Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 80

Khế Liêu mấy ngày nay vẫn luôn rầu rĩ không vui, Tiếu Hoa có vài lần chủ động nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ thẫn thờ, dường như rất uể oải.

Tiêu Bắc có chút khó hiểu, hỏi Lam Minh, “Khế Liêu cũng không phải lần đầu tiên cãi nhau với Tiếu Hoa, tại sao lần này dữ dội như vậy?”

“Bình thường.” Lam Minh và Cổ Lỗ Y mỗi người cầm một một giấy đựng thức ăn Thái Lan, vừa thờ ơ nói, “Tiếu Hoa dù sao cũng là đặc biệt, nếu là trước đây Khế Liêu có thể cũng không tức giận như vậy, hiện tại thông suốt rồi thì bị đả kích, người sói rất đơn thuần.”

Tiêu Bắc đứng bên cửa sổ chống tay nâng cằm cảm khái, “Cũng phải, Khế Liêu mới biết yêu lại đụng phải đả kích không nhỏ… Bất quá Tiếu Hoa vẫn xem cậu ta như thiếu niên hư hỏng mà giáo dục, hẳn là rất khó nghĩ tới cùng một vấn đề.”

“Trì độn!” Lam Minh có chút bất mãn, “Con người… tuổi thọ ngắn mà còn trì độn, động vật cấp thấp!”

Tiêu Bắc giơ chân đá, Lam Minh né tránh, nắm chân Tiêu Bắc định ồn ào với cậu một hồi, lúc này, Cổ Lỗ Y túm tóc Tiêu Bắc.

“Chuyện gì vậy Cổ Lỗ Y?” Tiêu Bắc xoay mặt nhìn nó.

“Cô kỷ ~” Cổ Lỗ Y giơ tay chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, bảo xem dưới lầu.

Tiêu Bắc nhìn xuống dưới, thấy được ngoài cổng EX có một chiếc ô tô đẹp màu xám bạc, cửa xe mở, một người nam bước xuống, trên tay xách theo bao lớn bao nhỏ, nhanh nhẹn chạy về phía cổng EX.

“A!” Tiêu Bắc sửng sốt —— Vương Thiên Hoa! Vội cùng Lam Minh lao xuống lầu, Cổ Lỗ Y cũng muốn theo, Tiêu Bắc để nó và Sphinx lưu lại trong phòng, để tránh cả hai làm Vương Thiên Hoa sợ.

Cổ Lỗ Y bất mãn ngồi trên đầu Sphinx, đeo tai nghe chơi P!

“Thiên Hoa! Tên nhóc kia!” Phong Tiểu Vũ đang ở dưới lầu, vừa thấy Vương Thiên Hoa đi vào, lập tức chạy tới.

“Tiểu Vũ, cậu ở đây à!” Vương Thiên Hoa rất thân thiện chào hỏi, tiện thể đặt đống đồ sang một bên, Tiểu Vũ tiến tới nhìn, đều là đồ ăn.

“Tớ thấy hôm trước Tiêu Bắc mua rất nhiều sữa bột, nghĩ nhà các cậu chắc có rất nhiều trẻ con.” Vương Thiên Hoa cười ha hả, “Cho nên mua rất nhiều đồ ăn vặt tới.”

Vừa mới dứt lời, Long Tước đã xuất hiện ngay bên cạnh, nắm chặt tay anh ta, “Anh thật sự quá săn sóc, tôi đại diện bọn nhỏ trong nhà cảm ơn anh!”

“Ha hả, đâu có đâu có.” Vương Thiên Hoa thắc mắc, “Bọn nhỏ? Nơi này có rất nhiều trẻ con sao?”

“Không.” Long Tước phất phất tay, “Ở chỗ khác, đều là những đứa trẻ chúng tôi nhận nuôi.”

Vương Thiên Hoa há to miệng, “Nhận nuôi… rất nhiều sao?”

“Ừ.” Long Tước tính toán, “Có khoảng năm mươi đứa.”

“A…” Vương Thiên Hoa hít một hơi sâu, “Thì ra mọi người làm từ thiện, thật không dễ dàng.” Nói rồi từ trong túi tiền lấy ra một tờ chi phiếu, viết lên đó mệnh giá rồi đưa cho Long Tước, “Tôi cũng rất thích làm từ thiện, hơn nữa cũng thích các bạn nhỏ, đây là chút lòng thành tặng các bạn nhỏ mua sách.”

