Kế tiếp, nàng sẽ cố gắng thêm, thống trị tốt tam phương thiên địa, đồng thời tru diệt phụ hoàng và tất cả kẻ địch của Đông Hoang Tộc.
Để cho thiên hạ của mình trọn đời bình an, trọn đời phồn hoa!
“Khởi bẩm bệ hạ, ngoài cửa có người cầm huyết thư cầu kiến!”
Lúc này, thị vệ Thần Đỉnh Cung vội vàng vào cửa bẩm báo.
Huyết thư?
Các vương công đại thần ở đây nghe vậy đều nheo mắt lại, đây là có người muốn cáo ngự trạng với Nữ Đế bệ hạ.
Là ai, vào ngày đầu tiên Nữ Đế thượng triều, đã cầm huyết thư đến cáo ngự trạng?
Hắn lại muốn kiện ai?’
Đông Hoàng Tử U hoàn hồn từ trong trầm tư, giơ ngọc thủ lên”
“Truyền!”
“Vâng!”
Thị vệ vội vàng xoay người rời đi.
Lúc này bầu không khí trong đại điện trở nên có chút khẩn trương, không ít vương công đại thần đều không nhịn được mà nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo vài phần thấp thỏm.
Duy chỉ có vẻ mặt ba người Lộc Vinh, Tư Mã Khôn và Vệ Kỳ Sơn bình tĩnh, dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
Rất nhanh, thị vệ dẫn theo một nam tử trung niên mặc áo bào xám đi vào đại điện.
Thời điểm nhìn thấy nam tử kia, sắc mặt Lộc Vinh, Tư Mã Khôn và Vệ Kỳ Sơn cuối cùng cũng thay đổi.
Họ nhận ra, người cầm huyết thư này, chính là tiền nhiệm thị lang Hộ bộ Mã Nghĩa.
Vẻ mặt Mã Nghĩa căm hận nhìn thoáng qua ba người, vội cầm huyết thư quỳ nói.
“Khởi bẩm bệ hạ, thảo dân vốn là một trong sáu đại thị lang Hộ bộ, bởi vì phát hiện thị lang Vệ Kỳ Sơn và nội vụ tổng quản Lộc Vinh, cùng Khang Bình Vương Tư Mã Khôn cấu kết với nhau, ăn hối lộ trái pháp, mà bị họ hãm hại.”
“Thảo dân không chỉ bị cách chức quan, còn bị thủ hạ của họ truy sát, đến nỗi một nhà ta già trẻ phơi thây nơi hoang dã, chỉ có một mình ta còn sống sót!”
“Thảo dân nghe nói bệ hạ đánh hạ Cửu Đỉnh Thiên, cho nên lấy máu viết thư lên án ba người Vệ Kỳ Sơn phạm tội, mong bệ hạ thiên lý rõ ràng, luật pháp rõ ràng, trừng gian trừ ác, phát huy thiên uy!”
Noi xong, giơ huyết thư lên thật cao.
Lộc Vinh, Tư Mã Khôn và Vệ Kỳ Sơn không khỏi âm thầm liếc nhau, trong mắt ba người đều lóe ra một tia sát ý.
Ngược lại bọn họ không ngờ, trong ngày vô cùng quan trọng hôm nay, vậy mà Mã Nghĩa lại chạy tới Thần Đỉnh Cung cáo ngự trạng mình.
Điều này khiến họ hận không thể bầm thây vạn đoạn Mã Nghĩa tại chỗ, để tiết mối hận trong lòng.
Nhưng, nghĩ tới việc từ đầu Mã Nghĩa đã không có được bất kỳ chứng cứ thực chất nào, vả lại tối qua Lộc Vinh đã chuẩn bị sẵn sàng, tiêu hủy tất cả chứng cứ.
Rất nhanh trong lòng ba người rất đã bình tĩnh lại.
Thậm chí Lộc Vinh còn giả bộ phẫn nộ quát lớn:
“Điêu dân to gan, vậy mà ngươi dám ngậm máu phun người ở trước mặt bệ hạ, ngươi có biết vu khống trọng thần triều đình là tội gì không?”
