Thì phải là cầm kẻ trộm trảm vương, đồng thời nhiều điểm nở hoa, đem Cửu Đỉnh Thiên xé chẵn ra lẻ, cắt thành vô số toái khối cùng nhau bắt.
Xé chẵn ra lẻ đích kế hoạch, từ nếu ảnh mang theo huyền băng đại quân, phi phượng đại quân, phối hợp chín đỉnh mỗi ngày dương hậu, trấn bắc hầu, bạch long Nguyên soái chờ cấp quan trọng tướng lãnh cùng nhau tiến hành.
Muốn bắt giặc phải chém vua trước, nên nàng tự thân xuất mã, giết đến thao trường Trấn Thiên!
Nghe thấy những lời này, Nham Vương, Hoài Vương thậm chí Đồ Nhạc đều tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Làm càn!"
"Huyền Băng Nữ Đế, có cuồng cũng phải nhìn đối tượng!"
"Một hoàng mao nha đầu dám nói năng ngông cuồng như thế, xem ra là bị đánh quá ít!"
Đón mặt với sự tức giận và những lời quát mắng của bọn họ, mắt phượng của Đông Hoàng Tử U trở nên lạnh lùng:
"Ồn ào!"
Tay ngọc của nàng vung lên, lấy ra Băng Phượng Kiếm rồi chém xuống.
Hô ~
Kiếm quang tung hoành mười vạn dặm, chiếu sáng cả bầu trời phía trên thao trường.
Hô ~
Lại một đạo huyền quang khác phóng lên cao, sắc bén đánh lên trên kiếm quang.
Cả hai đồng thời nổ tung, hóa thành một làn sóng khí cuồn cuộn thổi.
Một lão giả mặc đạo bào màu đen, tay cầm một chiếc quạt lông vũ mạ vàng, trên đỉnh đầu có ba bông hoa sáng lấp lánh, sáu luồng sáng chói lọi sau lưng, lão giả đứng lơ lửng giữa không trung, đứng đối diện với Đông Hoàng Tử U.
"Huyền Băng Nữ Đế, nếu ngươi không vươn tay đến Cửu Đỉnh Thiên, Cửu Đỉnh Thiên sẽ không loạn."
"Nham Vương và Hoài Vương nhiều nhất chỉ cần một đêm là có thể ổn định được Cửu Đỉnh Thiên, cho nên ngươi chính là kẻ địch của cả Cửu Đỉnh Thiên!"
Lục Diệu Chân Nhân híp mắt, nói bằng giọng lạnh như băng.
Đông Hoàng Tử U nghe vậy lộ vẻ khinh thường:
"Thật buồn cười!"
"Các ngươi cấu kết với Yêu tộc ở vực ngoại, dẫn sói vào nhà, là có thể ổn định Cửu Đỉnh Thiên?"
"Có câu là một núi không thể có hai hổ, Nham Vương và Hoài Vương ngu xuẩn như thế, một khi bọn họ giành được giang sơn Cửu Đỉnh Thiên, sao có thể không tranh quyền đoạt lợi với nhau?"
"Tu sĩ các ngươi không lấy muôn dân trăm họ làm trọng, lại vì tư lợi của bản thân cam nguyện làm chó săn cho hai vị vương gia, đồ thán sinh linh, các ngươi và hai vị vương gia mới là gốc rễ độc hại của Cửu Đỉnh Thiên!"
Nghe nói như thế, sắc mặt của Lục Diệu Chân Nhân không khỏi cứng đờ:"..."
Nham Vương và Hoài Vương cũng lộ vẻ mặt tức giận và xấu hổ.
Lời nói của Đông Hoàng Tử U đã nói đúng những suy nghĩ trong lòng bọn họ, phơi bày mọi suy nghĩ ẩn giấu của bọn họ lộ ra ngoài.
Điều này làm cho bọn họ không khỏi cảm khái một câu, vị Nữ Đế này thật sự là mồm miệng lanh lợi, suy nghĩ nhanh nhạy, có khả năng tranh luận với vạn người!
Sau khi Lục Diệu Chân Nhân lấy lại tinh thần, vẻ mặt đỏ bừng, trong đôi mắt lộ ra sát ý lạnh lẽo:
"Nha đầu thối, miệng lưỡi sắc bén, vậy để cho bần đạo lĩnh giáo một chút xem ngươi tự tin đến mức nào mà dám làm càn như vậy!"
