Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 59

“Không phải người thì là thứ gì?” Sắc mặt Miêu Tiêu Bắc trắng bệch, tự nhủ không lẽ đã tông vào một con quỷ?

“Là địa nguyên.” Sphinx nói, “Thứ này đại thể là chặn lối vào đất dữ, chính là ngăn không cho người ta đi vào.”

“Nói cách khác, là vật thiện lương?” Tiêu Bắc hỏi.

Lam Minh nhíu nhíu mày, nói, “Nói sao giờ nhỉ… Cách mà nó ngăn người ta thật ra có thể khiến người ta gặp tai nạn xe cộ, hoặc là nghĩ đã đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ cho nên quay đầu bỏ chạy!”

Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, gật đầu, “Ách… Cũng là thứ khiến người ta thích không nổi… Tôi hiểu.”

“Cần xuống xe không?” Sphinx liếm liếm móng vuốt, “Đằng trước phỏng chừng sẽ có rất nhiều thứ như vậy.”

“Tìm một chỗ đậu xe đã.”

Lúc này, Khế Liêu và Bạch Lâu phía sau đã đậu xe lại, Bạch Lâu còn cầm gì đó trong tay.

Miêu Tiêu Bắc thấy hai chiếc xe ngừng ngay giữa đường, có chút nghi hoặc mà hỏi, “Để vậy có cản đường người ta không?”

“Bây giờ tốt nhất là đừng có chiếc xe nào lái vào.”

Bạch Lâu nói, rồi niêm phong đường xe chạy bằng cách đặt một tấm chắn ngay giữa đường, bên trên viết —— Phía trước có tai nạn xe cộ.

“Vậy cũng được hả?” Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn mọi người.

“Cô ~” Cổ Lỗ Y vỗ vỗ đầu vai Miêu Tiêu Bắc, ý bảo cậu —— Không có sao đâu.

Tiêu Bắc xoay mặt, nhìn nhìn Cổ Lỗ Y trên vai, nheo mắt lại, “Chui vào trong balo.”

“Cô kỷ ~” Cổ Lỗ Y ôm cổ Miêu Tiêu Bắc hình như không muốn.

Tiêu Bắc lắc đầu, “Làm nũng vô ích, chui vào balo, bị người ta thấy phiền lắm!”

Cổ Lỗ Y chẹp chẹp miệng, nhưng vẫn rất nghe lời mà chui vào trong balo, ló nửa cái đầu ra ngoài.

Lam Minh nhìn nhìn trước sau thấy không có ai, bèn nói với mọi người, “Đi thôi!”

Mọi người đi vào trong.

“Hô.” Sphinx vừa đi vừa ngửi mặt đất, “Ai nha, có mùi máu.”

Bạch Lâu nhìn chằm chằm xuống đất, “Đúng là có vết máu loang lổ, nhưng đã được rửa sạch.”

“Rửa sạch?” Tiêu Bắc có chút hiếu kỳ, “Có thể nhìn ra được sao?”

“Ừ!” Bạch Lâu nhắm mắt lại, sau đó mở ra… có ánh sáng trắng lung linh từ trong mắt hắn bắn ra, chiếu lên mặt đất, mặt đất lập tức biến thành màu huỳnh quang, sau đó có vết máu loang lổ dần hiện rõ lên, màu huỳnh quang lam biêng biếc.

“Hình như trải dài về phía trước.” Tiêu Bắc nói.

“Bắc Bắc.” Lam Minh gọi cậu lại, “Nhìn xem đó là máu ai, chuyện gì xảy ra?”

“Được!” Tiêu Bắc ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt đất, trong đầu lập tức có hình ảnh hiện lên.

Sắc trời xung quanh tối sầm, con đường này chìm trong màn đêm, hai bên đường là cây cối rậm rạp rung động sàn sạt trong gió đêm, đèn ven đường vô cùng mờ mịt.

Tiêu Bắc đứng giữa đường, cảm thấy gió lạnh thổi rào rạt.