“…” Long Tước lập tức có thiện cảm với Vương Thiên Hoa —— Người này không tồi!

Phong Tiểu Vũ mời Vương Thiên Hoa ngồi xuống, Domi bưng trà lên, Sesier thấy cái tai hắn lộ ra bên ngoài, vội lấy cái mũ đội lên đầu hắn… nguy hiểm thật!

Domi sờ sờ đầu, cái tai màu trắng dạo này hay lộ ra ngoài, chủ yếu là vì Phong Tiểu Vũ thích sờ, lại vô thức sờ phía sau… may là đuôi không lộ ra!

Tiêu Bắc cũng đã xuống tới, hỏi thăm Vương Thiên Hoa, vừa quan sát thần sắc của anh ta, thấy không có gì dị dạng, chỉ là ấn đường biến thành màu đen.

“Bắc Bắc…”

Tiêu Bắc đột nhiên nghe Sesier hình như đang gọi mình, nhưng xoay mặt nhìn sang, Sesier còn đang ngồi trên sofa.

“Bắc Bắc!”

Giọng nói của Sesier lại vang lên bên tai, Tiêu Bắc hiểu ra, nó là đi qua ý niệm truyền tin tức ——Làm sao vậy Sesier?Tiêu Bắc cũng đi qua suy nghĩ, đối thoại với Sesier.

“Người bạn này của ngươi.”Giọng nói của Sesier trực tiếp truyền vào trong tai Tiêu Bắc, “Phía sau hắn có một tử thần đi theo.”

Tiêu Bắc sửng sốt… chỉ có người sắp chết mới có tử thần đi theo. Cậu vô thức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy ở bên cạnh chiếc xe của Vương Thiên Hoa, có một người con trai mặc áo choàng đen, đang cầm một cái lưỡi hái to màu đen đặt sau lưng.

“Ách…” Tiêu Bắc nhìn chằm chằm tử thần nọ, mọi người ở đây đều thấy tử thần này, ngoại trừ Vương Thiên Hoa.

Tử thần chỉ xuất hiện trong vòng ba ngày trước khi người ta sắp chết, đợi khi người đó chết sẽ mang linh hồn rời đi! Vương Thiên Hoa chỉ còn ba ngày được sống!

Vương Thiên Hoa thấy Tiêu Bắc nhìn ra ngoài, cũng nhìn thoáng qua, hỏi, “Làm sao vậy?”

“Tại sao…” Tiêu Bắc lắc đầu, ý bảo anh ta ngồi xuống nói chuyện phiếm.

“Sesier, có thể giúp tôi đi hỏi tử thần kia vì sao đi theo Vương Thiên Hoa không?”Tiêu Bắc yên lặng năn nỉ Sesier.

Sesier có chút khó xử —— Bởi vì giữa các tử thần với nhau không được vi phạm đến nhiệm vụ của nhau. Nhưng thấy Tiêu Bắc sốt ruột, hơn nữa suy xét đến Vương Thiên Hoa này làm người không tồi, còn giúp đỡ Long Tước nuôi nấng bọn rồng con, Sesier quyết định giúp Tiêu Bắc hỏi thăm.

Vì vậy, nó buông tạp chí xuống, đi ra ngoài.

Vương Thiên Hoa bị cử động của Sesier hấp dẫn sự chú ý, nhìn ra ngoài, tự nhủ, Tiêu Bắc nơi này có rất nhiều loại người.

“Đúng rồi Thiên Hoa.” Tiêu Bắc vội dời đi lực chú ý của anh ta, “Cậu dạo này thế nào?”

“Haizz, vẫn như cũ thôi.” Vương Thiên Hoa nhún nhún vai, “Tớ cũng không có lý tưởng lớn lao gì, lại không giống cậu với Tiểu Khải có khát vọng và nhiệt tình, cứ được ngày nào hay ngày ấy thôi.”

Tiêu Bắc nghe được thì liếc mắt nhìn Phong Tiểu Vũ, Phong Tiểu Vũ ra hiệu —— Hỏi về chuyện Tiền Lương đi!

Tiêu Bắc gật đầu, hỏi, “Đúng rồi, hai ngày trước tớ về trường một chuyến, gặp lão Tiếu.”

