Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 94

Vũ kịch của nhóm Tiêu Bắc rất thành công, lượng fans của Tiêu Bắc cũng tăng lên không ít, còn có rất nhiều nữ sinh trước kia không thích vũ kịch lắm thì lúc này vì mê luyến Tiêu Bắc mà trở nên hứng thú với vũ kịch. Truyền thông cũng bắt đầu đưa tin trên diện rộng, điện thoại hẹn phỏng vấn gọi tới không ngừng, chỉ có điều Tiêu Bắc vẫn một mực im lặng. Tiếu Hoa cũng rất biết xử lý, từ chối hết để tăng cảm giác thần bí cho Tiêu Bắc.

Mặt khác, nói gì thì nói Tiêu Bắc vẫn đang ở cùng bọn Lam Minh. Có mấy phóng viên có mắt mà không có tròng muốn lẻn vào chụp ảnh, bất quá đều bị bọn Khế Liêu hù cho chạy hết, còn la hét nói có ma gì gì đó, nhìn rất tức cười.

Lại qua mấy ngày, Tiêu Bắc nhận được thiệp mời Diêu Chính Thành gửi tới, nói là thời gian lên thuyền đã được định là buổi chiều ngày mai.

Mọi người gấp rút chuẩn bị và cũng bắt đầu an bài nhân thủ.

Tiêu Bắc và Tiểu Vũ là nhất định phải đi, vì an toàn của đoàn vũ kịch. Tiêu Bắc hỏi Diêu Chính Thành những thành viên khác trong đoàn có thể không đi hay không, bọn họ còn phải chuẩn bị biểu diễn không rảnh để đi.

Diêu Chính Thành đồng ý ngay, còn nói đã mời sẵn diễn viên chuyên nghiệp tuỳ Tiêu Bắc lựa chọn.

Mặt khác, Tiếu Hoa cũng lên thuyền, lấy thân phận là người đại diện của Tiêu Bắc. Tiếu Hoa còn mang theo Lam Minh và Khế Liêu làm bảo tiêu, Bạch Lâu là trợ lý. Sỉ Mị không muốn rời Tiểu Vũ nên cũng biến thành hình người đi theo.

Poseidon giả trang thành phú thương, trực tiếp lên thuyền. Hi Tắc Nhĩ giả làm cháu của hắn. Phong Danh Vũ cũng muốn đi, bất quá mọi người lại không cho. Đao Tù cũng bị bỏ lại để chiếu cố Tiểu Ái, Tiểu Ái sắp đến ngày sinh rồi .

Cảnh Diệu Phong chỉ huy cảnh sát biển, cùng Spinx phối hợp tác chiến. Nếu có rắc rối gì thì anh sẽ phụ trách chỉ huy và cứu người.

Long Tước thì âm thầm làm việc, hắn có cánh nên rất tiện, có thể bay theo du thuyền hoặc là đứng trên cột buồm _ vừa giữ liên lạc với bọn Tiêu Bắc vừa tiện tay kiểm soát tình hình.

Cổ Lỗ Y dĩ nhiên là bám dính Tiêu Bắc, trốn trong balo.

An bài xong hết, buổi chiều ngày thứ ba, mọi người lên đường đến cảng, quả nhiên… trước mặt là một chiếc du thuyền cực lớn.

“A…” Cổ Lỗ Y há to miệng muốn thò đầu ra xem, Tiêu Bắc đè nó lại, ý bảo _ ngoan ngoãn chút đi, không thể tùy tiện chui ra!

Biết Tiêu Bắc đến, Diêu Chính Thành tự mình cùng thư kí ra đón. Nhưng khi thấy Tiếu Hoa cũng tới thì sửng sốt: “Ông chủ Tiếu cũng tới à ? Vậy thì thật quá vinh hạnh cho tôi rồi .”

Tiếu Hoa cười cười: “Ông chủ Diêu, tôi không mời mà tới sẽ không gây phiền phức cho ông chứ?”

“Nào có nào có!” Diêu Chính Thành lắc đầu: “Mời còn không kịp, đến đến, mời lên thuyền.” Nói xong hắn dẫn mọi người lên thuyền, sau đó dặn dò _ nhổ neo!

Thuyền lập tức rời bến, Tiêu Bắc có chút nghi hoặc: “Không có khách khác sao?”

“Ha ha, khách thì phải đến tối mới có thể lên thuyền, hơn nữa bọn họ chỉ xuất hiện ở vùng biển quốc tế, rất nhiều người không muốn công khai thân phận.” Diêu Chính Thành nhiệt tình dẫn Tiêu Bắc đi dạo quanh thuyền. Tiêu Bắc nhìn một vòng, cảm thấy du thuyền này nói phức tạp kỳ thật cũng rất đơn giản, chẳng khác nào một khách sạn xa hoa hoặc trung tâm giải trí bỏ lên trên thuyền để ra khơi mà thôi.