Lúc này, sau lưng cậu truyền đến tiếng thở dốc, âm thanh này rất nhiều người đều có thể nhận ra, là tiếng thở hổn hển khi một người phải vận động kịch liệt.

Tiêu Bắc quay đầu lại, chỉ thấy trước mặt là một màn đêm tối mò, trong bóng tối dày đặc hình như có một màn sương mỏng, trên con đường lớn ở xa xa, ánh trăng rọi vào mặt đất phản chiếu ánh sáng trắng tinh.

Tiêu Bắc tiến về phía trước hai bước, chợt nghe tiếng thở dốc ngày càng mạnh, đồng thời, trong màn sương đêm, có hai người đang chạy tới.

Đó là hai cô gái tuổi còn trẻ, như là sinh viên, mặc áo ống rất thời trang, phía dưới là quần sooc ngắn, hai người đi chân không, mái tóc rối tung… Ở rất xa nhưng Tiêu Bắc có thể thấy trên cánh tay và trên chân hai cô có máu… Hai người bước chân loạng choạng, lảo đảo mà chạy tới phía trước.

Một người có vóc dáng hơi cao hơn một chút, đỡ một người, luôn mồm nói, “Mau đi, sắp đuổi tới rồi!”

Cô gái kia rất gầy, cánh tay bị thương, khập khiễng đi tới trước, miệng nói, “Mình chạy không nổi nữa, cậu đi mau! Sắp bị đuổi kịp rồi!”

Tiêu Bắc nhíu mày, cậu biết hai nữ sinh này hẳn là đã gặp cái gì đó rất đáng sợ, nếu không sẽ không hoảng loạn như thế.

Cậu tiến tới gần một chút, đột nhiên, phát hiện trong màn sương phía sau hai cô gái, có một bóng đen rất lớn đang chậm rãi đi tới.

Tiêu Bắc nhíu mày, đó là gì vậy? Cậu cố gắng nhìn kỹ, xem đường nét và độ cường tráng thì đó không phải một người bình thường… Quả nhiên, chậm rãi đến gần thì phát hiện bóng đen đó có đôi mắt đỏ lòm như máu, phát ra tiếng hít thở ồ ồ… Là một ác ma!

Tiêu Bắc thấy nó, hai nữ sinh kia cũng quay đầu lại nhìn thấy được.

“A!” Hai nữ sinh kinh hãi thét to, cố gắng giơ chân muốn chạy nhưng lại không thể nào động đậy.

Mắt thấy con quái vật kia đã sắp đuổi kịp, hai người còn đang đứng ngây ra đó.

Lúc này, sau lưng cậu truyền tới tiếng bước chân, cậu nhìn lại thì thấy hai nam sinh đều mặc áo ba lỗ và quần sooc, bước nhanh tới phía hai nữ sinh kia.

“A Ức!”

Nữ sinh không bị thương kia vui vẻ kêu lên.

“Đi mau, nhanh!” Hai nam sinh cầm gậy bóng chày vọt tới, đỡ hai nữ sinh chạy đi.

Vật kia gầm nhẹ một tiếng, tiếp tục đuổi theo.

Tiêu Bắc nhìn bốn sinh viên đi ngang qua mình, trong lòng khó hiểu, bốn sinh viên này, có phải đi cùng với cháu gái của phú thương kia không? Nghe nói có mười sinh viên, mấy người kia đâu?

Đang nghi hoặc, thì thấy con quái vật kia đã đuổi theo.

Tiêu Bắc đứng tại chỗ nhìn nó, nó chạy tới trước, sau đó đi ngang qua cậu… đuổi tới trước.

Tiêu Bắc thấy rõ tướng mạo của nó thì bắt đầu nghi hoặc… Đó là một người rất cường tráng, cơ thể trông như lực sĩ trong truyện tranh Mỹ. Mà trên đỉnh đầu nó còn có hai chiếc sừng trâu mọc ra, da trên người đen thui, bên trên có đồ án trắng quỷ dị, giống như một loại phù chú nguyền rủa.

