Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 97

Tiêu Bắc và Lam Minh đại chiến một trận, cũng bị chiếm vô số tiện nghi. Rốt cục không thể nhịn được nữa, cầm gối phang Lam Minh.

Lam Minh cũng cảm thấy nếu còn nháo tiếp coi chừng lại châm lửa, vội thu tay lăn qua một bên thở hổn hển.

Tiêu Bắc ngẫm lại vẫn thấy không phục, nhấc chân đạp Lam Minh hai cái. Lam Minh cười ha hả chịu đòn, không phản kháng.

Lúc này, Cổ Lỗ Y ôm Fanny bay vào , thấy Tiêu Bắc và Lam Minh đánh nhau xong rồi, Cổ Lỗ Y cẩn cẩn dực dực đặt Fanny lrên giường, sau đó chui vào ngực Tiêu Bắc làm nũng: “Cô kỉ ~ “

Tiêu Bắc nghe nó nói xong thì vui mừng, ôm má nó hỏi: “Giỏi vậy sao, còn tác hợp Khế Liêu và Tiếu Hoa nữa à?”

“Cô kỉ ~” Cổ Lỗ Y nói gì đó, Tiêu Bắc khó hiểu: “Tình nhân máu là cái gì?”

“Cái gì?” Tiêu Bắc vừa mới dứt lời, Lam Minh túm lấy Cổ Lỗ Y: “Ngươi để Khế Liêu uống máu Tiếu Hoa ?”

“Cô…” Cổ Lỗ Y bóp bóp tay nhìn Lam Minh.

“Chết tiệt, tên nhóc nhà ngươi!” Lam Minh nhét Cổ Lỗ Y vào tay Tiêu Bắc, xoay người đứng dậy hô to: “Sphinx!”

Tiêu Bắc không hiểu gì, mờ mịt nhìn Lam Minh hoảng hốt chạy đi liền ôm Cổ Lỗ Y chạy theo.

“Cái gì?” Sphinx vừa lên lầu thì nghe Lam Minh nói Khế Liêu không cẩn thận uống máu Tiếu Hoa cũng lo lắng: “Tiêu rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Bắc khó hiểu.

Hi Tắc Nhĩ giải thích cho cậu: “Khế Liêu rất thích Tiếu Hoa … Bất quá Tiếu Hoa lại không có suy nghĩ như vậy. Một khi Khế Liêu uống tình nhân máu thì từ nay về sau sẽ không thể cưỡng lại, không còn muốn cái gì nữa… phiền toái rồi.”

“Là sao?” Tiêu Bắc mờ mịt.

“Nói đơn giản thì Khế Liêu hoặc là bá vương ngạnh thượng cung, hoặc là tự chịu dày vò.” Lam Minh túm cánh Cổ Lỗ Y lôi nó qua: “Ngươi a! Ngươi chơi dại rồi đó, tình cảm của người lớn với thứ trẻ con cho rằng là hai chuyện rất khác nhau!”

Cổ Lỗ Y đại khái cũng biết mình đã gây họa rồi, cúi đầu bóp bóp tay, rũ đuôi, khịt mũi.

Tiêu Bắc hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Bằng không xông vào ngăn Khế Liêu?” Sphinx nói muốn xông vào: “Tiếu Hoa mỹ nhân, ta tới cứu ngươi… Ai nha.”

Vừa đặt một chân lên lầu liền bị Lam Minh đạp xuống.

“Khế Liêu không thể nhịn xuống sao?” Tiêu Bắc hỏi: “Nếu cậu ta làm vậy, dù là Tiếu Hoa cũng sẽ nổi giận đấy!”

“Rất khó.” Long Tước lấy lại Cổ Lỗ Y từ tay Lam Minh: “Chuyện này không khác gì cai nghiện.”

“Cô…” Cổ Lỗ Y bổ nhào vào ngực Tiêu Bắc khóc oa oa, nó sợ Tiêu Bắc sẽ không thích nó nữa.

“Ách.” Tiêu Bắc vỗ về nó: “Cổ Lỗ Y, chúng ta nghĩ cách, đừng khóc .”

“Ta cảm thấy khả năng Khế Liêu bá vương ngạnh thượng cung Tiểu Hoa rất nhỏ, hắn không phải loại người này.” Bạch Lâu lại có chút không đồng ý: “Nói không chừng đây lại là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt? !” Mọi người kinh ngạc nhìn hắn.

