Bởi vì mỗi một chữ, mỗi một lời Lâm Hiên nói ra đều tràn ngập trí tuệ vô thượng, dù nhìn qua lại đơn giản nhưng lại ẩn chứa chí lý, bọn họ không thể tùy tiện suy đoán.
Thấy mọi người đều khiêm tốn như vậy, Mộ Ấu Khanh đành phải gật đầu, mắt đẹp nhìn về phía Lâm Hiên:
“Vậy biểu tỷ phu, xin ngươi giải thích một chút, tại sao lại đặt tên này vậy!”
Dứt lời, mọi người ở đây đều lộ ra sắc mặt mong chờ nghiêm túc, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chữ nào đó của Lâm Hiên.
Lâm Hiên mỉm cười nói:
“Thật ra rất đơn giản, hai chữ Long Thủy lấy từ một bài thơ thất tuyệt, vừa lúc phù hợp với lịch sử từ xưa đến nay của Bắc Huyền Thiên!”
“Thơ thất tuyệt?” Hai mắt Mộ Ấu Khanh sáng rực: “Vậy biểu tỷ phu, ngươi nhanh nói đi để ta thưởng thức!”
Thấy hai mắt tỏa sáng của cô gái nhỏ này, Lâm Hiên cười nói:
“Ai vô hổ lạc Bình Dương ngày, đãi ta phong vân tái khởi khi.”
“Một ngày kia long đến thủy, ta muốn ngân hà thủy chảy ngược!”
Câu thơ vừa xuất hiện, các hoàng tử tài tuấn có mặt ở đây đều đứng dậy vỗ tay tán thưởng.
“Thơ hay! Thơ hay!”
“Câu thơ hào hùng bá đạo! Cả bài thơ miêu tả hổ đi lạc xuống Bình Dương nghèo túng, nhưng cả bài thơ lại không cảm giác được sự suy sút và mất mát, ngược lại lại thể hiện được hy vọng vô tận và sự dũng mãnh, giống như một con rồng và biển, ai cũng biết sẽ có một ngày nó bước lên trời, chấn động thiên hạ!”
“Mười vạn năm trước, Bắc Huyền Thiên chúng ta bắt đầu bước vào thời kỳ suy bại, thậm chí bị thiên địa chèn ép và xa lánh, nhưng từ khi Nữ đế bệ hạ đăng cơ, Đế phu chân long hiện thân, Bắc Huyền Thiên chúng ta một bước lên trời, trở thành một sự tồn tại không kẻ nào dám coi khinh, bài thơ thất tuyệt này của Đế phu rất giống với những gì Bắc Huyền Thiên chúng ta gặp phải!”
“Đúng vậy! Đế phu nói Long Thủy, ngụ ý rồng đến từ nước, tỏ rõ Bắc Huyền Thiên chúng ta thật sự đã một bước lên trời!”
…..
Sau khi nghe được lời giải thích của Lâm Hiên, các con cháu hoàng tộc đều vô cùng kích động.
Là một thành viên của Bắc Huyền Thiên, mười vạn năm trước bắt đầu suy sụp, từ đó đến nay đã trở thành một cục đá đè nặng trong lòng mọi người, thành áp lực trong lòng các thanh niên tài tuấn như Thượng Quan Kiệt.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cục đá nãy đã vĩnh viễn bị vứt xuống!”
Bài thơ này của Lâm Hiên đã rót vào vô vàn hy vọng và sự dũng cảm ở trong lòng bọn họ.
Sẽ có ngày rồng ra nước, ta muốn nước ngân hà chảy ngược!
Một câu thơ vô cùng khí phách!
Ai nghe xong đều không nhịn được sôi sục nhiệt huyết, hào khí tận trời!
Đám người Thượng Quan Kiệt không nhịn được cúi lạy Lâm Hiên”
“Đế phu kinh diễm khí phách nuốt thiên hạ, là kiêu ngạo của chúng ta!”
Mộ Ấu Khanh đứng bên cạnh che miệng nhỏ không ngừng cười.
Người khác làm thơ linh cảm đều sẽ khô kiệt, nhưng suy nghĩ của biểu tỷ phu lại như suối phun, cuồn cuộn không ngừng.
