“Có thể nói kế hoạch nuốt chửng của chúng ta vô cùng thuận lợi, sắp đạt được thành công!”
Đông Hoàng Tử U vung tay lên, cầm bản đồ bố trí binh tướng trong tay nhìn lướt qua, trong mắt hiện lên sự vừa lòng.
“Hiện tại đã chuẩn bị xong mọi chuyện, chỉ thiếu Đông Phong!”
“Một ngày sau lúc Nham Vương, Hoài Vương và Yêu tộc ngoại vực kết minh với nhau, chính là ngày trẫm cướp lấy Cửu Đỉnh Thiên!”
…...
Bắc Huyền Thiên, Khắc Hoa lâm viên.
Nay là ngày các tài tuấn của hoàng tộc Bắc Huyền Thiên tụ hội, Lâm Hiên đồng ý lời mời mang theo đám Toàn Châu đến.
Sau khi đi vào lâm viên, Lâm Hiên đã bị mời đến ngắn cảnh trong đình, uống trà phẩm thư, tâm tình nhân sinh với tài tuấn hoàng tộc.
Đương nhiên, bởi vì thân phận tôn quý, tri thức uyên bác của Lâm Hiên nên phần lớn đều là hắn nói chuyện.
Các con cháu hoàng tộc nghe hắn nói chuyện đều vô cùng kích động.
Theo lời của bọn họ:
“Một lời một từ của Đế phu đều là lời vàng ngọc, nghe Đế phu nói chuyện một buổi hơn cả đọc sách ngàn năm!”
Trong lúc Lâm Hiên và các con cháu hoàng tộc trò chuyện vui vẻ, đám Toàn Châu và đám Đông Hoàng Hạo Vũ đang tụ tập trong rừng cây.
Trong lúc đám nhóc đang chơi đùa, một tiếng ve kêu đã thu hút sự chú ý của bọn họ.
Đám Toàn Châu và Đông Hoàng Hạo Vũ cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Trên cây cách mặt đất mười trượng có một con ve xám đang nằm bò.
“Là ve gió xoáy bốn cánh!”
Các tiểu bằng hữu đều vô cùng kích động.
Ve gió xoáy bốn cánh là chủng loại tương đối hiếm ở Bắc Huyền Thiên, tốc độ rất nhanh, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, rất khó bắt giữ.
Đông Hoàng Hạo Vũ vội vàng lấy ra một cái ná từ trong nạp giới, tự tin nói:
“Ta bắn nó xuống cho mọi người cùng chơi!”
“Được!”
Nghe thấy cậu nhóc nói vậy, các bạn nhỏ đều vô cùng chờ mong.
Kỹ thuật bắn ná của Đông Hoàng Hạo Vũ rất tốt, có bản lĩnh trăm phát trăm trúng, có thể nó là nhân vậy có quyền uy nhất trong các bạn nhỏ hoàng tộc.
Các bạn nhỏ đều cảm thấy Đông Hoàng Hạo Vũ tự tin ra tay, chắc chắn cậu nhóc có thể bắn trúng ve gió xoáy bốn cánh.
Dưới cái nhìn chăm chú của các bạn nhỏ, Đông Hoàng Hạo Vũ kéo căng ná, ra tay.
Vụt!
Hòn đá trong ná bay vun vút, trong nháy mắt đã chạm đến ve gió xoáy bốn cánh.
“Trúng!”
“Thật lợi hại!”
Các bạn nhỏ không nhịn được hoan hô.
Nhưng, bộp!
Bọn họ nhìn thấy ve gió xoáy bốn cánh tránh thoát hòn đá, còn cục đá kia chỉ đánh vào vỏ cây.
Các bạn nhỏ đều vô cùng khiếp sợ.
“Ve gió xoáy bốn cánh lại né tránh được!”
“Kỹ thuật của Hạo Vũ lợi hại như vậy cũng không bắn trúng, xem ra ve gió xoáy bốn cánh thật sự nhanh nhẹn như trong truyền thuyết!”
Nghe thấy các bạn nhỏ đều đang khen ve gió xoáy bốn cánh, Đông Hoàng Hạo Vũ không phục:
“Vừa rồi ta không cẩn thận nên trượt, chắc chắn lần này sẽ không thất bại!”
Nói xong cậu nhóc lại nhặt một cục đá, sau đó cẩn thận nhắm chuẩn mới buông tay.
Vụt!
Đá lại bay ra, nhưng vẫn giống lần trước, lúc sắp đánh trúng ve gió xoáy bốn cánh thì nó lại tránh thoát.
