Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 64

Đầu bên kia truyền đến tiếng quái vật rống vừa vặn chồng lên tiếng giết chóc bên này, khiến bọn Tiêu Bắc sản sinh ra một loại cảm giác thời không chồng chéo nhau, đặc biệt Tiêu Bắc lại mang theo linh lực cường đại bên mình, có thể tùy thời nhận biết hình ảnh qua âm thanh truyền tới. Cậu lắc đầu, phục hồi tinh thần từ trong hình ảnh Khế Liêu vung móng vuốt cứng cáp, xé nát quái vật lao tới, cùng với Sesier vung lưỡi hái bảo vệ Tào Linh và bạn trai cô ở phía sau. Ngẩng mặt lên, thì thấy Lam Minh đã hoàn toàn ma hóa.

Hai ngày trước Tiêu Bắc cùng với Tiểu Vũ xem bộ Vua Hải Tặc, phát hiện bọn Lam Minh và những nhân vật trong phim hoạt hình là giống nhau, năng lực dường như có phân cấp bậc.

Điển hình là Lam Minh, màu mắt của hắn, trực tiếp biểu hiện hắn đang sử dụng hình thái nào để tác chiến với ác ma.

Dưới trạng huống thông thường, mắt của Lam Minh là màu đen hoặc màu nâu, khi hắn hình thành trạng thái chiến đấu hoặc muốn sử dụng pháp lực nào đó, tròng mắt hắn sẽ hiện ra màu kim, có người nói màu mắt này trước khi sinh ra biến hóa vốn thuộc về màu vốn có của ác ma, giống như Khế Liêu là màu lục, Bạch Lâu là màu trắng, Cổ Lỗ Y là màu quả quýt như ngọn lửa… Nghe nói màu kim là màu của Thử tộc, tượng trưng cho huyết thống cao quý của Lam Minh.

Nhưng Lam Minh trong trạng thái đôi mắt màu kim, cũng không phải là cấp bậc cao nhất, chỉ là trạng thái bình thường của hắn mà thôi.

Tiêu Bắc từng để ý quan sát, Lam Minh khi bị chọc cho thịnh nộ, con ngươi sẽ biến thành màu đỏ, đôi khi hắn nổi ý đùa dai, con ngươi cũng sẽ biến thành màu máu, Lam Minh lúc này càng gần như ác ma, có chút dọa người.

Còn trạng thái khi Lam Minh chân chính bạo phát là như thế nào, Tiêu Bắc cũng không rõ lắm, bởi vì ánh mắt đó giống như bóng đèn nhiều màu rực rỡ, liên tục biến hóa, cậu từng thấy màu lam, đó là màu mắt của Lam… còn có màu lam và màu kim mỗi thứ một nửa. Mà Tiêu Bắc hiếu kỳ nhất, kỳ thực là nhiều lần cậu gặp ảo giác nhìn thấy Lam Minh cô độc tác chiến kia. Khi đó mắt của Lam Minh hình như là màu kim, nhưng lại hình như là màu đen… cậu không thể nói rõ rốt cuộc đó là trạng thái như thế nào, Lam Minh khi đó vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến nỗi cậu không dám nhìn thẳng, có điều, cảm giác so với bây giờ thì ngầu hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, Tiêu Bắc sờ sờ cằm, cắm đầu suy nghĩ.

Đang khi suy nghĩ, thình lình Bạch Lâu bên cạnh vỗ cậu một cái.

“Hả?” Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn.

Bạch Lâu vẻ mặt bội phục mà nhìn cậu, “Bắc Bắc, bây giờ ngươi còn có thể miên man suy nghĩ a, thật mạnh mẽ!”

Tiêu Bắc nheo mắt lại cười cười, có chút xấu hổ.

Nhìn lại cuộc chiến, tất cả mọi người đều phải nhíu mày… Lam Minh và Cảnh Diệu Phong dường như đã ma hóa, động tác cực nhanh, tốc độ di động cũng không thể nhìn rõ được. Máu quái vật bay loạn bốn phía, quang mang của vũ khí làm cho cả phòng tràn ngập cảm giác mỹ cảm đến bạo lực, mà phiền phức chính là —— Số lượng quái vật quá nhiều, vẫn cuồn cuộn không ngừng mà tiến đến.