Vương Thiên Hoa ngẩn người, “Thật không… Tớ đã lâu không gặp thầy ấy, thấy ấy khỏe không?”

“Rất khỏe.” Tiêu Bắc trả lời.

“Vậy… cậu biết chuyện Tiền Lương chưa?” Vương Thiên Hoa dè dặt hỏi.

Tiêu Bắc gật đầu, “Ừ.”

“Haizz.” Vương Thiên Hoa thở dài, “Biết rồi cũng tốt, tớ còn nói với Dư Khải, các cậu vĩnh viễn không biết cũng là chuyện tốt.”

“Tại sao cậu ấy tự sát?” Tiêu Bắc hỏi.

Vương Thiên Hoa trầm mặc một hồi, đột nhiên đứng lên ngồi xuống bên cạnh Tiêu Bắc, kề sát cánh tay Tiêu Bắc, Lam Minh ngồi ở đối diện, vô thức nhướng mi thật cao, bị Tiêu Bắc trừng mắt liếc xéo một cái.

Lam Minh đành phải ngậm họng, bất quá vẫn rất lưu ý tới bờ vai kề sát nhau của hai người.

“Người bên ngoài, bao quát cảnh sát, đều nói Tiền Lương là tự sát…”

Tiêu Bắc nghe xong sửng sốt, những người khác đều hai mặt nhìn nhau, “Ý cậu là…”

“Tiền Tử sao lại tự sát được?!” Vương Thiên Hoa lập tức kích động lên, “Tớ và Tiểu Khải có chết cũng không tin! Hơn nữa Tiền Tử còn…”

Nói đến đây, Vương Thiên Hoa do dự, có chút không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Cậu ấy còn thế nào?”

Vương Thiên Hoa nhìn sang Tiêu Bắc, anh ta vốn định nói, Tiền Tử làm sao nỡ đi chết?! Chết rồi sẽ không được gặp cậu nữa! Nếu như có thể sống tới bây giờ, có thể mỗi tuần đến rạp hát xem vũ kịch của cậu, cậu ta không mỹ mãn tới chết thì thôi… Nhưng những lời này không thể nói ra, Tiền Lương đã bắt bọn họ thề, ai cũng không được để Tiêu Bắc biết chuyện cậu ta thầm mến Tiêu Bắc.

“Cậu ta… còn phải kết hôn mà!” Vương Thiên Hoa tìm một cái cớ, “Bạn gái vừa quen vài tháng, rất đẹp, trước khi chết vài ngày còn hẹn tớ đi xem phim điện ảnh, tại sao có thể đột nhiên uất ức tự sát!”

“Không phải tự sát? Chẳng lẽ có người đẩy cậu ta xuống lầu?” Tiêu Bắc vừa nghe nói bạn tốt có thể bị mưu sát, tức giận trào lên, một người thật tốt, tại sao vô cớ bị kẻ khác hại chết?!

“Tớ và Tiểu Khải đã điều tra rất lâu, chúng tớ phát hiện hình như có một người thần bí, luôn luôn theo dõi Tiền Tử.” Vương Thiên Hoa thở dài, “Bất quá chúng tớ bởi vì luôn mãi dây dưa nên bị cảnh sát cảnh cáo rất nhiều lần.”

Trong lòng Tiêu Bắc cũng mọc lên rất nhiều nghi vấn.

Nguyên bản, mọi người đề nghị phương pháp sờ tro cốt điều tra cái chết của Tiền Lương, nhưng bị Tiêu Bắc phủ quyết, cậu muốn hỏi Vương Thiên Hoa rồi mới quyết định. Dù sao, người đã chết… cũng không thể phục sinh, sờ tro cốt cũng tức là dỡ mộ phần lên… cậu làm không được.

Nhưng lúc này vừa nghe nói Tiền Lương có thể bị chết oan uổng, hơn nữa bên cạnh Vương Thiên Hoa có tử thần đi theo… có thể thấy điều này rất kỳ quặc. Tiêu Bắc quyết định dành thời gian đến nghĩa địa công cộng với Lam Minh, điều tra nguyên nhân tử vong thật sự của Tiền Lương.

Lúc này, Sesier đã trở về, vẻ mặt dường như rất khó hiểu.

Tiêu Bắc vội nhìn nó ——Thế nào?