Tiêu Bắc đặc biệt chú ý tới một chi tiết, quái vậy kia đeo một chiếc mặt nạ, mặt nạ đó hình như làm bằng sắt, đeo tới cằm, có hàng rào dựng thẳng, có thể thông khí, nhưng hình như không thể ăn uống, sau lưng còn có một đôi cánh thịt rất nhỏ… Ăn mặc kỳ quái như thế?

Chờ Tiêu Bắc quay đầu lại, chỉ thấy con quái vật hầu như đã đuổi kịp bốn sinh viên kia.

Các nam sinh bảo nữ sinh mau chạy, cầm gậy bóng chày đánh đuổi quái vật, nhưng quái vật chỉ cần một nắm đấm là đã đánh một người bất tỉnh, rồi lại đánh người kia bất tỉnh, sau đó đuổi theo hai nữ sinh, bắt được nữ sinh bị thương kia.

Nữ sinh bị bắt liền kêu to, “Chạy mau.”… Nữ sinh khỏe mạnh kia bật khóc nức nở, chạy ào vào cánh rừng bên cạnh.

Quái vật vung tay tát nữ sinh bị thương kia hôn mê, đuổi theo vào rừng, một lát sau nó ủ rũ đi ra, khiêng ba sinh viên ngất xỉu trên mặt đất lên vai, rời khỏi.

Tiêu Bắc nhíu nhíu mày, đảo mắt nhìn về phía nữ sinh kia chạy vào rừng.

“Bắc Bắc.”

Lam Minh vỗ nhẹ đầu vai cậu.

Tiêu Bắc phục hồi tinh thần lại, nói, “Có một người trốn thoát vào đó.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, theo hướng ngón tay Tiêu Bắc chỉ mà tiến vào rừng.

“Đây là khu sinh hoạt sao?” Sphinx nhìn cây cối rậm rạp phía trước, “Căn bản là một cánh rừng a!”

“Cánh rừng này quá rậm rạp, có chút khác thường.” Lam Minh thấp giọng nói, “Không phải hiện tượng tự nhiên.”

Tiêu Bắc nhìn quanh bốn phía, cũng cảm thấy quái dị hết sức, một khu vực sinh hoạt mà lại có một cánh rừng um tùm như vậy, mỗi một cây đều là đại thụ che trời, nói khó nghe một chút, thì giống như một cái ***g sắt.

Lúc này, chợt nghe Cổ Lỗ Y cô kỷ hai tiếng, mọi người nhìn nó, chỉ thấy nó đang ngó về phía xa xa, giơ tay chỉ về phía trước.

Tiêu Bắc đi tới trước nhìn xem, bèn cảm thấy khu rừng trở nên mờ ảo, như có như không, mà bên gốc đại thụ xa xa, dường như có người.

“Cây cối là ảo ảnh!” Sphinx nói, “Không phải vật thể hữu hình!”

“Đúng!” Bạch Lâu lại nhìn về phía xa, nói, “Ai nha, có một cô bé ngất xỉu!”

“Làm sao qua đó bây giờ?” Tiêu Bắc vươn tay vỗ vỗ gốc cây um tùm trước mặt, “Cảm giác không giống giả mà.”

“Hỏa thiêu đi.” Bạch Lâu nhắm mắt lại, mở ra lại hồi phục nguyên dạng, “Ảo giác mà ác ma lưu lại không chống lại lửa được.”

“Cổ Lỗ Y.” Miêu Tiêu Bắc cúi đầu nhìn nó, “Thổi đi.”

Cổ Lỗ Y khoanh hai bắp tay bụ bẫm, xoay mặt, hứ ~

Tư thế như vậy tức là, không thổi.

“Ai nha.” Miêu Tiêu Bắc giơ tay bế nó ra ngoài, “Sao lại không nghe lời vậy hả?”

Cổ Lỗ Y xoay nửa mặt qua, ý bảo, thơm cái đi rồi thổi cho.

Miêu Tiêu Bắc bật cười, vừa định hôn nó một cái, chợt Lam Minh vươn tay đến nhấc nó ra, đưa về phía cánh rừng, túm đuôi nó giật giật.