Tiêu Bắc vẫn không hiểu, lăn qua lăn lại trên đất bằng không tốt sao mà lại phải chạy tít ra biển, lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa còn dễ bị say sóng nữa chứ.

Mọi người được an bài phòng Tổng Thống ở tầng trên cùng, vô cùng thanh lịch, toàn bộ thiết bị cũng rất xa hoa. Sau khi vào phòng sau, Bạch Lâu bắt đầu kiểm tra xung quanh, còn cài đặt kết giới phong bế cả gian phòng để tránh người ngoài có ý đồ nghe trộm.

Bất quá Diêu Chính Thành cũng không dùng thiết bị gì, phỏng chừng là hắn cảm thấy có dùng cũng vô dụng. Hắn đã dám mời Tiêu Bắc lên thuyền thì không có khả năng trước đó hắn không điều tra Tiêu Bắc và EX.

“Cảm thấy không.” Vừa mới ngồi xuống, Khế Liêu liền hỏi Lam Minh.

Lam Minh gật đầu: “Trên thuyền này có rất nhiều ma thần!”

“Thật sao?” Tiêu Bắc cũng ngồi xuống, bế Cổ Lỗ Y ra cho thông khí: “Cảm giác như thế nào?”

Lam Minh và Khế Liêu nhìn cậu, nửa ngày sau mới nói: “Chính là… không có cảm giác…”



Tiêu Bắc nghi ngờ không tin. Lam Minh và Khế Liêu cũng cảm thấy không vui nữa, hai người họ đã lừa Tiêu Bắc đến mức cái gì cũng không tin rồi !

“Đừng đùa nữa.” Tiếu Hoa cắt đứt mọi người: “Đã biết cái thuyền này có vấn đề rồi thì khi làm việc chúng ta cũng nên chú ý một chút. Bây giờ thì nghỉ ngơi trước đã, buổi tối còn phải biểu diễn!”

Mọi người gật đầu, chia nhau đi nghỉ ngơi.

Phòng Tổng thống rất lớn, để tiện liên lạc, tất cả mọi người ở cùng một chỗ.

Tiêu Bắc mang theo Cổ Lỗ Y đi vào phòng ngủ, vừa mới vào phòng đã bị cảnh sắc ngoài cửa sổ hấp dẫn _ biển rộng mênh mông xanh thẳm.

“Cổ Lỗ Y, có đẹp không?” Tiêu Bắc nhìn mặt trời lặn nhuộm vàng cả mặt biển hỏi Cổ Lỗ Y.

“Cô lỗ ~.” Cổ Lỗ Y lại có vẻ nghi hoặc, nhìn xung quanh, nghiêng đầu chỉ trỏ mặt nước.

Tiêu Bắc dán mặt vào cửa sổ hình tròn nhìn ra bên ngoài. Thuyền đi khá chậm, rẽ sóng cuồn cuộn, nhìn kỹ lại thì hình như dưới biển có vài đốm đen, nhưng nhìn không rõ lắm.

“Có thể là cá heo không?” Lúc Tiêu Bắc đang nói chuyện với Cổ Lỗ Y thì đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau.

Tiêu Bắc giật mình nhảy dựng, quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra là Lam Minh.

“Hô…” Tiêu Bắc thở nhẹ, đẩy hắn ra: “Tự dưng anh làm cái gì vậy.”

Lam Minh lộ vẻ bất mãn: “Sao cậu một chút phòng bị cũng không có vậy? Để người khác ôm dễ như vậy. Cậu coi Vũ Dạ Tập học được đủ thứ phù chú, lại còn học múa thân thủ nhanh nhẹn mà vẫn không biết phản kháng sao?”

Tiêu Bắc nghiêng người trừng hắn: “Anh nói nhẹ nhàng linh hoạt á hả. Lần trước chỉ đạp anh một cái mà đã có động đất, lúc này mà đạp anh chẳng phải sẽ có sóng thần sao. Đây không phải chuyện đùa !”

Lam Minh nở nụ cười, duỗi tay ôm vai người ta: “Vậy ý của cậu là tôi có thể ôm thoải mái? Cậu sẽ không phản kháng!”

Còn chưa dứt lời, Tiêu Bắc xoay tay cho hắn một cái khuỷu tay. Lam Minh cả kinh, né sang một bên, lại cảm giác mặt đất dưới chân biến mất…

Trên sàn nhà nháy mắt xuất hiện một cái hố lớn, may mắn Lam Minh động tác nhanh, xoay người nhảy ra sau. Nhìn lại, cái hố trên mặt đất chậm rãi khép lại, Tiêu Bắc nhướng mi: “Coi như số anh may mắn.”

“Đã có thể tự do khống chế Hắc động sao, vậy chứng minh không ai có thể dễ dàng lại gần cậu, quả nhiên là thiên tài… a, không đúng.” Lam Minh lắc đầu đổi giọng: “Phải nói là cậu rất có thiên phú điều khiển năng lực của mình!”