Sesier lắc đầu ——Đó là một tử thần đi ngang qua, bởi vì thấy sinh mệnh lực của Vương Thiên Hoa bị đe dọa, nghĩ anh ta có thể sắp chết, nên đã đi theo mấy ngày.

Tiêu Bắc nghi hoặc ——Sinh mệnh lực bị đe dọa là sao?

Nói đơn giản là…

Lúc này, Bạch Lâu nhích đến ——Thì là dương khí đã cạn, bị hút khô rồi.

Tiêu Bắc nhíu mày.

“Cậu yên tâm đi Tiêu Bắc.” Vương Thiên Hoa nói, “Tớ và Tiểu Khải nhất định sẽ điều tra rõ ràng cái chết của Tiền Tử!”

“Ừ, tớ bên này cũng sẽ điều ta.” Tiêu Bắc nghiêm túc gật đầu, suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Đúng rồi, chừng nào cậu kết hôn?”

“Tớ?” Trên mặt Vương Thiên Hoa lộ rõ một ít xấu hổ, cười gượng hai tiếng, “Sao tự nhiên hỏi vậy?”

“Cậu và thanh mai trúc mã đã dây dưa lâu như vậy, không kết hôn sao?”

“Đừng nói nữa.” Vương Thiên Hoa ôm đầu thở dài, “Tớ trước đây, thực sự rất yêu cô ấy… cô ấy đơn thuần giản dị. Nhưng bây giờ cậu cũng thấy đó, hư vinh lại một lòng muốn nổi tiếng. Nhưng bọn tớ bên nhau đã lâu như vậy, người lớn hai nhà cũng đều đồng ý, tớ chỉ phải kéo dài một ngày lại một ngày. Tớ hiện tại mới phát hiện, có lẽ mình luôn xem cô ấy như em gái…”

“Vậy ngươi có lên giường với cô nàng đó chưa?”

Lam Minh đột nhiên hỏi một câu.

“Ách…” Vương Thiên Hoa xấu hổ nói, “Loại chuyện này…”

Phong Tiểu Vũ cười hì hì nói, “Lúc học đại học đã không còn non rồi!”

Vương Thiên Hoa mất tự nhiên, “Lúc đó không phải còn nhỏ sao, chưa hiểu chuyện.”

Lam Minh nhìn nhìn anh ta, cười nhạt một tiếng, “Ngươi dù nhỏ dù không hiểu chuyện, cũng không nên lên giường với một người mình xem như em gái chứ?”

“Tôi…”

Mặt Vương Thiên Hoa đỏ bừng.

Tiêu Bắc sợ anh ta khó xử, dưới chân đạp Lam Minh một cước, nói sang chuyện khác, “Vậy cậu có phải có đối tượng khác rồi không?”

“Không… đừng nói mò.” Nét mất tự nhiên trên mặt Vương Thiên Hoa, ngay cả Phong Tiểu Vũ cũng nhìn ra vấn đề.

Lam Minh bưng tách cà phê uống, di tình biệt luyến tình nhân trước kia giờ thành em gái, được lắm.

Nghĩ tới đây khóe miệng Lam Minh giật giật, lại bị Tiêu Bắc đạp một cái, có chút bất đắc dĩ —— Sao đá ta hoài vậy?

Tiêu Bắc chỉ chỉ lên đầu —— Tôi cũng nghe đó!

Lam Minh nhìn trời.

“Lưu lại ăn cơm đi.”

Lúc này, Tiếu Hoa từ lầu hai đi xuống, anh vừa hỏi Khế Liêu buổi tối muốn ăn món gì, hỏi nửa ngày mới chịu trả lời, nói muốn ăn món Trung, cho nên Tiếu Hoa chuẩn bị gọi điện cho nhà hàng đặt một bàn thức ăn mà Khế Liêu thích, hôm nay nhiều người, đã dỗ dành được, đừng nổi tính trẻ con nữa cũng tốt. Mặc dù hay chọc người khác giận, nhưng Khế Liêu dù sao cũng là vì mình mới ra tay đánh người… thôi, người lớn không chấp nhặt với tên nhóc hỉ mũi chưa sạch.

Tiêu Bắc thấy trên đầu vang ong ong, cậu không biết mình đã mở cái chốt gì, người khác suy nghĩ cái gì cậu cũng nghe được, không có cách nào đóng lại.

