Nhìn thấy ngón tay oánh bạch non nớt kia vẫn còn đang nhỏ máu đầm đìa xuống đất, một bên Hỉ Nhi kinh hô một tiếng “Tiểu thư!”, sau đó hai mắt vừa lật hôn mê qua đi.
Mà lúc này, tất cả mọi người trong bộ hội trường đều lâm vào cảm giác vô cùng khiếp sợ.
“Vì tranh đoạt tam phẩm tạo hóa thanh liên, nàng thế mà cắt đứt ngón tay của mình, người này cũng quá điên cuồng!”
“Thiên khiển chí tôn cốt, đây chính là thượng đẳng bảo vật trong chí tôn cốt, mạnh hơn so với các loại chí tôn cốt còn lại, nàng thế mà cứ từ bỏ như vậy!”
Trong lúc nhất thời, trong hội trường tiếng kinh hô, âm thanh nghi hoặc vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Ở đây mọi người đều là hạng người kiến thức rộng rãi, nhưng mà vẫn là bị hành động của Lãnh Hồng Nhan làm cho ngây ngốc.
Minh Húc Quang nhìn quét toàn trường nói:
“Có ai ra giá cao hơn so với thiên khiển chí tôn cốt sao?”
Tất cả mọi người nghe vậy lâm vào trầm mặc, ngay cả Dương Tuấn Kỳ đều ngậm miệng không nói.
Ngược lại không phải hắn không ra nổi giá cả cao hơn nữa, chỉ có điều người ta là một nữ thân vì tranh đoạt tam phẩm tạo hóa thanh liên, đã cắt đứt ngón tay của mình, có thể nói nàng đặt cược cả tính mạng.
Hắn thân là con cháu danh môn của Thái Cổ Thần Đình, nếu làm trò tiếp tục cạnh tranh ở trước mặt vị đường đường là Bắc Huyền Thiên Đế phu kia, vậy tuyệt đối sẽ mất phong độ.
Vì ở trước mặt Lâm Hiên trước mặt cất cao một chút hình tượng của mình, sau đó Dương Tuấn Kỳ ra vẻ hào phóng mà nói:
“Cô nương, nếu ngươi nhất định muốn tam phẩm tạo hóa thanh liên này, chỉ cần nói sớm một chút, không cần thương tổn đến mình như thế!”
Lãnh Hồng Nhan hơi hơi gật đầu, tiện đà hỏi:
“Công tử ngụ ý, là không tăng giá nữa?”
“Ân!” Dương Tuấn Kỳ nhịn đau gật đầu.
“Đa tạ!” Lãnh Hồng Nhan cố nén nội tâm vui sướng, đem ngón tay nhỏ lăng không đưa cho Minh Húc Quang, “Thỉnh nghiệm chứng một chút độ thật giả!”
Minh Húc Quang cũng là một đời cường giả võ đạo, tu vi không tầm thường, đứng hàng tôn giả trung kỳ, sau khi đơn giản nhìn thoáng qua liền gật gật đầu:
“Vật này thật là thiên khiển chí tôn cốt!”
Nói xong, bàn tay vung lên, liền đem tam phẩm tạo hóa thanh liên đang đặt ở trước mặt đưa tới chỗ Lãnh Hồng Nhan.
“Đa tạ!”
Lãnh Hồng Nhan vội vàng thu hồi tam phẩm tạo hóa thanh liên, sau khi đánh thức Hỉ Nhi liền vội vàng rời đi.
Thẳng đến hai người thân ảnh hoàn toàn biến mất ở trước mắt, bên trong hội trường mọi người vẫn nghị luận sôi nổi như cũ, kéo dài không thôi.
Thậm chí ngay cả các phòng riêng có chữ ‘tôn’ đều là một trận thấp giọng ồn ào.
Mộ Hữu Thanh nhịn không được hỏi Lâm Hiên:
“Biểu tỷ phu, thiên khiển chí tôn cốt rõ ràng còn trân quý hơn rất nhiều so với tam phẩm tạo hóa thanh liên, vừa rồi cái nữ tử kia vì sao quả quyết bỏ được như thế?”
Nàng vừa hỏi vậy, toàn bộ người trong phòng đều đem lực chú ý phóng tới trên người Lâm Hiên.