Giống như cố ý sỉ nhục Đông Hoàng Hạo Vũ, ve gió xoáy bốn cánh chỉ hơi dịch một chút, vẫn chưa bị dọa chạy.
“Này…”
Đông Hoàng Hạo Vũ khó thở.
Khẽ cắn môi, lại bắt đầu điên cuồng xạ kích.
Nhưng bắn mười mấy cục đá liên tiếp nhưng đều bị ve gió xoáy bốn cánh tránh thoát.
Các bạn nhỏ đều sợ ngây người: “Trời ạ, Hạo Vũ bắn nhiều vậy cũng chưa đánh trúng, ve gió xoáy bốn cánh này cũng quá lợi hại!”
Bọn họ nghĩ thầm, chắc chắn ve gió xoáy bốn cánh đang cười nhạo bọn họ.
Thấy bộ dáng giương cánh chụp cánh vô cùng kiêu ngạo của nó, thật sự quá đáng giận!
Nhưng đáng tiếc, ngay cả Đông Hoàng Hạo Vũ cũng không làm gì được nó, mọi người đành phải trơ mắt nhìn nó tránh thoát.
"Nếu không để ta thử xem được không?”
Thấy mọi người đều bị ve gió xoáy bốn cánh chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì được nó, Toàn Châu chủ động nói.
Đông Hoàng Hạo Vũ hỏi: “Toàn Châu, ngươi cũng biết chơi ná?”
Cậu nhóc nhớ rất rõ, năm trước lúc mọi người cùng nhau chơi ná, đám Toàn Châu mới lần đầu chạm vào thứ này, trình độ cực kỳ dở tệ.
“Ừ.”
Toàn Châu tự tin gật đầu.
Toàn Hi, Toàn Hàm và Toàn Ấu cũng giơ tay nhỏ lên: “Chúng ta cũng biết chơi!”
Đông Hoàng Hạo Vũ thấy các nàng đều nói vậy, gật đầu đưa ná cho Toàn Châu: “Vậy ngươi thử xem đi!”
Toàn Châu nói ừ, nhặt lên một cục đá, tùy tiện ngắm rồi bắn ra ngoài.
Bộp!
Đá bay như tia chớp đánh chính xác lên trên lưng của ve gió xoáy bốn cánh, phát ra tiếng vang bắt tai.
Đông Hoàng Hạo Vũ và các bạn nhỏ: (⊙?⊙)
Tùy tiên ngắm liếc mắt cũng đánh trúng?
Đang đùa hả?
Vu vu ~
Lúc này ve gió xoáy bốn cánh chụp cánh bay lên, đậu lên thân cây xa hơn.
“Ve gió xoáy bốn cánh bị đánh một chút nên trốn xa một chút!”
Các bạn nhỏ nghĩ thầm con sâu này thật sự thông minh, lập tức bay ra xa hơn ba trượng, bây giờ càng khó đánh.
“Trốn xa cũng vô dụng, ta cũng có thể đánh trúng!”
Toàn Hi nhận ná từ trong tay Toàn Châu, cầm một cục đá bắn ra ngoài.
Bộp!!
Lại tùy tiện ngắm bắn nhưng vẫn đánh trúng.
Đám Đông Hoàng Hạo Vũ: (°ο°)
Không thể nào, Toàn Hi cũng đánh trúng?
Bọn họ thật sự cảm nhận được thế giới quan của mình bị điên đảo.
Lúc này ve gió xoáy bốn cánh lại chụp cánh bay lên, dừng trên cành cây cao hơn 20 trượng.
“Oa, xa như vậy, chắc chắn lần này không bắn trúng được nó!”
Trong tiếng hô khiếp sợ của các bạn nhỏ, Toàn Hàm yên lặng cầm ná ra tay.
Bộp!!!
Hòn đá như mọc thêm một đôi mắt, cho dù ve gió xoáy bốn cánh sắp bay vẫn bị đánh trúng.
Đám Đông Hoàng Hạo Vũ: (°□°; )
Ông trời ạ, đang nói đùa sao?
Toàn Hàm tùy tiện ngắm cũng đánh trúng ve gió xoáy bốn cánh ở độ cao hơn hai mươi trượng?
Vụt vụt vutn ~
Lúc này ve gió xoáy bốn cánh không chịu đựng được sự tấn công luân phiên của các tiểu nha đầu, giương cánh bay về nơi xa hơn, có vẻ muốn thoát khỏi rừng cây này.
“Đừng đi!”’