Tiêu Bắc thấy hắn cợt nhả, cũng không thèm chơi với hắn nữa, mở hành lý soạn quần áo.

Chỉ là vừa mở va li ra, Tiêu Bắc tròn mắt _ y phục của mình đã biến mất, hay nói chính xác là đã bị táo đổi! Trước mắt cậu là những bộ quần áo hoa lệ xa lạ, quần áo bằng lụa thưởng đẳng nhất định là đồ hàng hiệu cực đắt, có cái còn chưa gỡ mác.

“Có khi nào cầm lộn rồi không?” Tiêu Bắc ra ngoài hỏi mọi người, mọi người kiểm tra hành lý của mình, lắc đầu, tỏ ý đâu có cầm nhầm.

“Chỗ này nè.” Lam Minh lục vali moi ra một cái thẻ, trên đó viết:

Bắc Bắc thân ái:

Những bộ quần áo này đều dựa vào số đo của cậu mà làm đó, mặc vào đi! Chúng sẽ tôn dáng người cậu, khiến cho tất cả thần, ma, người, kể cả cái bàn, cái chén, động thực vật này nọ đều điên cuồng vì cậu a! Cố lên Lam Minh! Đừng bỏ qua cơ hội này!

Tuy không có kí tên, nhưng xem cách nói chuyện, trước mắt mọi người đều xuất hiện vẻ mặt kích động của Phong Danh Vũ.

Tiêu Bắc thở dài đỡ trán: “Danh Vũ đổi hết đồ của tôi rồi!”

Lam Minh lấy ra mấy bộ, nhìn nhìn một hồi rồi nghiêm túc nói: “Khẩu vị không tệ, bất quá để cậu mặc loại quần áo này cho người khác xem thì ta rất không hài lòng!”

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, phục vụ nói, tiệc tối 7:30 mới bắt đầu, hỏi mọi người muốn ăn tối trước không.

Vi để tránh cho hai cái thùng cơm Lam Minh Khế Liêu ra ngoài làm mất mặt, bọn Bạch Lâu vội hét lên: “Muốn ! Phải nhiều vào!”



“Du thuyền hạng sang có khác, phục vụ tốt thật.” Khế Liêu Lam Minh và Cổ Lỗ Y vui vẻ vây quanh bàn ăn.

Bạch Lâu thì là ngậm một miếng sandwich ngồi cạnh cửa sổ ra hiệu với mọi người: “Có người lên thuyền kìa. Oa, nhiều du thuyền dữ.”

“Người có tiền thật kì lạ.” Tiểu Vũ lắc đầu: “Rõ ràng bản thân cũng có du thuyền, muốn ra biển thì tự đi không được sao mà còn muốn đến du thuyền khác.”

“Bọn họ đều là nhân vật phản diện!” Tiếu Hoa nhíu mày, chỉ tay giới thiệu từng người cho bọn Tiêu Bắc _ mấy người kia kinh doanh súng ống đạn được, mấy người này mở sòng bạc, thủ lĩnh xã hội đen, quanchức đang lẩn trốn. Phần lớn đều là những người tội ác chồng chất, còn thương nhân làm ăn hợp pháp thì chả có mấy người.

“Quả nhiên Diêu Chính Thành không dùng du thuyền này để hoạt động kinh doanh hợp pháp !” Tiêu Bắc lắc đầu, sớm biết vậy còn lâu cậu mới tới. Đám người này là bại hoại xã hội, biểu diễn vũ kịch cho bọn họ quả thực đúng là vũ nhục nghệ thuật!

“Này này!” Bạch Lâu đột nhiên gọi Lam Minh: “Anh xem ai tới ? !”

Lam Minh và Khế Liêu liếc nhau một cái, chạy tới bên cửa sổ. Có vài người bước lên boong thuyền, thoạt nhìn không khác gì người bình thường nhưng Lam Minh và Khế Liêu lại nhíu mày.

“Chúng là Huyết tộc!” Khế Liêu chỉ chỉ một lão già tóc trắng: “Hơn nữa còn là Hắc Huyết tộc xú danh!”

” Hắc Huyết tộc là cái gì?” Tiêu Bắc không hiểu.

“Huyết tộc cũng có rất nhiều loại.” Khế Liêu giải thích cho cậu: “Hồng Huyết tộc không uống máu người, phần lớn bọn họ đều dùng máu nhân tạo hoặc máu động vật để thay thế. Mà Hắc Huyết tộc là loài dùng nhân loại làm thức ăn, đó là hành vi đánh khinh trong huyết tộc, số lượng rất ít nhưng giết rất nhiều người, là trọng phạm bị Huyết tộc truy nã, cũng là loài mà khu Ma Nhân gặp là giết.” Nói, đoạn liếc qua Lam Minh : “Phải không?”

Lam Minh nhếch khóe miệng, lộ ra bụ cười ý vị thâm trường: ” Tôi ghét nhất là Huyết tộc! Tôi biết lão già tóc trắng lão kia, Constantine, sống lâu thật! Lát nữa nhìn thấy ta không biết hắn có đái ra quần không.”