“Cô…” Cổ Lỗ Y vội vã đưa tay che cái mông, sau đó hé miệng, “Phù” một cái, hoa lửa phun ra, một tảng rừng xanh trước mắt lập tức bị đốt thành tro tàn, đồng thời trong nháy mắt, toàn bộ biển lửa tắt đi, biến thành khói đen, tiêu tan.

Lam Minh cười cười, nhìn Cổ Lỗ Y, giật giật đuôi nó, “Còn dám nữa không?”

“Ô ô…” Cổ Lỗ Y che mông cầu cứu Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc nhanh tay đoạt lại nó, trừng Lam Minh, “Sao anh bắt nạt nó hả?”

Lam Minh nhướng nhướng mi, “Ai bảo nó dám đùa giỡn lưu manh!”

Tiêu Bắc vỗ vỗ Cổ Lỗ Y đang xoa mông trong lòng mình, cười tủm tỉm, “Cổ Lỗ Y, thì ra cái đuôi là nhược điểm của cưng a?”

“Cô kỷ!” Cổ Lỗ Y vội kéo đuôi về phía trước, lấy tay bảo vệ, sau đó chui vào trong balo, lắp bắp mà nhìn Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc —— Đều xấu như nhau!

“Có phải cô bé đó không?” Khế Liêu đi lên, giơ tay chỉ về phía trước.

Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn qua, dưới tàng cây bạch quả xa xa, một nữ sinh đang hấp hối. Tiêu Bắc nhận ra đó chính là nữ sinh đào thoát kia, trông cô bé thoạt nhìn cực kỳ suy yếu. Bạch Lâu và Khế Liêu đi tới, vươn tay định dìu nữ sinh nọ, chợt nghe Tiêu Bắc hô lên một tiếng, “Chờ chút đã.”

Tất cả mọi người sửng sốt, Khế Liêu cúi đầu nhìn nhìn nữ sinh nọ, liền nhíu mày nói, “Nguy rồi!”

“Sao vậy?” Bạch Lâu nhìn hắn.

Lam Minh và Tiêu Bắc cũng đã đi tới, Tiêu Bắc nói, “Hình như cô ấy bị rất nhiều cành cây cuốn lấy.”

“Không sai!” Khế Liêu đứng bên gốc cây, chỉ chỉ chỗ sau lưng nữ sinh, có rất nhiều cành cây cổ quái cắm ngập vào thân thể cô, chặt chẽ cố định vào thân cây.

“Bị xâm thực rồi sao?” Bạch Lâu hỏi.

“Ách…”

Tiêu Bắc ngồi xổm xuống nhìn nhìn, lắc đầu nói, “Hình như không phải a, cành cây này giống như có sinh mệnh đó, đang đập kìa.”

“Không phải bị xâm thực.” Sphinx ngẩng đầu, nhìn gốc cây bạch quả, “Cây này đang duy trì sinh mệnh cô bé!”

“Cô kỷ!” Cổ Lỗ Y kêu một tiếng, giơ tay chỉ một nhánh cây khô trên mặt đất.

Mọi người nhìn qua, chỉ thấy bộ rễ của gốc cây này có một phần bị cháy đen.

“Vừa nãy chính là cái cây này tạo ra ảo giác sao?” Bạch Lâu nhíu mày.

“Hình như không chỉ có nó.” Lam Minh giơ tay chỉ xung quanh, “Mỗi cây đều có.”

“Những gốc cây này có suy nghĩ.” Miêu Tiêu Bắc nói, vươn tay chạm vào một thân cây, nhắm mắt lại… Vừa nhắm mắt thì chỉ giây lát liền nghe thấy có người khóc hô, “Cứu tôi với!”

“A…” Tiêu Bắc hít sâu một hơi phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Lam Minh.

Sắc mặt Lam Minh cũng khó coi, một lát mới nói, “Đây không phải cây cối bình thường.”