“Sao lại nhiều như vậy?” Bạch Lâu nhịn không được nhíu mày, “Hình như sử dụng phục chế chú.”

Tiêu Bắc lập tức nhớ tới đám Tù Điểu sử dụng phục chế chú ngày đó, hình dạng có chút buồn nôn, bèn hỏi Bạch Lâu, “Những quái vật này có cơ thể mẹ không? Cảm giác đẳng cấp rất thấp a.”

Bạch Lâu tán thưởng nhướng mi, “Hm… không tồi nha Bắc Bắc, học được rất nhanh a!”

“Cô cô.” Lúc này, Cổ Lỗ Y nói nhỏ bên tai Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc hơi sửng sốt, “Thật không?”

“Cô kỷ!” Cổ Lỗ Y rất khẳng định mà gật đầu.

“Cái gì a?” Bạch Lâu có chút hiếu kỳ.

“Cổ Lỗ Y nói những quái vật to lớn này đều là ấu thể, vừa được tạo ra.” Tiêu Bắc nói, “Xem ra phía sau có người chủ mưu.”

“Có lý!” Bạch Lâu suy nghĩ một chút, nói, “Tiêu Bắc, lôi chủ mưu ra đi.”

“Tôi?” Tiêu Bắc chỉ chỉ mình.

“Ừ!” Bạch Lâu gật đầu, “Trước đây ngươi làm thế nào lôi Khế Liêu ra?”

Tiêu Bắc sờ sờ cằm, “Hm… thử xem sao?!”

Bạch Lâu gật đầu, ôm lấy Cổ Lỗ Y lui sang một bên, Tiêu Bắc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm những con sâu xấu xí kia, thử sử dụng năng lực có chút xa lạ này, muốn thấy, người chủ mưu phía sau là ai…

Tiêu Bắc có mục đích mà khống chế ý thức của mình, dần dần, trước mắt thật sự xuất hiện một ít cảnh lạ.

Cánh cửa đi thông hành lang dường như đã biến mất, tất cả những thứ không có sinh mệnh đều biến thành trạng thái trong suốt, Tiêu Bắc thẳng tắp nhìn tới hành lang đối diện, chỉ thấy bên trong bức tường ở đầu cùng bên kia hành lang, có một người bị kẹt một nửa thân vào trong tường.

Người nọ là đàn ông, hình dạng rất quái lạ, thoạt nhìn như một học sinh hơn mười tuổi, nhưng sắc mặt xám trắng, vừa nhìn thì biết không phải nhân loại bình thường.

Kỳ dị nhất chính là, nửa thân thể hắn bị chôn vào trong tường, nhưng từng đợt khói trắng từ trong miệng hắn phà ra, khi bay ra thì ngưng tụ trướng to lên trong không trung rồi biến thành quái vật, trực tiếp đánh tới chỗ bọn Lam Minh.

Tiêu Bắc mở bật mắt ra, chỉ vào đầu cùng bên kia hành lang nói với Lam Minh, “Lam Minh, cơ thể mẹ nằm ở đó!”

Lam Minh chú ý tới, đột nhiên vung tay, kéo Lam ra.

Lam xuất hiện, lập tức khiến tràng diện trở nên hỗn độn, thân thể cực đại của nó che lại Tiêu Bắc bọn họ, móng vuốt sắc bén xé rách quái vật, đồng thời, nhượng đường cho Lam Minh đi.

Lam Minh thả người nhảy, một cước giẫm lên một con quái vật, Cảnh Diệu Phong ở cửa dường như ngầm hiểu, một đao chém tới phía trước, cả hành lang bị một cơn kình phong đảo qua, quái vật hai bên trong nháy mắt đều dừng lại, mà ngay trong nháy mắt đó, Lam Minh nhảy ra… đi tới bức tường ở bên kia, vung tay, một đao chém từ trên xuống, trực tiếp bổ tường ra.

Ngay khi Lam Minh hạ đao xuống, chỉ nghe được một trận thét gào thê thảm dị thường truyền đến.