“Kia là yêu nữ tộc.” Bạch Lâu chỉ từng người: “Còn kia là Bạch quỷ tộc.”

“Bạch quỷ?” Tiêu Bắc thấy bọn họ trắng bóc, tóc trắng da trắng còn mặc cả đồ trắng vô cùng quỷ dị.

“Bạch quỷ là một loài rất tàn nhẫn, chúng lấy việc ăn thịt người làm thú vui, hơn nữa còn thuần quỷ. Nói cho dễ hiểu thì chúng trời sinh đã là quỷ, không phải vong hồn tích lũy oán khí mà hoá thành! Đại diện của loại quỷ này là người tuyết, còn có tuyết nữ trong truyền thuyết Nhật Bản nữa.”

Tiêu Bắc âm thầm ghi nhớ, không nghĩ tới quỷ còn phân thành nhiều loại như vậy a.

“Coi kìa, Poseidon và Hi Tắc Nhĩ.” Tiểu Vũ mắt sắc, nháy mắt nhìn thấy hai người.

“Như vậy…” Mọi người thấy cách Poseidon ăn mặc, cũng nhịn không được giật giật khóe miệng: “Có phải quá ngạo mạn không? !”

Poseidon mặc áo khoác màu xám xanh rất đẹp, cổ áo và ống tay áo đính lông khổng tước màu xanh và lông chồn, rất màu mè. Hi Tắc Nhĩ thì một đầu đỏ rực cực chói mắt, mặc áo lông màu đen đứng cạnh Poseidon, hai vị mỹ nhân thành công hút hết tất cả những ánh mắt kinh diễm và cả kinh hãi, tuy có chút quỷ dị.



Rất nhanh đã đến 7:30, cả du thuyền đều vang lên tiếng loa thông báo cho mọi người, tầng áp chót đang mở tiệc tối long trọng, hy vọng tất cả khách mời đều có thể thoải mái, kế đó là là một bản hoà tấu ưu nhã.

Tiêu Bắc bất đắc dĩ chọn một ‘tác phẩm’ của Phong Danh Vũ mà mặc vào rồi cùng mọi người rời phòng, đi đến đại sảnh.

Mà lúc này, trăng tròn vành vạch, từ mặt biển bay lên một lớp sương nhàn nhạt vây quanh du thuyền, ánh trăng đêm nay lớn và rõ đến dị thường.

Bạch Lâu tính giờ một chút, hạ giọng nói với mọi người: “Hôm nay là đêm quần ma, ánh trăng rất sáng, quần ma dễ xao động.”

“Đúng vậy.” Khế Liêu cũng cảm nhận được : “Tôi cũng đang muốn leo lên cột buồm mà hú mấy tiếng đây, máu toàn thân đều nóng sôi. Lát nữa lỡ mà đánh nhau, nói không chừng ta sẽ đại khai sát giới, lúc đó nhớ cản lại.”

Mọi người cảm thấy Diêu Chính Thành chọn đêm nay để rời bến nhất định là có âm mưu.

“Chú ý một chút!” Lam Minh dặn dò mọi người: “Nhớ rõ, ít nhất cũng phải đi hai người, đừng tách ra. Sĩ Mệ coi chừng Tiểu Vũ, Khế Liêu trông Tiếu Hoa, tôi và Bạch Lâu lo cho Tiêu Bắc, mục tiêu chỉ có một, cướp Vũ Dạ Tập xong là đi ngay!”

Mọi người gật đầu, đi vào đại sảnh.

Lúc này, trong đại sảnh vô cùng náo nhiệu nhưng không một ai nhận ra.. Dưới mặt biển tối như mực đang có một đốm lớn màu đen tiến rất nhanh về phía du thuyền.

—————-

Tiêu Bắc bước vào đại sảnh, vì không muốn người khác nghi ngờ nên Tiếu Hoa và bọn Lam Minh đứng đằng sau, để một mình Tiêu Bắc ứng phó với Diêu Chính Thành, xem hắn có âm mưu gì.

Bất quá hai mắt Lam Minh chớp cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm Tiêu Bắc không dời.

Khế Liêu thấy hành động của hắn quá trắng trợn thì cười vỗ vai hắn: “Này, không phải khẩn trương như vậy, bảo bối của ngươi tùy tiện đạp một cái cũng có thể làm biển động, còn sợ có người khi dễ cậu ta à?”

Lam Minh thu liễm lại một chút. May mắn Diêu Chính Thành chỉ chào hỏi Tiêu Bắc rồi rời đi ngay, hẳn là chuẩn bị để diễn thuyết gì đó. Còn Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ đến đứng ở một góc ít bị để ý nói chuyện phiếm.

Lam Minh yên lòng quan sát tình huống chung quanh, đảo mắt liền thấy cách đó không xa có mấy người đang nhìn mình, vừa thấy hắn nhìn qua là dời mắt xoay mặt như muốn giấu diếm.

