Vú Em Mở Đầu Nữ Đế Mang Nữ Nhi Tới Cửa Ép Cưới ( Dịch Full )

Chương 1096 - Chương 1096. Biểu Tỷ Phu, Van Cầu Ngươi Nhất Định Phải Mang Hài Tử Của Nàng Về!

Chương 1096. Biểu tỷ phu, van cầu ngươi nhất định phải mang hài tử của nàng về! Chương 1096. Biểu tỷ phu, van cầu ngươi nhất định phải mang hài tử của nàng về!

Sau khi ra khỏi cấm địa, Lâm Hiên trong nháy mắt bắn ra một đạo ấn quyết, phong ấn lối vào cấm địa.

Sau đó nặn ra một đạo linh khí, dọn sạch tất cả hài cốt của quỷ vật trong nghĩa trang, để cho nghĩa trang khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Theo hắn thấy, phong thuỷ của nghĩa trang này không tồi, là một nơi rất tốt để mọi người mai táng tổ tiên, nên khôi phục lại nguyên trạng.

Sau khi làm xong những chuyện này, ánh mắt của Lâm Hiên dừng ở trên chín mươi sáu cái Luyện Huyết Minh Quan.

Hiện tại có một vấn đề rất quan trọng phải giải quyết, đó là phải cứu sống những hài tử này!

Đúng vậy!

Là cứu sống!

Bởi vì những hài tử này tuy còn sống, nhưng đây chỉ là hiện tượng bề ngoài, trên thực tế bọn nhỏ đã cận kề cái chết.

Sau khi đám người Âm Dương Chân nhân, Huyền Linh Thiên Sư cẩn thận kiểm tra, phát hiện đám hài tử vẫn có dấu hiệu sinh mệnh như cũ.

Nhưng điều quỷ dị chính là, cho dù bọn họ rót bao nhiêu linh lực vào cũng không thể khiến bọn nhỏ tỉnh lại.

Bọn họ cảm thấy được, những hài tử này chắc chắn không phải hôn mê đơn thuần, phải có nguyên nhân sâu sắc hơn.

Ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên, đám người Âm Dương Chân nhân hành lễ nói:

"Đế phu ở trên, có phải những hài tử này đã bị Cửu Sát huyền lực làm bị thương, cho nên không thể thức tỉnh?"

Lâm Hiên đã lợi dụng Cực Đạo Thánh Thư và y thuật cấp Tông sư tìm được biện pháp để cứu đám hài tử.

Hắn khẽ lắc đầu:

"Không phải, bọn họ không thể thức tỉnh là bởi vì vừa rồi Hắc Phong Âm Thần đã sử dụng linh hồn cộng hưởng để kích phát thần công, khiến cho hồn phách của bọn nhỏ đã bị thương nặng."

"Thêm nữa, lúc trước bọn nhỏ đã bị Hắc Phong Âm Thần cắn nuốt một bộ phận hồn phách, làm cho linh hồn bị thiếu hụt, thân chưa chết những hồn đã tàn!"

Tê!

Nghe nói như thế, đám tu sĩ đều lộ vẻ khiếp sợ.

Ở trong nhận thức của bọn họ, thân chết mà hồn còn thì hoàn toàn có thể tá thể hoàn hồn để sống lại.

Nhưng nếu ngay cả hồn phách cũng không trọn vẹn tiêu vong, thì phải là thật sự thân tử đạo tiêu, không có cách nào xoay chuyển trời đất!

Âm Dương Chân nhân vội nói: "Ý của Đế phu là những hài tử này không thể cứu sống được nữa?"

Huyền Linh Thiên Sư không khỏi âm thầm thở dài: "Thật sự là đáng tiếc!"

"Cũng không phải!" Lâm Hiên lắc lắc đầu: "Bọn nhỏ chỉ là bị hao tổn hồn phách, vẫn có biện pháp để chữa trị bổ cứu!"

Đám người Âm Dương Chân nhân nghe hắn nói như thế, ánh mắt đều không khỏi run lên.

Ngay cả hồn phách cũng có thể chữa trị bổ cứu, chuyện này...

"Lời nói của Đế phu thật sự khiến người khác cảm thấy kinh ngạc, mở rộng tầm mắt!"

"Những đứa nhỏ này gặp được Đế phu thật sự là may mắn ba đời!"

Trong lúc mọi người ở đây đang cảm khái, Lâm Hiên đã vận công ra tay.

Hắn sử dụng y thuật cấp Tông sư, công thêm sự khống chế thành thạo của Cổ Thần Cảnh đối với lực lượng pháp tắc.