Sau đó, Lam Minh nhìn thấy trong cái khe ở vách tường, thẩm thấu ra một lượng máu lớn. Vết máu lan ra bốn phía, nhiều tới nỗi hắn phải hoài nghi căn nhà này có phải là vật sống, bị hắn một đao chém trúng động mạch hay không.

Lam Minh khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói, “Để ta xem ngươi rốt cuộc là thứ gì.” Nói xong lại chém một đao.

Khi đao xẹt qua tường để lại một đường máu, đồng thời, có thân ảnh đen đúa vọt ra, hình thành một bóng người giống như sương khói giữa không trung. Nhìn hình người, đó dường như là một nam sinh cao trung, còn mặc đồng phục của trường học này, hắn có diện mục dữ tợn, giương nanh múa vuốt gầm rú, mà những con sâu lớn kia đột nhiên hết thảy dừng lại, biến thành khói, bắt đầu chậm rãi tiêu tan.

“Khói…” Bạch Lâu nhíu mày.

“Đó là gì vậy?” Tiêu Bắc hỏi.

“Đây là ác ma do oán niệm tụ tập tạo thành.” Bạch Lâu trả lời, “Ác ma đại thể là do oán khí và điều kiện ma hóa thuận lợi nào đó mà hình thành. Loại oán khí này có tính chất và trạng thái khác nhau. Ví dụ như phẫn nộ thì là trạng thái lửa, hận thù là trạng thái nước, lưu luyến là trạng thái băng, áy náy là nước… mà trạng thái khói, là ghen ghét.”

“Ghen ghét?” Tiêu Bắc nghi hoặc hỏi, “Hắn ghen ghét ai sao?”

Bạch Lâu nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc này, chỉ thấy hình người sương khói đó bắt đầu rít gào phóng về phía Lam Minh, Lam Minh vung đao đánh trả, nhưng xuất hiện một hiện tượng quỷ dị… ác ma khói đó không sợ đao kiếm, đao sắc bén cỡ nào mà chém lên người hắn, sau khi hắn phân tán cũng có thể tụ lại, mà đồng thời, hắn còn hé miệng phun ra một đống quả cầu khói.

Lam Minh nhíu mày, dùng mắt trao đổi với Cảnh Diệu Phong, Cảnh Diệu Phong thay thế vị trí của Lam Minh, đối đầu với ma khói, dùng kiếm tạo ra kình phong, khiến ma khói không thể tụ thành hình thái hoàn chỉnh.

“Đối phó với loại ác ma này chỉ có thể dùng đao thôi sao?” Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu.

Đang hỏi, trước mắt chợt lóe lên bóng người, Lam Minh không biết đã trở về lúc nào.

Tiêu Bắc hơi sửng sốt, chỉ thấy Lam Minh vươn tay chộp lấy Cổ Lỗ Y.

“Cô kỷ~” Cổ Lỗ Y giãy hai cái, Lam Minh đại khái là sốt ruột, quá cố sức, bóp nó bị đau. Tiêu Bắc và Bạch Lâu cũng thấy được, Lam Minh giống như đang nắm một củ khoai lang trắng mập mập, dùng lực hơi mạnh, có thể khiến cho nhân đậu bị lõm vào.

Lam Minh cũng không quan tâm những điều này, hắn sờ lên thân đao của Minh, nói với Cổ Lỗ Y, “Lửa!”

Cổ Lỗ Y phun lửa lên đao.

Lam Minh ném trả nó lại cho Tiêu Bắc, Minh đã dấy lên ngọn lửa màu lam.

Lam Minh quay đầu lại, Cảnh Diệu Phong lúc này đã bị khói đen vây quanh, đồng thời, xung quanh cũng là từng cụm khói đen, mắt thấy sẽ hình thành một ác ma thật lớn, Lam Minh hô một tiếng, “Tránh!”

Cảnh Diệu Phong nghe được tiếng nói liền nhoáng lên… tới bên vách tường.

Lam Minh đã vung một đao xuống, ngọn lửa lam quét tới chỗ nào, những làn khói này giống như bụi mà bốc cháy, trong nháy mắt bị lửa vây quanh, quái vật đang chậm rãi tụ lại chợt gào thét.