Lam Minh khẽ nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng a một tiếng… hoá ra là chúng.

Người nhìn Lam Minh chính là mấy tên Huyết tộc, đứng đầu là lão già tóc trắng _ Constaintine nọ.

Constaintine không biết bơi, lúc lên thuyền vừa thấy Poseidon đã cảm thấy không đúng, lúc này lại nhìn thấy Lam Minh cũng ở đây mức tim đập loạn xạ. Nhớ năm đó vô số Hắc Huyết tộc bị đuổi giết chạy trốn khắp nơi cuối cùng đều chết trên tay Lam Minh… Constaintine vô thức run rẩy _ thật đáng sợ.

Thấy Lam Minh nở nụ cười, Constaintine hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ _ tiêu rồi… Vừa định trốn thì lại thấy Lam Minh cong ngón tay nhẹ nhàng ngoắc ngoắc hắn.

Constaintine đã sống mấy ngàn năm nhưng khi thấy Lam Minh vẫn cảm thấy chân như rút gân, thật sự không dám cãi lời. Hai chân không nghe sai sử tự động tới gần Lam Minh, nơm nớp lo sợ nói: “Lam… Lam Minh đại nhân, trùng hợp ghê?”

“Đúng đó, trùng hợp ghê.” Lam Minh mỉm cười, Constaintine mặt mũi trắng bệch, vội vã giải thích: “Ta… ta tuy là Hắc Huyết tộc nhưng thật sự đã an phận thủ thường hơn một ngàn năm rồi, Dracula cũng đã cảnh cáo nên rất lâu rồi ta không đụng đến máu người .”

“Vậy sao, vậy thì tốt.” Lam Minh gật đầu: “Này, ta có vài chuyện không hiểu lắm, không biết có thể hỏi ngươi không?”

“Có có!” Vì bảo trụ cái mạng nhỏ của mình Constaintine nhanh nhảu trả lời: “Nếu như Lam Minh đại nhân hỏi, ta nhất định tri vô bất ngôn.”(biết gì nói đó)

Lam Minh thấy hắn rất thức thời, vô cùng hài lòng: “Các ngươi lên thuyền làm gì?”

“Dự tiệc…”

Lam Minh liếc hắn, sắc mặt Constaintine cũng cứng ngắc lại, thành thật trả lời: “Chúng ta, muốn lấy vài thứ…”

“Vũ Dạ tập?”

“Không phải.” Constaintine lắc đầu: “Vũ Dạ tập vô dụng đối với chúng ta, Huyết tộc không dùng chú ngữ.”

“Vậy các ngươi muốn gì?”

Constaintine nhìn xung quanh một chút, thừa dịp không ai chú ý thì lấy ra một quyển sách giới thiệu, lật đến trang đấu giá đưa cho Lam Minh xem. Hắn chỉ vào một cái bình cổ Trung Quốc, nói: “Muốn cái này.”

Lam Minh nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra đó là cái gì, hắn cảm thấy đây chỉ là một cái bình sứ bình thường thôi mà, hỏi: “Muốn cái này để làm gì?”

Constaintine nhỏ giọng nói: “Đây là Huyết hồ(bình máu)! Là đồ của ma cà rồng cung đình thời cổ. Có cái bình này, chỉ cần đem ngày sinh tháng đẻ của nhân loại bỏ vào thì sẽ có được máu của người đó. Cái bình này không lớn, vừa đủ để chúng ta ăn no, mà nhân loại cũng không bị ảnh hưởng, nhiều lắm cũng chỉ là hơi chóng mặt hai ngày mà thôi. Đây là một thứ rất có giá trị đối với Huyết tộc, có nó chúng ta không cần hút máu gây chết người nữa.”

Lam Minh nhướng mi, còn có thứ này sao, vậy thì đúnglà rất có giá trị. Nghĩ nghĩ lại hỏi: “Thứ này đối với Huyết tộc các ngươi đúng là rất có ích nhưng đối với người khác thì cùng lắm chỉ là một cái bình cũ, đám yêu tộc ma tộc kia cũng muốn à?”

“Không phải.” Constaintine lắc tay: “Bọn họ muốn thứ khác. Lần này chúng ta tới vì rất nhiều thứ, không biết Diêu Chính Thành từ đâu moi ra nhiều bảo bối như vậy. Mỗi cái không chỉ là trân bảo giá trị liên thành mà còn rất có ích đối với Yêu tộc hoặc Ma tộc, nên rất nhiều yêu ma tộc đều mang không ít tiền mặt tới mua . Bữa tiệc lần này nói trắng ra chính là buổi đấu giá giành cho ma vật.”

“Chỉ đơn giản như vậy?” Lam Minh cảm thấy hẳn là còn thứ có khác.

“Đương nhiên có người là tới mua, cũng có người là tới đoạt, còn có vài người muốn đục nước béo cò… bởi vì có một tin đồn nói buổi tối hôm nay sẽ rất loạn.”