Hắn vốn là một tán tu nghèo túng, mấy năm nay được Nham Vương ủng hộ, nhận được vô số lợi ích cho nên hắn mang ơn Nham Vương.
Mắt thấy Đông Hoàng Tử U khiến cho đám người Nham Vương không thể xuống thang, sát ý của hắn lập tức tăng lên tới cực hạn.
"Vô Hoa Lục Pháp!"
"Chết đi cho ta!"
Vù vù vù vù vù vù!
Sáu đạo huyền quang sau lưng Lục Diệu Chân Nhân nở rộ, kích hoạt lục đạo thiên địa dị tượng kinh khủng áp chế.
Phong, hỏa, lôi, điện, vũ, vụ!
Từng đạo dị tượng rộng lớn vô biên, uy thế vô cùng, ngập tràn sát khí!
Sau khi chồng chất cùng một chỗ, càng thể hiện ra thần uy sát lục vô thượng, khiến cho bầu trời trong phạm vi trăm vạn dặm trong nháy mắt lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Nham Vương cùng với nhiều tu sĩ thấy thế đều không nhịn được tán thưởng một câu:
"Không hổ là yêu nghiệt có lục đạo linh căn cao nhất, lục đạo thiên địa dị tượng này mỗi một đạo đều tràn ngập sát khí, kết hợp cùng một chỗ lại có uy lực có thể giết chết Cổ Thần!"
Đối với Nham Vương mà nói, đến lúc này hắn mới thực sự nhìn thấy thực lực thực sự của Lục Diệu Chân Nhân.
"Lục Diệu Chân Nhân tuy chỉ có tu vi Đại Thánh Cảnh sơ kỳ, nhưng lại có sáu loại linh căn cao nhất là phong hỏa lôi điện vũ vụ, toàn lực một kích dưới, hắn tuyệt đối có thể sánh với Đại Thánh Cảnh đỉnh phong, thậm chí cao hơn!"
Nghe thấy những lời tán thưởng của mọi người, Đông Hoàng Tử U chỉ lộ vẻ mặt khinh thường.
Thân hình mềm mại và mảnh mai của nàng trông có vẻ yếu ớt và nhỏ nhắn so với dị tượng đầy trời.
Nhưng đối mặt với sáu loại dị tượng kinh khủng, nàng vẫn đứng ở nơi đó, tùy ý để những dị tượng kinh khủng đó oanh kích trên người mình.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Sau sáu tiếng nổ lớn, không gian nổ tung.
Nhưng Đông Hoàng Tử U không hề sứt mẻ một chút nào!
"Cái gì?"
"Nàng lại lấy thân thể đối cứng với thiên kiếp của sáu loại dị tượng mà lông tóc không tổn hao gì, đây là chuyện đùa hay sao?"
Nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp của Đông Hoàng Tử U vẫn ngạo nghễ đứng sừng sững ở nơi đó, toàn bộ thao trường lập tức sôi trào.
Lục Diệu Chân Nhân lại kinh ngạc lui về phía sau nửa bước, ánh mắt không khỏi run lên:
"Thân thể của nàng cũng quá mạnh mẽ rồi!"
Đối mặt sự khiếp sợ của mọi người, Đông Hoàng Tử U âm thầm cười lạnh.
Nàng đã tu thành Tu La Thánh Thể, lấy ma tu đạo biến thân thể thành thánh, lực phòng ngự mạnh mẽ như núi, sao lại e ngại sáu loại dị tượng được?
"Chết đi!"
Trong nháy mắt, thân hình nàng như một tia chớp, giơ Băng Phượng Kiếm lên rồi chém xuống một kiếm.
"Huyền Quyết Nhất Tự Trảm!"
Xì xì!
Ngay khi mọi người đang ngây người, một kiếm này đã chém đứt đôi Lục Diệu Chân Nhân!
Nàng ra tay nhanh như điện, xuất kiếm vô hình, hung mãnh tàn nhẫn, lại khiến cho toàn trường cảm thấy khiếp sợ.
"Kiếm Tiên!"
"Kiếm thuật thật là lợi hại, thật sự là bá đạo đến cực hạn!"