Quay đầu lại, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ở đầu giường cọ tới cọ lui.

Vươn tay bế nó lên gối, Miêu Tiêu Bắc bắt đầu xuất thần, rốt cuộc là nói cái gì chứ? Nói gì có thể khiến Lam Minh đang phát rồ đột nhiên lại yên lặng, còn có thể cam tâm tình nguyện mà bị phong ấn cả ngàn năm?

“Chắc là ‘Ta yêu ngươi’?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ tới đây, rùng mình một cái, “Không phải đâu, quá nông cạn không mới mẻ.”

“Hmm…” Tiêu Bắc bắt đầu lẩm bẩm, “Một nghìn năm sau gặp lại? Chờ ngươi một nghìn năm?”

Suy nghĩ hơn nửa đêm, cho tới khi Cổ Lỗ Y che lỗ tai chui xuống dưới gối đầu, miệng lầm bầm, “Nói nhao nhao! Nói nhao nhao!”

Tiêu Bắc cũng mệt mỏi, ngáp một cái lôi Cổ Lỗ Y ra, đắp chăn cùng nhau ngủ, nghĩ rằng vài ngày nữa sẽ nói bóng nói gió mà hỏi về vấn đề này là được rồi.

.

Lam trở lại phòng Lam Minh, tới bên giường, nói thầm một câu, “Bắc Bắc rất quan tâm tới ngươi.”

Lam Minh dường như đã ngủ say, nhắm mắt đắp chăn, một lúc lâu, đột nhiên nói một câu, “Nhiều chuyện.”

Lam cười cười, bò lên, nằm ở trên tấm chăn mềm mại mà ngủ.

Trong đêm tối, Lam Minh chậm rãi mở mắt ra, con ngươi vàng kim nhìn lên trần nhà, có lẽ thật sự đã quá lâu rồi, lâu tới nỗi hắn cũng không nhớ rõ hình bóng của người ấy năm xưa nữa… Người ấy đã nói gì?

Lam Minh nhíu mày, nhớ lại, người ấy nói,“An tâm ngủ đi, thế giới này không thuộc về ngươi, chờ khi ngươi tỉnh lại, sẽ có người yêu ngươi…”

.

.

____________________



Bình Luận (0)
Comment