Lam Minh nhíu mày: “Loạn cái gì?”

“Không biết, bất quá chúng ta đã chuẩn bị đường lui. Diêu Chính Thành chỉ là nhân loại, nếu không có sự chuẩn bị trước hoặc là mục đích đặc biệt thì hắn sao có gan tụ tập nhiều yêu ma như vậy.” Constaintine cẩn cẩn dực dực nhìn xung quanh: “Khắp con thuyền này đều là kết giới, hơn nữa tựa hồ Diêu Chính Thành mời rất nhiều Quỷ tộc và Ma tộc tới làm bảo vệ, chưa kể những hải vực thuyền đi qua đều là vạn ma chi vực… với lại, ngài có biết gần đây có rất nhiều thuyền bị biến mất một cách bí ẩn không? Đều ở hải vực xung quanh đó.”

Lam Minh kinh ngạc: “Biến mất? Ý ngươi là chìm ?”

“Ngược lại, thuyền không chìm mà biến thành quỷ thuyền, trôi nổi trên biển, người trên thuyền trong vòng một đêm toàn bộ đều biến mất.” Constaintine vừa nói vừa liếc nhìn Poseidon ở đằng xa: “Bằng không Poseidon lười như vậy chưa kể còn có thân phận tôn quý lại có thể xuất hiện ở đây… chậc, ngay cả Hải vương cũng đến, có lẽ đêm nay phát sinh xảy ra chuyện lớn thật.”

Lam Minh và Khế Liêu liếc nhau một cái, Khế Liêu nhún vai _ Poseidon là loại người không được lợi sẽ không dậy sớm, điểm ấy cũng không phải giả.

Lam Minh lại hỏi Constaintine vài vấn đề, nhưng dù sao chuyện hắn biết cũng chỉ có hạn, vậy nên Lam Minh không hỏi nữa cho hắn đi.

Quay lại, Lam Minh muốn bảo Bạch Lâu nhìn xem trên danh sách còn bảo bối gì không, tiện thể nhìn xem Tiêu Bắc đang làm gì. Chính là vừa liếc mắt một cái Lam Minh đã cảm thấy mí mắt nhíu lại.

Kì thật độ nổi tiếng của Tiêu Bắc so ra vẫn kém hơn so với những nghệ sĩ khác, nhưng vẻ ngoài cực kì xuất chúng lại khiến vô số người chú ý… đặc biệt lần này ở trên thuyền không chỉ có lưu manh bình thường nữa mà còn có cả ác ma chính hiệu.

Đám lưu manh nhà giàu nhìn chằm chằm Tiêu Bắc thiếu điều chảy nước miếng, còn đám ác ma thì trốn ở xa, nơm nớp lo sợ nhìn Tiêu Bắc nhưng cũng đồng dạng chảy nước miếng…

Lam Minh uống một ngụm Champagne, bộ đồ nha đầu Phong Minh Vũ chọn cho Tiêu Bắc rất ôm người công nhận là đẹp, nhưng để kẻ khác chiêm ngưỡng Tiêu Bắc thoải mái như vậy thì hắn rất không hài lòng!

Khế Liêu thức thời đi qua chỗ Tiếu Hoa , để tránh Lam Minh nổi điên, lúc đó lại phải phụ trách việc ngăn hắn lại.

Linh lực của Tiêu Bắc đối với ác ma xung quanh quả thật rất có lực hấp dẫn, nhưng đồng dạng, pháp lực của Đại Tế Ti và Lam Minh đứng sau canh chừng đối với những ác ma bình thường cũng quá đáng sợ nha. Dám tùy tiện tới gần chắc chắn sẽ bị ném vào Hắc động, ác ma cấp cao cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Nói thật, hiện tại rất nhiều ác ma đã hối hận. Bọn họ vốn tưởng rằng lần này chỉ là một bữa tiệc tranh đoạt bảo bối bình thường, cùng lắm thì biến thành một bữa tiệc máu, không nghĩ tới lại xuất hiện nhiều đại nhân vật như vậy, nào là Lam Minh, Khế Liêu, Hi Tắc Nhĩ, còn cả Poseidon. Chỉ cần một người cũng đủ làm bọn họ sợ mất mật rồi, cả đám đều linh cảm tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Hi Tắc Nhĩ chạy tới nói chuyện phiếm với Tiêu Bắc, cũng tiện thể bảo vệ cậu luôn. Khẽ quét mắt qua đám quần ma, cả đám sợ nhất là Tử thần liền cúi đầu không dám nhìn Tiêu Bắc nữa, im lặng chuẩn bị len lén chuồn đi. Lúc này Lam Minh mới thoải mái hơn một ít.