“Chúng nó đang cung cấp dinh dưỡng cho nữ sinh này, nếu không thì với vết thương nghiêm trọng như vậy đã sớm chết rồi.” Khế Liêu ngồi xổm xuống, lấy điện thoại, “Phải bảo Hi Hi tới hỗ trợ, nó có thể tìm lại nửa cái mạng đã bị cướp đi của cô ta, bằng không một khi mấy cành cây này rời khỏi cơ thể cô gái này nhất định sẽ chết.”

Mọi người gật đầu, Khế Liêu liền gọi điện cho Long Tước bảo hắn dẫn Sesier tới.

“Đúng rồi.” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói, “Đêm đó, nữ sinh này chạy vào trong rừng, nếu như không phải nhờ rừng cây này bảo vệ thì đã sớm bị quái vật bắt rồi.”

“Quái vật trông như thế nào?” Lam Minh hỏi.

Tiêu Bắc miêu tả tổng quát, Lam Minh nhíu mày, “Là thứ đó sao…”

“Nó là cái gì vậy?” Tiêu Bắc hỏi.

“Thứ này gọi là Tù Điểu*!”

*(là ***g chim đó, mấy cái tên quái vật nghe lạ thiệt =”=ll)

Lúc này, bên ngoài cánh rừng, Long Tước cõng Sesier đi đến.

Sesier còn đang ngáp, xem ra vừa nãy đang ngủ trưa.

“Nhanh thật…” Tiêu Bắc há to miệng.

Long Tước cười cười, “Ta tốt xấu gì cũng là rồng…” Nói rồi thả Sesier xuống.

Sesier còn mặc áo ngủ trắng thật dài, đội một cái nón ngủ tam giác cùng màu với áo ngủ, quả cầu nhung tròn rũ xuống trán, một tay ôm con gấu Teddy, một tay dụi mắt ngáp.

Long Tước kéo nó đến bên cạnh cô gái, “Sesier, nhìn xem còn cứu được không.”

Sesier nhìn nhìn, gật đầu, “Được.” Nói xong, vươn tay lấy ra lưỡi hái. Giơ đao định chém, tất cả mọi người vỗ vỗ nó, “Ê ê, cầm ngược kìa!”

Sesier ngẩn người, cầm ngược lưỡi hái rồi, đỏ mặt.

Tiêu Bắc vươn tay cầm lấy con gấu Teddy trong tay nó, Bạch Lâu giúp nó xoay lưỡi hái lại cho đúng.

Sesier chém một nhát xuống rễ cây đang cắm vào người cô gái nọ.

Sau đó liền nghe được một tiếng kêu đau đớn, mọi người cả kinh, nhìn thấy thân cây kia đang chảy máu ồ ạt.

“Chảy máu rồi…” Tiêu Bắc cảm thấy cây đang đau đớn quằn quại.

“Bọn họ…”

“Yên tâm đi.” Lam Minh thản nhiên nói, “Dù sao nó cũng là thực vật.”

Quả nhiên, rễ cây rất nhanh đã mọc lại, máu ngừng chảy, nhánh cây trên lưng nữ sinh nọ cũng biến mất.

Miêu Tiêu Bắc ngồi xổm xuống, chỉ thấy sắc mặt nữ sinh nọ dần khôi phục, không lâu sau chậm rãi mở mắt ra, mấp máy môi suy yếu thều thào, “Tới, nó tới!”

Bạch Lâu bắt mạch cho cô, cô thấy được mọi người thì kêu lên vài tiếng rồi ngất đi.

“Bị thương rất nặng.” Bạch Lâu nói, “Còn bị đói vài ngày, rất suy yếu.”

“Khiêng về rồi tính sau.” Long Tước vươn tay bế bổng cô gái lên, nói với Sesier, “Ngươi có về chung không?”

Sesier hình như đã tỉnh táo lại, ôm gấu Teddy lắc đầu, nói muốn đi chơi với Bắc Bắc bọn họ.

Long Tước gật đầu, mang nữ sinh kia về trước.

“Anh vừa nói Tù Điểu…” Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Đó là gì vậy?”

.

.

____________________________
Bình Luận (0)
Comment