Mà lúc này, bên chỗ nhóm Khế Liêu, chợt thấy trước mắt những con quái vật càng ngày càng nhiều kia, đột nhiên dấy lên ngọn lửa hừng hực, lửa màu lam bốc lên cao, nhưng lại không có nhiệt độ.

“Là minh hỏa!” Sesier nói, “Bên Lam Minh chắc là thành công rồi.”

“Động tác cũng không chậm.” Khế Liêu thu lại móng vuốt, từ trên bàn rút ra mảnh giấy ăn lau vết máu trên tay, quay đầu lại nhìn Tào Linh và anh bạn trai của cô đã sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, hơi nhướng mi, “Không sao rồi.”

Sesier cũng thu lại lưỡi hái, thấy ác ma trước mắt biến thành khói đen, bị thiêu đốt hầu như tan biến, hiểu rõ, “Ma khói, là vì ghen ghét sao?”

“A…” Khế Liêu lắc đầu, “Nhân loại có nhiều cảm tình, duy độc loại này là phản cảm nhất.” Nói xong, vẫy tay nói với Tào Linh và bạn trai cô đang ngồi bệt dưới đất, “Đứng lên, mang bọn ngươi đi gặp kẻ phá rối.”

Tào Linh và bạn trai cô liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu, đứng lên.

.

Lúc này, trong phòng vẽ rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Bạch Lâu lau đi phù chú bảo hộ, Lam Minh thu hồi đao, nhìn Cảnh Diệu Phong bên kia.

Cảnh Diệu Phong từ bên bệ cửa sổ nhìn chằm chằm bức tường hỏi, “… Bên trong hình như có người a.”

“Là một cỗ thi thể.” Lam Minh gật đầu, vươn tay cạy ra bức tường đã bị chém nát, quả nhiên… bên trong có một cái thây khô đã rất cũ xưa.

“Mặc đồng phục.” Bạch Lâu và Tiêu Bắc đi tới nhìn.

“A…”

Lúc này, Hứa Phàm nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, “Tôi biết người này!”

Tất cả mọi người nhìn cậu ta.

“Đó là một học sinh đã mất tích ở trường này mười năm trước!” Hứa Phàm suy nghĩ một chút, nói, “Lúc tôi vào trường này từng nghe nói, có một nam sinh, vẽ tranh rất giỏi, phòng vẽ này vốn là của anh ta, nhưng sau đó có một ngày anh ta đột nhiên biến mất, không ai tìm thấy.”

Lúc này, Khế Liêu và Sesier đã mang theo Tào Linh và bạn trai của cô, hai người đang choáng váng, đi tới bên ngoài cửa sổ.

Thả người xuống, Sesier đứng trước bộ xương khô, “Ai nha, thật đáng thương nha, tuổi trẻ như vậy mà đã chết rồi.”

“Tiêu Bắc.” Lam Minh gọi Tiêu Bắc tới, “Cảm nhận một chút, hắn vì sao lại ma hóa.”

“Ừm!” Tiêu Bắc cũng rất tò mò, vì sao lại có ý đố kị mãnh liệt như vậy?

Hai tay nhẹ nhàng chạm vào bộ xương khô.

Miêu Tiêu Bắc chậm rãi nhắm mắt, thời gian trước mắt dần dần quay ngược, hình ảnh ố vàng chậm rãi lưu động, khiến Tiêu Bắc phảng phất như đang xem một bộ phim cũ.

Trong phim, Tiêu Bắc thấy một vụ án giết người, sau đó, nghe được một học sinh trẻ tuổi thì thầm nói ra những yêu hận trong lòng cùng với đố kỵ và không cam lòng của mình…

“A!” Tiêu Bắc hít sâu một hơi, mở to hai mắt, quay đầu lại, nhìn về phía chàng trai phía sau Tào Linh.

Đó là bạn trai của Tào Linh, xem ra cũng xấp xỉ ba mươi tuổi, hắn cúi đầu, có vẻ rất xấu hổ cũng rất chột dạ.

Tất cả mọi người theo ánh mắt của Tiêu Bắc nhìn về phía hắn, mà Tào Linh, cũng chậm rãi đi tới bên thi thể nọ, vươn tay nhẹ nhàng xoa lên cổ bộ thây khô, một chuỗi vòng cổ đã rỉ sét loang lổ.