Chỉ nghe Lâm Hiên thản nhiên nói:
“Theo ta phán đoán, nàng làm như vậy hẳn là có hai cái nguyên nhân.”
“Thứ nhất, trên người nàng còn có thiên khiển chí tôn cốt, cho nên có thể vứt bỏ một bộ phận.”
“Thứ hai, nhu cầu cấp bách của nàng là dùng tam phẩm tạo hóa thanh liên tới cải thiện tình trạng trước mắt, phải biết rằng cho dù có thiên khiển chí tôn cốt, nhưng muốn biến cường, vẫn phải yêu cầu thời gian, nhưng nếu là có thể dùng tam phẩm tạo hóa thanh liên kích hoạt thần thông nào đó, như vậy có khả năng trong nháy mắt biến cường, có thể nói là đi một cái lối tắt!”
Sau khi Mộ Hữu Thanh nghe xong cẩn thận ngẫm nghĩ lại, không khỏi hướng về phía Lâm Hiên dựng thẳng lên một cái ngón tay cá trắng nõn:
“Biểu tỷ phu quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, xem đến thông thấu!”
Trong phòng đám người Thượng Quan Kiệt cũng lộ ra vẻ mặt đầy tán thưởng, cảm giác Lâm Hiên phân tích sự tình gọn gàng ngăn nắp, logic mạnh mẽ rõ ràng.
Nghe được một lời của hắn, thật là được lợi không ít!
Ước chừng qua mười mấy phút sau, mọi người trong phòng đấu giá mới dần dần đình chỉ thảo luận sự việc của Lãnh Hồng Nhan.
Minh Húc Quang làm người chủ trì đấu giá hội, đối với tiến triển của trận bán đấu giá nắm chắc tương đương thành thạo.
Nhìn qua toàn trường, hắn hơi hơi mỉm cười nói:
“Kiện hàng đầu tiên đã thành công triển lãm ra, như vậy kế tiếp liền tiến hành đấu giá kiện hàng thứ hai!”
Vừa nói dứt lời, bàn tay hắn vung lên, ở trong hư không biến ra một kiện bảo vật bộ dáng không tầm thường.
Sau đó bầu không khí trong hội trường dần dần náo nhiệt lên, mọi người ở đây đối với bảo vật triển khai một cuộc đua kịch liệt.
Lúc này đây, Dương Tuấn Kỳ cũng không hề tiếp tục ra tay.
Làm Hỏa Kỳ Lân Dương gia dòng chính huyết mạch, hắn cũng có được thiên phú võ đạo siêu phàm, trời sinh Hỏa Lân Chí Tôn Cốt.
Vốn định hướng về phía tam phẩm tạo hóa thanh liên mà đến, không nghĩ tới nửa đường nhô ra một cái Lãnh Hồng Nhan, ép buộc hắn từ bỏ đấu giá.
Cho nên hắn tiếp tục lưu tại nơi này, chủ yếu là vì lưu lại một ấn tượng tốt với Lâm Hiên.
Chờ bán đấu giá kết thúc, lại đến trước mặt Lâm Hiên xoát một đợt tồn tại cảm, cũng coi như là không uổng chuyến đi này.
Kế tiếp, vật phẩm đấu giá được trưng bày một kiện lại liên tiếp một kiện.
Tuy rằng phẩm chất của bảo vật được trưng bày cao thấp không đồng đều, nhưng không khí trong hội trường lại là từng tầng từng tầng lên cao.
Huyền Châu và mấy đứa bé nhìn đến không khí nhiệt liệt như thế, cũng sôi nổi bị cảm nhiễm.
Huyền Châu dùng tay nhỏ chọc chọc Lâm Hiên:
“Cha, chúng ta cũng có thể tham gia một chút đấu giá sao?”
Tiểu nha đầu cảm thấy, đấu giá tựa như chơi diều hâu bắt gà con, ngươi truy ta đuổi, thật sự rất thú vị!
Nàng vừa hỏi như vậy, thân là tỷ muội tứ trong bào thai, Huyền Hi, Huyền Hàm cùng Huyền Ấu lập tức ngầm hiểu, đều quấn lấy Lâm Hiên đặt câu hỏi:
“Cha, có thể hay không để cho chúng ta cũng tham gia đấu giá nha?”