Đang đau đầu, đột nhiên trên đầu trúng một chưởng… kích cỡ của cái chưởng này, Tiêu Bắc cả kinh, quay đầu lại… Cổ Lỗ Y đã oạch một cái trốn mất tăm.

Tiêu Bắc xoa xoa đầu, tự nhủ Cổ Lỗ Y vật nhỏ chạy ra rồi, xoay qua thì thấy Lam Minh đang nhịn cười uống cà phê… Tiêu Bắc vỗ đầu, nhưng nhờ vậy mà không nghe được gì trong đầu nữa, đã khôi phục bình thường.

“Không được.” Vương Thiên Hoa vội nói, “Tớ còn hẹn một vị khách bàn chuyện làm ăn, lần sau đi.” Nói rồi đứng lên muốn đi.

“Sao vừa đến đã đi rồi.” Tiêu Bắc muốn ngăn anh ta lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tay áo anh ta… liền cảm thấy một luồng gì đó giống như điện trực tiếp chui vào trong não…

Trước mắt Tiêu Bắc xuất hiện những khung ảnh, trong khung ảnh đều là cảnh tượng Vương Thiên Hoa đang cùng một cô gái.

Nhưng, những cảnh tượng này khiến Tiêu Bắc cảm thấy không ổn —— Cô gái mà Vương Thiên Hoa ôm, trên mặt đầy vết sẹo, cả khuôn mặt như dùng những linh kiện bất đồng ghép lại mà thành, màu da trên từng bộ phận cũng không giống nhau, kích cỡ hai con mắt không đồng nhất, con mắt giống như người chết, tà ác dị thường…

Tiêu Bắc giật bắn người ra, dáng vẻ ái mộ khi Vương Thiên Hoa ôm cô ta khiến cậu có chút buồn nôn.

“Làm sao vậy?” Lam Minh thấy Tiêu Bắc phản ứng quá mạnh, vội hỏi.

“Hmm…” Tiêu Bắc lắc đầu ——Thấy quỷ rồi!

Lam Minh trong lòng hiểu rõ ——Là họa bì phải không?

“Họa bì làm gì xấu xí như thế!” Tiêu Bắc có lẽ đã kích động quá độ, buột miệng thốt ra.

Vương Thiên Hoa nghe được, khó hiểu nhìn cậu.

“Không.” Tiêu Bắc cười tiễn Vương Thiên Hoa ra ngoài.

Cậu đứng sau xe phất tay chào anh ta, rồi giơ tay túm Lam Minh đã cùng mình tiễn khách, hỏi, “Làm sao bây giờ?!”

“Làm cái gì bây giờ?” Lam Minh nhún vai, “Đi theo xem thôi, nếu thật sự có yêu tinh, thì xử lý nó!”

Nói rồi, huýt sáo hướng lên lầu, trên nóc nhà, Sphinx bay lên không trung.

“A!” Tiêu Bắc vừa kêu một tiếng, đã bị Lam Minh mang theo nhảy lên lưng Sphinx, Sphinx tức giận hùng hổ nói, “Ngươi cho ta là chó hả, bày đặt huýt gió!”

“Mau đuổi theo ít nói nhảm!” Lam Minh đạp nó một cước.

Sphinx đành tung cánh đuổi theo.

Tiêu Bắc liền cảm thấy phía sau có gì đó túm góc áo mình, giơ tay chộp lấy… là Cổ Lỗ Y đang vẫy cánh bay theo.

“Cổ Lỗ Y?!” Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y ngây người, thân thể nghiêng ngả thiếu chút nữa từ trên lưng Sphinx rơi xuống, may là Lam Minh giơ tay chặn lại.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều thở ra vỗ vỗ ngực… Nguy hiểm thật!

“Bắc Bắc, ngươi vừa thấy cái gì?” Sphinx hỏi, muốn chuẩn bị sẵn tâm lý trước.

“Giống trong phim Frankenstein… dùng thân thể ghép thành xác người.”

“Đó là cái gì?” Sphinx thắc mắc.

“Tôi chỉ thấy vài cảnh như ảnh chụp, không thấy được người thật tồn tại.” Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ nói, “Thấy ảnh chụp tôi đã khó chịu rồi, cho nên vội tách ra.”

Lam Minh gật đầu, cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa, Sphinx nghiêm túc theo dõi chiếc ô tô xám bạc bên dưới.