“Chuyện gì xảy ra?” Sesier hiếu kỳ, bèn hỏi Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc nói, “Tôi biết vì sao nó tìm Hứa Phàm rồi.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Tiêu Bắc nói, “Nam sinh trong bức tường này, trước đây là một học sinh trường nghệ thuật, khi cậu ta mới vừa vào học, gặp được một nữ sinh rất nhã nhặn, bắt đầu thầm mến cô. Nhưng nữ sinh này đã có bạn trai thanh mai trúc mã, cho nên cậu ta không dám nói. sau đó, nữ sinh nọ ở phương diện hội họa gặp phiền phức, nam sinh liền chủ động dạy cho cô, hai người lâu ngày sinh tình, nữ sinh trong lúc vô ý phát hiện nam sinh vẽ mình, nam sinh liền biểu lộ, nữ sinh đồng ý, hai người liền vui mừng mà ở bên nhau. Nhưng, quan hệ của bọn họ rất nhanh đã bị thanh mai trúc mã kia của nữ sinh phát hiện, hắn đi tới trường tìm nam sinh gây chuyện, trong lúc tranh chấp, nam sinh bị hắn xô xuống lầu, ngộ sát. Sau đó, hung thủ thất kinh đem thi thể dùng cement và gạch giấu vào trong tường, hồn phách của nam sinh không bay đi được, liền dần dần ma hóa.”

Nghe đến đó, tất cả mọi người vô thức nhìn bộ thây khô, quả nhiên rất đáng thương.

“Sau đó, nữ sinh nọ làm giáo sư ở trường học này, linh hồn của nam sinh vô cùng vui vẻ, đồng thời, Hứa Phàm đi tới phòng vẽ này, cậu phát hiện bức tranh của nam sinh kia, những bức tranh này, khiến cậu ấy có rất nhiều linh cảm, sáng tác những tác phẩm vượt qua trình độ của mình, đồng thời nhận được sự quan tâm ưu ái của cô giáo.” Tiêu Bắc nói tiếp, “Hứa Phàm nhận được những thứ mà ác ma không có được, hơn nữa cô giáo nọ đã cùng một chỗ với kẻ thù của mình, đã chuẩn bị kết hôn, cho nên ác ma sinh ra đố kị. Trùng hợp chính là, người cũng sinh ra lòng đố kị, còn có Hứa Phàm.”

“Có chất môi giới tương đồng, ác ma có thể nhập.” Bạch Lâu suy nghĩ một chút, “Ác ma đem ý thức của mình chuyển tới Hứa Phàm, cho nên mới có chuyện kỳ quái như thế.”

“Ừ, ác ma bắt đầu khống chế Hứa Phàm, đồng thời dần dần ăn mòn cậu ấy.” Tiêu Bắc khe khẽ thở dài, “Những vụ án giết người ly kỳ trước đây đều do ác ma làm, chính là vì muốn khiến Hứa Phàm suy sụp, dù sao, nếu Hứa Phàm suy sụp, hắn càng dễ khống chế.”

Nói đến đây, Tiêu Bắc cũng không muốn nói nữa, nhìn nhìn Lam Minh, Lam Minh khẽ nhíu mày.

Lúc này, Lam Minh đã thấy Hứa Phàm đi tới một ngăn tủ bên cạnh, mở ra, từ bên trong lấy ra vài bức tranh, trên tranh là một thiếu nữ, không phải rất đẹp, nhưng thanh thuần động lòng người, đeo mắt kính vô cùng nhã nhặn, rất rõ ràng, là Tào Linh khi còn trẻ tuổi.

“Là ngươi giết nam sinh đó?” Khế Liêu vỗ vỗ anh bạn trai mặt đã như màu đất của Tào Linh.

Tên đó khẩn trương mà nhìn Tào Linh, “A Linh… Anh…”

“Ngươi đúng là cặn bã a.” Bạch Lâu nhíu mày nhìn hắn, “Đã từng vì cô gái này mà có thể giết người, hiện tại cư nhiên còn muốn vứt bỏ cô ấy.”