Hắn như một vị thần sáng tạo, hội tụ lực lượng pháp tắc cuồn cuộn không dứt rót vào trong hồn phách của bọn nhỏ, tiến hành chữa trị một cách nhanh chóng.

...

Trong một tửu lâu ở Hoàng đô Tịch La Quốc.

"A di ngươi cứ ăn từ từ, không đủ chúng ta lại mang thêm!"

"Đúng vậy đúng vậy, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được!"

"Ừ, chỉ cần không làm mình bị nghẹn là được rồi!"

Bởi vì Vương quả phụ thật sự rất đáng thương, mấy nàng Mộ Ấu Khanh và Tuyền Châu bèn dẫn nàng vào tửu lâu, gọi cho nàng một bàn lớn toàn là đồ ăn ngon.

Lão bản và bọn tiểu nhị của tửu lâu thấy Mộ Ấu Khanh có tướng mạo siêu phàm, khí chất như tiên, bốn tiểu bảo bối cũng không gì sánh kịp, bèn suy đoán các nàng nhất định là người cực phú cực quý, cho nên thái độ vô cùng tốt.

Ngay cả khi các nàng dẫn Vương quả phụ đi vào tửu lâu, bọn họ cũng đều tỏ thái độ khách khí, cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của Mộ Ấu Khanh.

Mà nhìn thấy Vương quả phụ ăn như hổ đói, mấy tiểu nha đầu đều tốt bụng nhắc nhở nàng ăn từ từ, sợ nàng bị nghẹn.

Nhưng khi đang ăn, cảm xúc của Vương quả phụ vốn coi như ổn định bỗng nhiên lại trở nên không khống chế được.

Nàng nhìn thấy ở một cái bàn ở phía xa có một vị khách nhân dẫn theo hài tử, lập tức nghĩ tới hài tử của mình, bèn đứng dậy khỏi ghế, lộ vẻ mặt kích động nhìn quanh bốn phía.

"Hài tử đâu? Hài tử của ta đâu?"

"Tại sao ta quay người lại thì hài tử đã biến mất?"

"Hài tử của ta a, mẫu thân muốn gặp ngươi, ngươi đi ra nhìn một cái mẫu thân được không?"

Nói xong, Vương quả phụ mở cửa sổ tửu lâu định nhảy xuống đường cái.

Mộ Ấu Khanh vội vàng giữ chặt nàng lại:

"Hài tử của ngươi sẽ trở về, ngươi ở đây chờ một chút, hắn nhất định sẽ trở về gặp ngươi!"

Nói thì nói như vậy, nhưng giờ phút này trong lòng nàng rất thấp thỏm.

Từ lúc hài tử mất tích đến nay đã hơn ba tháng.

Thời gian dài như vậy, chỉ sợ đã là dữ nhiều lành ít.

Hơn nữa biểu tỷ phu của mình đã đi ra ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, điều này chứng tỏ hài tử rất khó tìm, thậm chí căn bản là không tìm thấy!

Vương quả phụ bị Mộ Ấu Khanh giữ chặt, không giãy ra được, đành phải cầm lấy cổ tay Mộ Ấu Khanh lớn tiếng khóc.

"Hài tử của ta không thấy đâu nữa! Quan binh không tìm thấy hắn, tất cả mọi người đều không tìm thấy hắn!"

"Hắn nhất định là bị ác quỷ bắt đi ăn luôn, hắn sẽ không bao giờ trở lại nữa!"

"Cô nương tốt bụng, ta van cầu ngươi, cho dù hắn đã chết, có thể mang thi cốt hắn về hay không, để cho người mẫu thân như ta chăm sóc hắn cả đời?"

Mộ Ấu Khanh nghe vậy, hai mắt không khỏi đỏ lên.

Nàng biết, tuy Vương quả phụ đã điên rồi, nhưng tấm lòng yêu con của nàng chưa hề giảm bớt một chút nào.

Tình thương của mẹ sâu sắc như vậy đã khiến cho Mộ Ấu Khanh rất xúc động, sự đồng tình đối với Vương quả phụ đã đến cực hạn.

"Biểu tỷ phu, van cầu ngươi nhất định phải mang hài tử của nàng về!"

Mộ Ấu Khanh cảm giác, nếu Lâm Hiên không thể mang hài tử về, như vậy lòng của nàng cũng sẽ tan vỡ theo.

Lúc này một thân ảnh nhỏ gầy xuất hiện ở cửa tửu lâu, sau khi nhìn thoáng qua, bèn giống như một cơn gió nhào vào trong lòng Vương quả phụ.

"Mẫu thân, ta đã trở về!"

Bình Luận (0)
Comment