"Hơn mười đệ tử Thiên Kiếm Tông chúng ta bị đánh, bất kể như thế nào thì Linh Kiếm Tông các ngươi nhất định phải có một lời giải thích!"
Lôi Thiên Lập hoàn toàn không chịu nhượng bộ:
"Linh Kiếm Tông chúng ta cũng có đệ tử bị đả thương, việc này cũng không thể cho qua như vậy!"
Trước khi Vân Hồng Khánh đến, hắn cũng đã hiểu về ân oán giữa hai đại kiếm tông, đồng thời cũng đã suy nghĩ về các sách lược tương ứng.
Vì thế hắn nói:
"Theo lý mà nói, hoàng tộc chúng ta không thích hợp can thiệp quá nhiều vào chuyện trong chốn giang hồ."
"Nhưng ở trước mặt Đế phu, bản cung vẫn hy vọng hai vị có thể duy trì lý trí và phong độ của mình."
"Cho dù muốn giải quyết vấn đề, cũng phải nghĩ ra biện pháp thích hợp!"
Cổ Phong Dương và Lôi Thiên Lập nghe vậy đều im lặng gật đầu.
Những gì Vân Hồng Khánh nói thật ra hợp tình hợp lý, rất có cơ sở.
Cổ Phong Dương hỏi:
"Vậy theo ý kiến của thái tử, chúng ta nên giải quyết như thế nào?"
Vân Hồng Khánh nở nụ cười nói:
"Bản cung nghe nói, hai đại kiếm tông chẳng những có tạo nghệ công pháp siêu tuyệt ở phương diện kiếm thuật, cũng rất tinh thông kiếm tâm và kiếm ý, nhất là khi tu luyện đến cảnh giới của hai vị, đều có thể sử dụng thần thông ‘Kiếm Tâm Như Đuốc’."
"Không bằng hai vị dùng thiên thạch trong hố thiên thạch để đổ thạch, ai thắng có thể lấy mọi thứ trong hố thiên thạch, còn có thể để cho bên thua trận bồi thường các đệ tử bị tổn thương."
Đổ thạch!
Nghe nói như thế, ánh mắt của Cổ Phong Dương và Lôi Thiên Lập lập tức sáng ngời.
Quả thực đúng như Vân Hồng Khánh nói, tu luyện đến cảnh giới bọn họ sẽ có thần thông "Kiếm Tâm Như Đuốc".
Cái gọi là Kiếm Tâm Như Đuốc.
Đó là kiếm tâm cường phóng ra kiếm ý có lực xuyên thấu cực mạnh, sau khi dung hợp với thần niệm có thể khám phá rất nhiều đồ vật không nhìn thấu, hoàn toàn có thể so sánh với hoả nhãn kim tinh.
Cho nên nói, dưới tình huống không thể đấu võ.
Đổ thạch chính là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề!
"Vậy đổ thạch, ba cục hai thắng!"
"Có thể, Lôi mỗ phụng bồi đến cùng!"
Hai người lập tức tỏ thái độ.
Vân Hồng Khánh nhìn về phía Lâm Hiên rồi thở dài nói:
"Đế phu cùng với mấy vị công chúa đang đi du ngoạn, chúng ta không thể quấy rầy hắn nhiều hơn, vậy do bản cung làm trọng tài, làm người quyết định thắng thua cho hai người một phen!"
"Tốt!"
Nghe vậy, Cổ Phong Dương và Lôi Thiên Lập đều gật đầu đồng ý.
Trong nháy mắt, bầu không khí trong thung lũng lại trở nên vô cùng căng thẳng.
Đệ tử của hai đại kiếm tông nghĩ đến việc tông chủ của mình sắp đổ thạch, đều tỏ vẻ bên ta nhất định sẽ thắng.
Tất cả nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập ý chí chiến đấu, rất có cảm giác không ai muốn nhượng bộ đối phương.
Sau đó tất cả mọi người đi đến bên cạnh hố thiên thạch.
Cân nhắc đến tạo nghệ kiếm đạo phi phàm của Cổ Phong Dương và Lôi Thiên Lập, ngay từ đầu Vân Hồng Khánh đã lựa chọn một khối thiên thạch nhìn qua cực kỳ không đơn giản.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây.