“Tôi là nhất thời hồ đồ, tôi…”

“Tuy rằng thời gian đã qua rất lâu.” Cảnh Diệu Phong lấy ra còng tay.

Gã đàn ông đó xoay người muốn chạy, bị Khế Liêu túm lại.

Tiêu Bắc xoay mặt nhìn gã, đột nhiên khẽ nhíu mày, “Trên người gã này… có mùi máu.”

Tất cả mọi người sửng sốt, Tiêu Bắc nhích tới ngửi ngửi, trước mắt chợt lóe lên hình ảnh, giơ tay chỉ vào gã, “A, người chết cháy trong lò kia cũng là do gã này làm.”

“Tại sao lại giết người kia?” Lam Minh có chút khó hiểu.

Lúc này, bạn trai của Tào Linh đã bị Cảnh Diệu Phong còng tay lại, gã sa sút tinh thần mà cúi đầu, thừa nhận, bởi vì năm xưa người nọ cũng là học sinh ở đây, tình cờ thấy gã giết người, bèn uy hiếp vơ vét tài sản rất nhiều năm, hôm nay gã làm ăn bết bát táng gia bại sản, người đó còn muốn vơ vét, gã trong lúc tức giận, đã đẩy mạnh người nọ vào trong lò, đóng cửa.

“Hô…” Bạch Lâu thở phào một cái lắc đầu, có đôi khi người sống còn hung tàn hơn cả ác ma.

“Đi thôi.” Cảnh Diệu Phong áp giải người đi, gật đầu nói cám ơn Tiêu Bắc và Lam Minh, quay đầu nói với Bạch Lâu, “Tiểu Lâu, tối nay đi ăn với anh nhé?”

Bạch Lâu xoay mặt không thèm để ý, Cảnh Diệu Phong cười cười, dẫn người đi, đến dưới lầu dặn dò cảnh viên, mang người tới đem luôn cả bộ thây khô kia đi.

“Đi thôi.” Lam Minh kéo Tiêu Bắc đang nhìn Tào Linh và bộ thây khô, “Đi về, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành.”

Tiêu Bắc gật đầu, bị Lam Minh kéo đi, những cảnh viên khác cũng chạy tới.

“Nhưng mà…” Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Người nọ cũng hận Tào Linh sao? Vì sao lại vẽ bức tranh cô ấy và gã bạn trai kia cùng nhau bị ác ma cắn chết, còn nữa a, Tào Linh không phải nói là thấy bức bạn trai cô ta nhảy lầu sao? Tại sao lại không có?”

Lam Minh cười cười, “Bắc Bắc, nếu biết quá rõ ràng, ngươi có thể sẽ không vui đâu.”

“Hả?” Tiêu Bắc thắc mắc.

“Khi sự thật và lời nói không hợp nhau, chỉ có thể là kẻ kia nói dối.” Lam Minh nói, quay đầu lại nhìn.

Lúc này, chỉ thấy Hứa Phàm đi tới, nâng dậy Tào Linh đang đau lòng ngồi lên bệ cửa sổ gần đó, ôm cô nhẹ nhàng an ủi.

Tiêu Bắc cũng quay đầu lại nhìn lại, đột nhiên nhíu mày —— Ngay trong nháy mắt, cậu thấy trên mặt Hứa Phàm, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Ách…”

Tiêu Bắc khựng lại, quay đầu lại nhìn, thân ảnh của Hứa Phàm cư nhiên trở nên có chút xa lạ, thần thái đó, dường như không phải người lúc nãy, mà là…

“Cô kỷ?”

Lúc này, gương mặt tròn vo béo ú của Cổ Lỗ Y xuất hiện trước mặt Tiêu Bắc, chặn lại đường nhìn của cậu, ôm mặt cậu hôn một cái, bị Lam Minh túm cái đuôi kéo xuống đánh mông.

“Đi thôi.” Lam Minh xách theo Cổ Lỗ Y đang giãy dụa, kéo Tiêu Bắc đi.

“Nhưng mà… Hứa Phàm kia…”

“Trong cơ thể cậu ta, chỉ có một hồn phách.”

Lúc này, Sesier lên tiếng.

Tiêu Bắc sửng sốt, “Có ý gì?”