Có thể nghe được thiên cổ tuyệt xướng của hắn là một loại hạnh phúc!
Giống như mọi người ở đây, các thợ thủ công đều lộ ra sự tán thưởng.
Bọn họ không những ghi nhớ ba chữ đình Long Thủy, cũng ghi nhớ hai câu thơ thất tuyệt có một không hai của Lâm Hiên!
Trong mắt bọn họ, cuộc đời này có thể may mắn được chính tai nghe Lâm Hiên làm thơ là một loại may mắn động trời.
Nếu không nhớ kỹ bài thơ của Lâm Hiên, trở về khoe khoang, tuyệt đối sẽ trở thành tiếc nuối cả đời này!
“Đế phu, chúng ta lui xuống trước!”
Các thợ thủ công hành lễ rời khỏi đình ngắm cảnh, bắt đầu vội vã tháo dỡ bảng hiệu cũ đem đi.
Trong quá trình này, một con Già Thiên Vân tước khổng lồ rơi xuống.
Một thanh niên mặc áo xanh nhảy xuống từ trên lưng Già Thiên Vân tước, hắn liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Hiên đang ngồi ngay ngắn ở bên trong, vội vàng hành lễ nói:
“Thì ra Đế phu cũng ở đây, bái kiến Đế phu!”
Thượng Quan Kiệt nhìn thanh niên áo xanh, hỏi: “Vương Thước, có chuyện gì mà vội vàng vậy, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Vương Thước là thanh niên tài tử Bắc Huyền Thiên mà bọn họ kết giao, nhưng không phải là con cháu hoàng tộc nên không thể tham gia cuộc tụ hội ở Khắc Hoa lâm viên hôm nay.
Vương Thước gật đầu: “Hôm nay Thiên Cô thành tổ chức một cuộc đấu giá cực kỳ long trọng, ta nhờ người giúp ta lấy mấy tấm vé vào cửa, muốn mời các ngươi cùng đi xem!”
Thiên Cô thành!
Nghe thấy cái tên này, đám người Mộ Ấu Khanh và Thượng Quan Kiệt đều rất kinh ngạc.
Tòa thành này nằm ngoài biên cảnh phía Nam Xích Tiêu Thiên, không thuộc về bất kỳ thiên địa nào.
Nhưng không một ai ở Cửu Thiên Tiên Vực dám coi khinh tòa thành này.
Bởi vì thành chủ của tòa thành này có bối cảnh cực lớn, rất có trọng lượng ở Cửu Thiên Tiên Vực.
Nơi đó tổ chức đấu giá hội, quy cách cực cao, người bình thường không dễ dàng đi vào.
Cho nên Vương Thước lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây đưa vé vào, lập tức khơi gợi hứng thú của các con cháu hoàng tộc.
“Được, vậy đi xem”
Sau đó Mộ Ấu Khanh nói với Lâm Hiên: “Biểu tỷ phu, ngươi cũng đi xem cùng đi!”
Lâm Hiên còn chưa trả lời, bên cạnh truyền đến âm thanh non nớt đáng yêu.
“Được ạ được ạ!”
“Ta muốn đi xem! Ta muốn đi xem!”
Bốn tiểu bảo bối cùng nhào vào trong lòng ngực của Lâm Hiên, muốn làm hắn mang chính mình đi tham gia hội đấu giá.
“Được, vậy cha dẫn các ngươi đi!”
Lâm Hiên cưng chiều đồng ý.
Vương Thước hưng phấn nói: “Đế phu, mời!”
Hắn đến đây đưa vé vì muốn củng cố quan hệ với Mộ Ấu Khanh và đám người Thượng Quan Kiệt.
Hiện tại Lâm Hiên cũng muốn đi Thiên Cô thành, thật sự làm Vương Thước vui mừng khôn xiết.
Hắn nói thầm trong lòng, có thể kết bạn bên cạnh Đế phu, cùng tham gia hội đấu giá lần này với Đế phu, đây tuyệt đối là một vinh quang to lớn!
Có thể gặp không thể cầu!
Sau đó dưới sự dẫn dắt của Vương Thước, Lâm Hiên cùng Mộ Ấu Khanh, Thượng Quan Kiệt và các tài tuấn hoàng tộc đi đến Thiên Cô thành.
…...