“Thử xem Khế Liêu có thể chống lại cám dỗ không… Tôi cảm thấy cậu ta có thể nhịn được.” Bạch Lâu nhún vai: “Để Lam Minh tới cửa nghe thử xem tình huống bên trong thế nào, nếu Khế Liêu hoàn toàn mất lý trí thì trước khi cậu ta làm hại Tiếu Hoa chúng ta sẽ ngăn cậu ta lại. Nếu vậy cũng không được thì cùng lắm là cả đời này Tiêu Hoa cũng sẽ không tha thứ cho cậu ta. Mà một khả năng khác, chính là Khế Liêu có thể tự kiềm chế, vậy thì có thể nhìn ra cậu ta với Tiếu Hoa thật lòng tới đâu. Nếu như cậu ta có thể chịu được, cho dù Tiếu Hoa sắt đá đến mấy cũng khó có thể không động tâm. Tóm lại đánh cược thử xem chuyện tình cảm của họ sẽ đến đâu .’

“Oa…”

Mọi người vô lực nhìn anh: “Có cần lạnh lùng như vậy không?”

“Tôi cảm thấy cách của Bạch Lâu cũng không tồi…” Long Tước cũng gật đầu, xoa đầu Cổ Lỗ Y _ ngươi cũng chỉ có ý tốt, đừng buồn nữa .

Cổ Lỗ Y thút tha thút thít, Tiêu Bắc vỗ vỗ nó an ủi mấy câu nó mới đỡ hơn một chút.

Đúng lúc này, đột nhiên trong phòng trên lầu của Tiếu Hoa và Khế Liêu truyền đến một tiếng hét.

“A…”

Mọi người liếc nhau một cái, vội vã xông lên.

Mà tình cảnh trong phòng lúc này rất quỷ dị.

Lúc đầu Tiếu Hoa cũng không nghĩ gì, hôm nay anh đối xử đặc biệt tốt với Khế Liêu là vì anh cảm thấy kỳ thật bản chất Khế Liêu không xấu, với lại cậu ta còn rất quan tâm Fanny.

Sau đó anh bị Khế Liêu đẩy xuống giường , còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lại bị hôn.

Khởi điểm Tiếu Hoa không cảm giác gì nhiều, chỉ cho là Khế Liêu đang đùa với anh. Đẩy đẩy mấy cái, nhưng Khế Liêu đè rất mạnh, lúc này Tiếu Hoa mới cảm thấy không đúng, nhìn lại Khế Liêu… Tiếu Hoa hoảng sợ.

Hai mắt Khế Liêu hiện lên một loại màu xanh lạnh lẽo, khuôn mặt tuy vẫn tuấn lãng như trước, nhưng môi biến thành màu đỏ như máu, hàm răng trắng cũng nhọn dần…

Phản ứng đầu tiên của Tiếu Hoa là _ biến hình à?

Mà Khế Liêu tựa hồ đang giãy dụa, gầm nhẹ một tiếng rất dọa người.

Tiếu Hoa không phải không biết, anh từ trước tới nay vẫn luôn tỉnh táo. Anh biết Khế Liêu có một nửa huyết thống ma cà rồng mà ma cà rồng không thể chống lại máu lập tức hối hận, bản thân không nên dụ dỗ cậu ta để cậu ta uống máu.

Khế Liêu hôn lên cổ Tiếu Hoa, nhưng Tiếu Hoa lại cho là Khế Liêu muốn cắn mình, vỗ vỗ vai hắn: “Không sao, nhịn một chút.”

Khế Liêu nguyên bản đang chống lại dục niệm, tuy hắn rất muốn, nhưng vậy rất quá đáng cũng rất xấu hổ, ngay cả hắn cũng tự xem thường mình nói chi là Tiếu Hoa . Nhưng cảm giác lúc này thật sự rất khó nhịn, như thể tận sâu trong xương có triệu triệu con kiến muốn bò ra, nội tạng bị cắn xé, đau ngứa khó nhịn, hết lần này tới lần khác lại không dừng được. Nhất là khi hắn tự nhủ tuyệt đối không được xằng bậy thì cơn đau lại truyền đến khiến hắn lăn xuống giường, ôm đầu bắt đầu gầm rú, muốn Tiếu Hoa mau đi.

Tiếu Hoa vẫn một mực không nghĩ tới phương diện kia, chỉ cho là Khế Liêu vì không muốn cắn mình nên mới kiềm chế, trong lòng vừa cảm động, vừa hối hận.