“Cái này gọi là thay hồn, chính là một hồn phách khác, xâm nhập thân thể một người có hồn phách, đen hồn phách người kia ăn tươi phân nửa hoặc là hoàn toàn thôn phệ, chiếm quyền sử dụng và khống chế tư tưởng của thân thể.” Bạch Lâu cười, “Nếu như hồn phách đã thay thế thành công, như vậy cách để bắt nó tốt nhất là giết chết hồn phách… Điều này cũng có nghĩa, thân thể sẽ mất đi hồn phách, cũng tiêu tan.”

“Vậy Hứa Phàm kia đâu?” Tiêu Bắc mở to hai mắt.

Lam Minh trầm mặc một hồi, nói, “Bắc Bắc, ngươi xem biểu tình của Tào Linh kìa.”

Tiêu Bắc sửng sốt, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tào Linh vẻ mặt say sưa tựa lên vai Hứa Phàm, hai tay nắm chặt tay cậu ta, vẻ mặt sung sướng mỹ mãn, dáng vẻ như đã rất lâu rồi mới gặp lại…

“Bọn họ không lẽ…” Tiêu Bắc há mồm nửa ngày không khép lại được, ý thức được lúc đầu khi Tào Linh tìm đến bọn họ, rất có thể là đã biết tất cả. Cô ta không phải muốn điều tra hung thủ, mà là lợi dụng bọn họ, để hồn phách của tình nhân cũ được thả ra, chiếm lấy thân thể của Hứa Phàm, để bọn họ được gặp lại.

Cho nên lúc Hứa Phàm vẽ tranh cũng đem Tào Linh vẽ vào, chỉ là vì buộc bọn họ mau chóng ra tay, không có cơ hội điều tra!

“Cho nên nói, đàn bà là một loại sinh vật đáng sợ.” Khế Liêu ở một bên cười nhạt, “Đàn bà ngu ngốc dựa vào đàn ông, đàn bà thông minh lợi dụng đàn ông, đàn bà lợi hại thao túng đàn ông, đàn bà đáng sợ là có thể khống chế hồn phách đàn ông.”

“… Nói không sai a.” Lam Minh vỗ tay, “Văn hoa lắm.”

Khế Liêu rất là thỏa mãn.

“Mấy người còn ở đó cười hả?” Bạch Lâu thở dài, “Chúng ta bị lợi dụng, một đám khu ma nhân bị một ác ma và một con người lợi dụng.”

“Đúng vậy.” Tiêu Bắc gật đầu, “Hứa Phàm rất vô tội a.”

Lam Minh thở dài, vươn tay ôm vai Tiêu Bắc nói, “Có từng nghe câu, oan oan tương báo chưa?”

Tiêu Bắc chớp chớp mắt.

“Làm bất cứ chuyện gì đều phải trả giá, nghiệt báo của người khác, thông thường cũng là nghiệt báo của mình. Nói rồi hắn nhắc nhở Tiêu Bắc phải nhớ kỹ.

Tiêu Bắc lần thứ hai nhìn sang phía Tào Linh và Hứa Phàm, bỗng nhiên, thấy sau hình bóng ôm nhau của hai người bọn họ, có một bóng người hư vô mờ mịt đứng đó, vẻ mặt oán hận.

“A!”

“Đừng nhìn nữa.” Lam Minh kéo Tiêu Bắc đi, “Đường đời đều do mình tự chọn, báo thù không có gì đáng trách, nhưng hại người… làm bậy không thể sống.”

Tiêu Bắc bất đắc dĩ, cùng mọi người về EX.

.

Ba ngày sau, cảnh sát kết thúc điều tra, phòng vẽ tranh được trả lại cho trường học.

Nhân viên trường học trong lúc dọn dẹp phòng vẽ, phát hiện một bức tranh, trong bức tranh này, Hứa Phàm và Tào Linh mặc áo cưới, lẳng lặng cùng nằm một chỗ.

Sau hôm đó, trên báo liền xuất hiện một tin tức —— Trong một khu nhà trọ nào đó, một vị giáo viên họ Tào và học sinh của cô cùng mặc áo cưới nằm trên giường, chết vì trúng độc khí than.



.

.

_______________



Bình Luận (0)
Comment