Tiêu Bắc hỏi ra nghi hoặc tích tụ trong lòng từ trước tới nay, “Lam Minh, chúng ta có thể bị người khác chụp được hay không, nói là vật thể bay không xác định? Hoặc là đụng vào máy bay, hay bị người trong máy bay nhìn thấy…”

Lam Minh bật cười, “Yên tâm đi, mắt thường nhìn không thấy chúng ta, Sphinx đã lập kết giới!”

“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Bắc yên tâm, ngồi phía sau suy nghĩ… lại nhớ tới những bức ảnh chụp kia, “Haizz!”

“Thế nào?”

“Tôi nhớ, cảm xúc khi thấy ảnh, hình như rất cũ!” Tiêu Bắc nói, “Ảnh chụp không quá mới mẻ, trên kính phủ bụi… Dáng vẻ của Thiên Hoa rõ ràng cũng trở nên thành thục hơn nhiều…”

“?” Lam Minh quay đầu lại hỏi, “Bắc Bắc, có phải ngươi hoài nghi, quỷ quái kia có liên quan tới Tiền Lương?”

“Luôn cảm thấy chuyện này không phải ngẫu nhiên.” Tiêu Bắc thấy xe của Vương Thiên Họa ngừng lại gần một căn nhà lầu, vỗ vỗ Lam Minh, “Cậu ta dừng lại rồi!”

Lam Minh quan sát địa hình một chút, chỉ có thể đáp xuống ở tầng cao nhất của tòa nhà, nhưng tầng cao nhất không phải một sân thượng mà là một hồ bơi.

“Cậu ta đi vào trong rồi!” Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Làm sao bây giờ?”

“Tại sao lại có người xây hồ bơi trên máy nhà?!” Lam Minh bất đắc dĩ, kéo khóa áo khoác của Tiêu Bắc xuống.

“Làm gì vậy?” Tiêu Bắc thắc mắc.

Lam Minh mỉm cười, nhét Cổ Lỗ Y vào trong, rồi kéo khóa lên, sau đó ôm Tiêu Bắc thả người nhảy… rầm!

Lúc hai người ngoi lên đã là ở trong hồ bơi, mọi người xung quanh kinh hãi nhìn hai người từ trên trời rơi xuống kia.

“Khụ khụ…” Tiêu Bắc không có chút phòng bị, Cổ Lỗ Y bên trong cũng bị nước làm sặc, vội ngẩng mặt ló đầu ra hít thở.

Lam Minh kéo Tiêu Bắc lên bờ, bên kia có người hỏi bọn họ, “Các người sao lại…”

Lam Minh phẩy phẩy tay, “Chúng tôi nhảy dù, nhảy xuống mới phát hiện quên mang theo dù nhảy, may mà phía dưới là bể bơi.”

Tiêu Bắc lại thấy biểu tình của mọi người biến thành = 口 =, thấy thật sự quá mất mặt, liền kéo Lam Minh chạy vào trong cầu thang, “Anh điên rồi!”

Lam Minh xách Cổ Lỗ Y ra, giống như không có việc vừa rồi mà nói, “Ngươi nói sợ không kịp nữa mà!” Nói rồi ngắt mông Cổ Lỗ Y, “Ê, hong khô áo coi!”

Cổ Lỗ Y liếc nhìn hắn, hướng hai người phồng má thổi vài hơi… Tiêu Bắc liền cảm thấy một cơn sóng nhiệt ập vào mặt, chỉ phút chốc… quần áo thật sự khô!



Trầm mặc trong chốc lát, Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y cọ tới cọ lui, “Cổ Lỗ Y, cưng thực sự là bảo bối mà mỗi nhà lữ hành đều phải chuẩn bị theo!”

Lam Minh trợn mắt nhìn trời, dẫn theo Tiêu Bắc xuống lầu.

“Hẳn là anh ta đi thang máy.” Lam Minh kéo Tiêu Bắc đứng bên cạnh thang máy.

Tiêu Bắc giơ tay sờ cửa thang máy… thấy Vương Thiên Hoa vào thang máy, ấn… 19.

“Ở tầng mười chín!” Tiêu Bắc nói xong, bị Lam Minh kéo vào trong thang máy đã mở ra.

.

.

… nhìn bẩn quá…

____________________________



Bình Luận (0)
Comment