Lúc này, cửa phòng hé ra một chút, Cổ Lỗ Y thò đầu nhìn vào, bởi vì đám người lớn không muốn đi vào, sợ nhìn thấy cái gì không nên rồi làm mọi người xấu hổ nên sai người đầu têu tới trinh sát.(Cc: *nhìn khinh bỉ* cục cưng của tui là con nít đó. Mấy người không sợ đầu độc đầu óc trẻ nhỏ ha?)

Bất qúa vượt qua dự liệu của mọi người, cảnh lãng mạng bạo lực này nọ đều không thấy. Tiếu Hoa ngồi cạnh giường lo lắng nhìn Khế Liêu ngồi trên sàn ôm đầu.

“Khế Liêu.” Tiếu Hoa đi qua một bước, Khế Liêu vừa thấy Tiếu Hoa tới gầnlập tức hoảng sợ, cuối cùng không biết trốn đi đâu, dứt khoát nhảy lên…

“Xoảng ” một tiếng, lao khỏi cửa sổ nhảy ra ngoài, đáp xuống bãi cỏ.

Nghe thấy động tĩnh, bọn Tiêu Bắc cũng lập tức xông tới. Mọi người thấy Tiếu Hoa không bị gì, khẽ thở ra, đồng thời cũng kính nể Khế Liêu thêm vài phần.

Sphinx thì ngược lại có chút bất mãn, trong lòng tự nhủ ngốc tử đúng là ngốc thật, lần này là cơ hội ngàn năm có một lại bỏ lỡ !

Lam Minh chạy tới cửa sổ thì thấy Khế Liêu đang cào nát mặt cỏ.

Tiếu Hoa áy náy, nói với Tiêu Bắc: “Đều tại tôi không tốt, tôi không nên lấy máu dụ dỗ cậu ta…”

Mọi người chớp mắt mấy cái… đỡ trán, náo loạn nửa ngày Khế Liêu còn phải trả giá nhiều như vậy mà Tiếu Hoa vẫn chưa ngộ ra.

Cổ Lỗ Y khoanh tay buồn bực _ Khế Liêu quá vô dụng !

“Không đúng, Khế Liêu là Lang Vương, đối với dòng máu ma cà rồng đáng ra phải có năng lực khống chế rất mạnh mới đúng, không có khả năng xảy ra chuyện không thể kiểm soát.” Long Tước nháy mắt với Bạch Lâu _ cơ hội tốt, không thể uổng phí cố gắng của Khế Liêu.

“Chẳng lẽ là tình nhân máu? !” Bạch Lâu ngầm hiểu, sờ cằm lắc đầu: “Nếu là tình nhân máu thật thì khó trách Khế Liêu khổ cực như vậy .”

“Tình nhân máu là cái gì?” Tiếu hoa mở to mắt nhìn mọi người.

“Tiểu tử ngốc đó thích ngươi, ngươi không biết sao?” Sphinx không hổ là kẻ già nhất, lúc nói lời này vô cùng tự nhiên còn rất động lòng người.

Lúc này Tiếu Hoa nghệt mặt, ngây người nửa ngày, sau đó chọt Tiêu Bắc: “Cậu ta biết tôi là nam mà?”

Tiêu Bắc xấu hổ.

Tiếu Hoa nhíu mày: “Hay là người sói có truyền thống này… chuyện này, tôi hoàn toàn không nhận ra.”

“Khó trách mấy ngày nay Khế Liêu cứ không vui .” Hi Tắc Nhĩ vẻ mặt đồng tình lắc đầu: “Thật đáng thương, thầm mến lâu như vậy mà Tiếu Hoa vẫn không biết.”

“Tôi…” Tiếu Hoa càng bất đắc dĩ, nguyên lai là có chuyện này.

Sau đó, Long Tước + Bạch Lâu + Hi Tắc Nhĩ + Sphinx đem chuyện lang tộc một khi nếm tình nhân máu mà phải nhẫn nại sẽ thống khổ như thế nào, khoa trương lên N lần giảng cho Tiếu Hoa nghe. Cuối cùng còn nói cho anh biết, muốn giải độc chỉ có thể XXOO, hoặc vuốt ve quan tâm cũng có thể giảm bớt thống khổ của hắn, tóm lại về sau Khế Liêu phải luôn ở bên anh.

Người để Khế Liêu nếm tình nhân máu chính là Tiếu Hoa nên anh phải chịu trách nhiệm, nói cách khác, Khế Liêu thật sự rất ~ rất ~ rất ~ đáng thương .

Cổ Lỗ Y còn muốn nói bị Tiêu Bắc bịt miệng, mọi người ăn ý không hề không đề cập tới Cổ Lỗ Y… chuyện này dĩ nhiên là một lỗi tốt a!