Mặt khác, Cổ Lỗ Y sống chết cũng không chịu ở lại phòng, nhưng mấy bữa tiệc kiểu này cũng không thể đeo ba lô, về sau Tiêu Bắc từ Vũ Dạ tập học được ẩn thân chú liền giúp Cổ Lỗ Y ẩn thân(tàng hình),chỉ mình mới thấy, người khác thì không…

Lúc đầu Tiêu Bắc cũng không nghĩ mới thử một lần đã thành công, bất giác cảm thấy từ khi đặt chân lên thuyền năng lực của mình mạnh lên không ít.

Cổ Lỗ Y nghênh ngang ngồi trên vai Tiêu Bắc, quơ nắm đấm nhỏ xíu với đám ác ma và người bị mê hoặc kia. Ai dám có ý xấu với Tiêu Bắc nó sẽ theo dõi kĩ người đó hoặc là lén đá người nọ một cước. Nó cũng cảm thấy linh lực của Tiêu Bắc hình như mạnh lên, ngồi trên vai cũng cảm thụ được một lớp linh lực bạch sắc ấm áp. Cổ Lỗ Y thoải mái rên ư ử, quả nhiên Bắc Bắc đáng yêu nhất !

Đã là tiệc tùng thì dĩ nhiên không thiếu mỹ nhân làm nóng không khí, đặc biệt là nữ nhân của Yêu tộc và Huyết tộc. Dáng người yểu điệu quyến rũ đến tận xương, trong tiếng cười còn mang theo chút cám dỗ, thần ma cấp thấp còn chống đỡ không được chớ nói gì là nhân loại. Cả đám khách nhân đều trở nên ngơ ngác đần độn.

Đang lúc không khí vô cùng náo nhiệt, tiếng nhạc du dương từ từ nhỏ dần, ánh đèn bốn phía cũng biến mất. Sau đó, trên khán đài xuất hiện một đạo ánh đèn sáng rực. Một người bước ra từ trong bóng tối. Người nọ mặc tây trang phẳng phiu đứng trước microphone nói với mọi người : “Hoan nghênh các vị đã đến.”

Người đang nói hiển nhiên là Diêu Chính Thành.

Thấy hắn bắt đầu nói mấy lời khách sáo nhàm chán, Lam Minh đến cạnh Tiêu Bắc, thấp giọng hỏi: “Bắc Bắc, sao rồi? Có bị ai chiếm tiện nghi không vậy?”

Tiêu Bắc hung hăng trừng hắn: “Rốt cuộc trong đầu anh có cái gì vậy hả?”

Cổ Lỗ Y đưa tay, hướng trán Lam Minh… Bốp.

Lam Minh mở to mắt trừng Cổ Lỗ Y: “Giỏi đấy!”

Cổ Lỗ Y cả kinh chui tọt vào ngực Tiêu Bắc.

Lam Minh thấy tiểu đông tây ỷ có Tiêu Bắc sủng nên coi trời bằng vung, vươn tay muốn đánh mông nó mấy cái, bất quá cổ tay bị Tiêu Bắc bắt lại. Tiêu Bắc có chút lo lắng ghé sát vào: “Lam Minh!”

“Sao?”

“Anh có cảm thấy mặt đất hơi lắc lư không?”

Lam Minh nghe xong ngẩn người, an ủi cậu: “Lắc lư cũng là chuyện bình thường, chúng ta đang ở trên biển mà. Có phải cậu bị say sóng không?”

“Không phải.” Tiêu Bắc nhíu mày nhìn mặt đất: “Giống như thứ gì đó đang bò lên thuyền, cảm giác rất có tiết tấu.”

“Thứ gì đó?” Lam Minh không rõ, nhưng nhìn thần sắc Tiêu Bắc không giống đang đùa, vừa muốn hỏi kĩ thì điện thoại trong túi áo rung lên.

Lam Minh lấy ra nghe, là Long Tước gọi.

Lúc này Long Tước đang ngồi trên đỉnh cột buồm, nhìn phía dưới, nói với Lam Minh: “Lam Minh, hình như có thứ gì đó trèo lên thuyền.”

Lam Minh nghe xong chau mày nhìn Tiêu Bắc, âm thầm kinh ngạc. Trực giác của Tiêu Bắc bắt đầu mạnh lên rồi, so với ma thần còn nhạy cảm hơn. Dù vậy Lam Minh cũng cảm thấy có chút quái dị, đánh rằnglinh lực của Tiêu Bắc rất mạnh nhưng tựa hồ hôm nay so với trước khi còn mạnh hơn, vừa nãy Khế Liêu cũng nói có cảm giác gì đó … vì đêm nay là đêm trăng tròn hay là vì hải vực này có vấn đề?

“Cái gì vậy?” Lam Minh hỏi Long Tước, Tiêu Bắc nghe thấy _ quả nhiên có thứ gì đó trèo lên thuyền liền dán tai vào nghe, Cổ Lỗ Y cũng dán cái mặt tí xíu vào nghe.