Loại hố thiên thạch giống như cái hố trước mắt mang theo rất nhiều vũ khí nơi vực ngoại, trong hầu hết thiên thạch đều ẩn chứa linh thạch, công pháp hoặc là vũ khí và các vật phẩm khác.
Bởi vì rất nhiều thiên thạch như thế này đến từ một số tinh cầu nào đó bị phá hủy trong vũ trụ, mà trên tinh cầu này đều từng có sinh linh sinh sống, đương nhiên cũng sẽ có các loại kỳ trân dị bảo.
Cho nên, ai có thể nói ra chính xác ra bảo vật ẩn chứa bên trong thiên thạch thì đó là người chiến thắng.
"Bắt đầu đi!"
Vân Hồng Khánh chỉ vào thiên thạch hô to một tiếng.
Cổ Phong Dương và Lôi Thiên Lập nghe vậy, hướng ánh mắt về phía thiên thạch.
Chỉ thấy thiên thạch này có màu đen hình tròn, đường kính ước chừng mười trượng.
Bề ngoài có kết cấu kim loại chắc chắn, nhìn qua mật độ cực cao, rất khó xuyên thấu chất liệu này để nhìn trộm xem bên trong có gì.
Sau đó hai người đồng thời nhắm mắt lại, nảy mầm kiếm tâm, hóa thành ánh sáng vàng bao phủ toàn thân.
"Mở!"
Tiếp theo hai người đều gầm lên một tiếng, mở to mắt bắn ra hai luồng ánh sáng vàng rực rỡ, rơi xuống khối thiên thạch.
Ông ~
Không gian trong phạm vi mười dặm rung chuyện, mọi người đều cảm giác trong đầu mình ầm ầm nổ vang, suýt nữa bị chấn động làm ngất xỉu.
Bọn họ khiếp sợ nhìn lại, trong mắt Cổ Phong Dương và Lôi Thiên Lập bắn ra hai luồng sáng màu vàng giống như một vết kiếm sắc bén.
Có thể tưởng tượng được kiếm ý ẩn chứa trong đó mạnh mẽ đến mức nào!
"Không hổ là Chuẩn Kiếm Tiên có tu vi Chuẩn Thánh, Kiếm Tâm Như Đuốc của hai vị tông chủ thật sự là danh bất hư truyền!"
Tất cả mọi người, bao gồm cả Vân Hồng Khánh và Vân Quân Đạt, giờ phút này đều bị khuất phục bởi kiếm ý đáng sợ của Cổ Phong Dương và Lôi Thiên Lập.
"Thu!"
Lúc này hai người đồng thời thu hồi thần thức.
Cổ Phong Dương lớn tiếng nói:
"Trong khối thiên thạch này có một khối tiên thiên linh thạch lớn bằng nắm tay!"
Lôi Thiên Lập lộ vẻ mặt khinh thường nói:
"Đó căn bản không phải linh thạch, mà là một khối bảo thạch màu xanh!"
Hai người sau khi nói xong đều liếc nhìn nhau bằng ánh mắt căm hặn, hiển nhiên ai cũng không phục ai.
Vân Hồng Khánh không nhiều lời, mà lấy ra chủy thủ pháp bảo của mình, thúc giục linh khí thật cẩn thận cắt khối thiên thạch ra.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, ở giữa khối thiên thạch có một viên bảo thạch màu xanh lớn bằng nắm tay.
Bảo thạch này toàn thân bóng loáng trơn nhẵn, từ trong ra ngoài cũng không có đặc điểm kết cấu rõ ràng, rõ ràng khác với kết cấu tinh thể của tinh thạch.
Rất hiển nhiên, đây là một khối bảo thạch bình thường.
Toàn trường ồ lên.
Người của Linh Kiếm Tông đều nắm tay, hứng phấn hét lên một tiếng: "Tông chủ thắng!"
Mà người của Thiên Kiếm Tông lại có vẻ chán nản.
Rất nhiều đệ tử lộ vẻ mặt nản lòng: "Ai, không ngờ rằng tông chủ lại thất bại ván thứ nhất!"
Nghe thấy môn hạ đệ tử cảm khái như thế, Cổ Phong Dương hét lớn một tiếng: "Tiếp tục đi!"