Khế Liêu ở bên ngoài nổi điên một hồi, máu nóng trong cơ thể bắt đầu nguội dần, cũng không khó chịu nữa, ngồi trong sân thở dốc, giương mắt nhìn một mảnh bừa bãi trước mặt, thở dài… coi như xong rồi, khẳng định Tiếu Hoa sẽ không để ý tới mình nữa.

Nhưng lúc này, Tiếu Hoa đứng sau cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Khế Liêu cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại , gọi hắn: “Khế Liêu!”

Khế Liêu giật mình, không nghĩ tới Tiếu Hoa còn để ý mình, ngẩng đầu nhìn lên. Tiếu Hoa vịn vào cửa sổ, ân cần nhìn hắn: “Cậu không sao chứ?”

Khế Liêu mờ mịt, ngây ngốc lắc đầu _ không sao.

“Không sao là tốt rồi, mau vào nha đi, tôi gọi người đến dọn vườn.” Tiếu Hoa tận lực làm như không có gì bảo Khế Liêu mau đi lên.

Khế Liêu tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lại thấy Long Tước và Hi Tắc Nhĩ sau lưng Tiếu Hoa nháy mắt với hắn.

Bất quá bây giờ Khế Liêu cảm thấy hơi mệt, động cũng không muốn động, nên chỉ khẽ gật đầu: “Tới ngay.”

Tiếu Hoa và mọi người đành phải vào phòng chờ hắn.

“Hình như không sao .” Bạch Lâu bắt đầu đuổi mọi người: “Rồi rồi, đi xuống thôi.”

Mọi người đi ra, định đi xuống lại nghe thấy trong phòng Tiểu Vũ và Sỉ Mị truyền ra âm thanh mơ hồ. Tiêu Bắc hiếu kỳ đi qua xem thử, lập tức hít sâu một hơi, vội vàng đóng cửa lại, mở to mắt nhìn Cổ Lỗ Y _ cưng làm?

Cổ Lỗ Y chớp chớp mắt, gật đầu, ỉu xìu, trong lòng tự nhủ chỉ tiện tay thôi ai dè lại thành công. Còn bên Khế Liêu và Tiếu Hoa nó rất cố gắng a, không ngờ lại gây họa.

Tiêu Bắc bế nó xuống lầu, mở một hộp sữa đưa cho nó, nói: “Đừng buồn. Lát nữa nhớ xin lỗi Khế Liêu nha. Lần sau không được chơi dại như vậy nữa, có chơi cũng phải biết chừng mực, được không?”

“Cô ~” Cổ Lỗ Y ôm hộp sữa, chân này đạp chân kia, biết mình sai rồi.

Khế Liêu ngồi trong sân thật lâu, đột nhiên cảm giác có người vỗ vai, đảo mắt nhìn _ là Tiếu Hoa.

Khế Liêu có chút hoảng hốt, không biết có thể lại mất khống chế nữa không.

Tiếu Hoa ngồi cạnh hắn, đưa cho hắn một ly nước tỏi.

Khế Liêu nhíu mày, xoay mặt quyết không chịu uống, ma cà rồng ghét nhất là tỏi. Khế Liêu có phân nửa dòng máu của ma cà rồng nên cũng rất ghét loại thực vật này.

“Uống đi.” Tiếu Hoa khuyên hắn: “Bạch Lâu nói cái này có thể giúp cậu khoẻ hơn.”

Khế Liêu không nói lời nào.

Tiếu Hoa thấy hắn không nghe lời, nghĩ nghĩ, cầm ly tự mình uống một ngụm, xoay mặt Khế Liêu qua, rướn người tới… Khế Liêu dĩ nhiên không thể cự tuyệt Tiếu Hoa tự dâng tới… trong mắt toàn là anh.

Lập tức, từ chỗ môi kề nhau chảy vào một thứ thức uống là lạ, không muốn uống nhưng lại không dứt được, cuối cùng ngoan ngoãn bị mớm cho một ly nước tỏi.

Tiếu Hoa nghiêm túc dặn dò: “Sau này ngày nào cũng phải uống.” Nói xong, đứng dậy: “Vào thôi, dọn dẹp xong thì ăn cơm.”

Khế Liêu tròn mắt, cân nhắc _ lời Tiếu Hoa có thể hiểu là sau này ngày nào cũng có thể hôn? Ách… trong hoạ có phúc à?