Long Tước cầm kính viễn vọng nhìn xuống, nhíu mày nói: “Tôi không thấy rõ là thứ gì, chỉ thấy mấy dấu chân màu đen lưu lại trên bong tàu… ẩm ướt, nhưng quả thật là từ trèo lên từ biển.”

“Là sao?” Lam Minh nghĩ nghĩ: “Ẩn thân ?”

“Có khả năng này.” Long Tước nói đoạn nhìn về phía đuôi thuyền: “Rất nhiều dấu chân tụ tập một chỗ!”

“Rất nhiều là bao nhiêu?” Lam Minh cảm thấy là lạ.

“Cậu đến chỗ cửa sổ nhìn thử đi, tôi bay ra phía sau xem. Không biết là cái gì, tóm lại bọn chúng đã lên thuyền rồi, các cậu chú ý đề phòng một chút.” Long Tước nói xong, cúp điện thoại, mở cánh bay lên, bay về phía đuôi thuyền… lúc này mới nhìn thấy dưới mặt biển có một cái bóng đen thui trải rộng bốn phía, tựa hồ có vô số cá lớn bơi quanh thuyền. Nhìn một hồi, Long Tước cảm thấy kỳ quái _ trong nước có bóng chứng tỏ cũng không phải ẩn thân thuật, là thực thể. Vậy sao lúc lên thuyền lại biến mất… chẳng lẽ là dùng thủ thuật che mắt nào đó?

Lam Minh và Tiêu Bắc lặng lẽ đi tới góc phía bắc đại sảnh, từ cửa sổ mạn tàu nhìn ra bên ngoài thì thấy dưới mặt biển màu xanh quả nhiên có một bóng đen lớn.Nhìn lại thân thuyền thì thấy trên boong phủ kín những điểm đen lấm tấm, dưới nước có cái gì đó!

“Lam Minh, mấy con cá đuôi dài đó là cái gì?” Tiêu Bắc chỉ vào boong tàu hỏi: “Có rất nhiều nha!”

“Cá đuôi dài gì?” Lam Minh khó hiểu nhìn Tiêu Bắc.

“Chính là mấy con đang bò trên thuyền kia kìa, nhiều ghê, đầu cá, còn có bốn chân, đằng sau còn có đuôi rất dài…”

“Bắc Bắc…” Lam Minh khó hiểu nhìn Tiêu Bắc: “Tôi không thấy gì, chỉ thấy trên bong thuyền có mấy dấu chân.”

“Cô kỉ ~” Cổ Lỗ Y cũng lắc đầu với Tiêu Bắc, ý bảo mình cũng không thấy.

Tiêu Bắc có chút sửng sốt, cậu thấy rõ mà. Rất nhiều sinh vật cổ quái đang trồi khỏi mặt nước bò lên thuyền, còn đứng thành hàng rất chỉnh tề.

“Không cần sợ.”

Lúc này, sau lưng có người nói chuyện.

Tiêu Bắc và Lam Minh quay lại thì thấy là Poseidon cầm một ly Champagne, cười nhẹ đi tới: “Những thứ đó là kiến biển, trinh sát của ta. Mặc dù hình dáng có chút dọa người bất quá rất nghe lời, thông minh nhanh nhạy và hoàn toàn nghe theo lệnh của ta. Yên tâm đi, không cắn người đâu.”

“Người của ngươi à?” Tiêu Bắc và Lam Minh đều nhẹ nhàng thở ra. Lam Minh gửi tin nhắn vào cho Long Tước, là trinh sát của Poseidon, bảo hắn không cần lo.

“Ngài gọi chúng lên thuyền làm gì?” Tiêu Bắc không rõ.

“Chỉ là mai phục một chút thôi, cũng tiện thể tìm vài thứ.” Poseidon nhếch khóe miệng: “Bất quá bây giờ chưa phải lúc để tiết lộ thông tin cho các cậu.”

“Rốt cục ngươi đang muốn làm trò quỷ gì?” Lam Minh thấp giọng hỏi Poseidon: “Lần này không phải chỉ là là đến theo dõi và tham gia náo nhiệt đơn giản như vậy chứ? Poseidon, đừng nói ngươi đang lợi dụng chúng ta.”

“Đừng nói chắc chắn vậy chứ, ta cũng chỉ có ý tốt. Đương nhiên, cũng tranh thủ giải quyết chút chuyện.” Poseidon cười vỗ vai Tiêu Bắc: “Sở dĩ không nhìn thấy là vì ta đã dùng Hải Thần chú, bất quá ta thật không nghĩ tới chú pháp cũng không có tác dụng với cậu, xem ra truyền thuyết kia là thật.”

“Truyền thuyết gì?” Tiêu Bắc và Lam Minh trăm miệng một lời hỏi.

Poseidon thu lại nụ cười trên mặt, thấy xung quanh không có ai, hạ giọng nói: “Truyền thuyết về Hang quỷ biển, các cậu từng nghe chưa? Dưới vùng biển đó cất giấu một thứ không bình thường, là bí mật đó!”

—————–
Bình Luận (0)
Comment