Vào phòng ăn, mọi người chuẩn bị ăn cơm .

Cổ Lỗ Y bay đến vai Khế Liêu, nhìn hắn muốn xin lỗi, nhưng Khế Liêu có vẻ đang rất vui, còn chọt chọt bụng nó, Cổ Lỗ Y khó hiểu.

Chưa kịp mở miệng thì bị Lam Minh túm lấy, kéo qua một bên.

Cổ Lỗ Y cho rằng sắp bị đánh, nghĩ lại thì dù sao nó cũng đã gây họa, đưa tay che mông.

Không nghĩ tới Lam Minh mang Cổ Lỗ Y đến bếp, lục tủ lạnh lấy bánh phô mai nó thích ăn nhất ra hối lộ nó: “Đến, ăn.”

Cổ Lỗ Y cầm bánh ngọt ù ù cạc cạc, chẳng lẽ bánh ngọt có độc sao?

Lam Minh nịnh nọt rót cho Cổ Lỗ Y một ly sữa, còn làm nóng cho nó.

Cổ Lỗ Y ngẩng mặt nghi ngờ nhìn Lam Minh _ cảm thấy hình như Lam Minh đang có âm mưu.

Quả nhiên, đột nhiên Lam Minh thấp giọng nói: “Cổ Lỗ Y, ta nghĩ lại rồi, kỳ thật trong tất cả chúng ta ngươi chính là người mạnh nhất, không bằng ngươi cũng làm mai cho ta và Tiêu Bắc? Ngươi nói cậu ấy có thể sẽ ngạc nhiên không… A…”

Nói còn chưa dứt lời, Tiêu Bắc từ đâu đi vào túm lấy cổ áo hắn lôi ra ngoài.

“Bắc Bắc!!” Lam Minh thấy Tiêu Bắc hùng hùng hổ hổ liền biết bị nghe thấy rồi.

“Trong đầu anh suy nghĩ cái gì vậy hả! Cổ Lỗ Y trở nên điên khùng như vậy đều là do anh làm hại!”

Một hồi phong ba cứ vậy mà biến mất, chỉ là hôm nay Tiếu Hoa cảm động rồi quyết định chịu trách nhiệm về Khế Liêu… cái này mọi người cũng không biết là nên mừng hay nên lo nữa.



Lúc ăn cơm tối, Cảnh Diệu Phong cũng tới. Mọi người ăn mỹ thực do Long Tước làm tâm tình rất tốt.

Phong Danh Vũ nghe nói bỏ lỡ màn đặc sắc, giậm chân đấm ngực. May mà camera trong phòng Phong Tiểu Vũ cô đã sống chết không chịu gỡ xuống, đêm nay kiểm tra chắc chắn sẽ có ngạc nhiên ngoài ý muốn, mặc dù lúc này cô vẫn chưa biết gì.

Phong Tiểu Vũ được Sỉ Mị ôm xuống đặt lên sô pha, bộ dáng thật sự rất… Ân, rất thụ a!

“Đúng rồi.” Vừa ăn, Cảnh Diệu Phong vừa lấy kết quả điều tra ra cho mọi người xem: “Tôi tra được thêm vài manh mối về điểm giống nhau giữa những người bị hại.”

Bọn Lam Minh bu lại xem.

“Những người này từng tập hợp lại lập một đội thám hiểm vào rừng thám hiểm.” Cảnh Diệu Phong nói: “Hơn nữa bọn họ còn đều là người theo chủ nghĩa bảo vệ động vật.”

“Cùng trong một đội thám hiểm, điểm giống nhau rõ ràng như vậy, sao lúc trước không điều tra được?” Long Tước cảm thấy kỳ quặc.

“Là như vầy.” Cảnh Diệu Phong trả lời: “Bởi vì bọn họ tự tổ chức vả lại còn tự bỏ chi phí nên tôi không tra được. Tôi kiểm tra ghi chép xuất nhập cảnh của họ mới phát hiện thấy trùng hợp.”

Cảnh Diệu Phong lại lấy một tấm hình được in ra: “Nhìn này.”

Mọi người cầm lấy ảnh chụp nhìn thử, là một tấm hình đen trắng trên báo. Một bức hình tập thể có hơn 20 người. Hẳn là được chụp trong rừng, chụp một nhóm thám hiểm cùng một pho tượng Phật… người bị hại đều ở trong đội thám hiểm. Mà tượng Phật, chính pho tượng mà bọn họ đang cung phụng _ phiên bản lớn của thần rừng.

——————–
Bình Luận (0)
Comment