Vẻ mặt Vệ Kỳ Sơn hung ác nham hiểm hùa theo:
“Mã Nghĩa, rõ ràng là ngươi muốn độc lãm đại quyền ở Hộ bộ, vì vậy mà chèn ép xa lánh đồng liêu, cũng may cuối cùng tà không thắng chính, ngươi rốt cuộc cũng bị trừng phạt bởi hành vi tà ác của mình!”
“Bây giờ sao còn dám chạy đến trước mặt Nữ Đế bệ hạ vu khống chúng ta?’
Mã Nghĩa bị lời nói của họ làm cho run rẩy cả người.
Hắn không ngờ Lộc Vinh, Vệ Kỳ Sơn lại vô liêm sỉ như thế, còn có thể cắn ngược mình một cái trước mặt Nữ Đế.
“Xin bệ hạ minh giám!”
Mã Nghĩa đành phải cắn răng, giơ huyết thư của mình lên cao nhất.
Tay ngọc của Đông Hoàng Tử U khẽ động, lăng không đem huyết thư đến trước mặt mình, mở ra giữa không trung.
Nhìn thoáng qua, trên mặt đầu là ghi chép của Mã Nghĩa về việc Lộc Vinh, Vệ Kỳ Sơn và Tư Mã Khôn ăn hối lộ trái pháp.
Mắt phượng lưu chuyển, nàng nhìn xuống phía Mã Nghĩa nói:
“Trẫm thấy huyết thư này, quả thật là viết rất tình chân ý thiết.”
“Nhưng đã từng là trọng thần triều đình, hẳn là ngươi hiểu đạo lý lấy pháp trị thiên.”
“Cho nên ngoại trừ huyết thư này, ngươi có chứng cứ thực chất không?”
Mã Nghĩa nghe vậy, không khỏi biến sắc, lắc đầu nói:
“Thảo dân…không có!”
Hắn cũng hiểu, muốn lật đổ ba người Lộc Vinh, nhất định phải có chứng cớ cực kỳ có trọng lượng mới được.
Nhưng hắn đã bị ép rời khỏi triều đình hơn nửa năm, lúc đầu bị đuổi giết điên cuồng, căn bản là không có bất kỳ chứng cứ nào trong tay.
Trước mắt cũng chỉ là bởi vì từng nghe được từ chỗ đồng liêu tin tức Đông Hoàng Tử U đoạt được Cửu Đỉnh Thiên, cho nên ôm một bầu nhiệt huyết viết huyết thư, đến đây cáo trạng.
Bây giờ xem ra, lần này thật sự là quá lỗ mãng.
Nhưng…
Ngoại trừ con đường này ra, căn bản hắn không còn con đường nào khác để đi!
Ba người Lộc Vinh thấy Mã Nghĩa lắc đầu, không khỏi lộ ra nụ cười vô cùng đắc ý.
Không có chứng cứ, vậy có nghĩa là bất cứ chuyện gì mà Mã Nghĩa nói ra đều không được đắc số, cũng tương đương vu khống.
Mà công khai vu khống trọng thần triều đình ở trên đại điện, đây thật sự là tử tội!
Ba người không khỏi nghĩ, lần này Mã Nghĩa thật đúng là tự chui đầu vào lưới, chủ động tới cửa tự tìm đường chết!
Lúc đầu các vương công đại thần khác của triều định cũng không nhịn được mà yên lặng lắc đầu.
“Một phong huyết thư, nhiều nhất cũng chỉ khiến Nữ Đế bệ hạ nghi ngờ bọn Lộc Vinh.”
“Muốn để bệ hạ trị tội họ, căn bản là chuyện không thể!”
“Mã Nghĩa ơi Mã Nghĩa, ngươi không thể không biết đạo lý này!”
Đông Hoàng Tử U thu hết sắc mặt của mọi người vào đáy mắt, cuối cùng mắt phượng dừng trên người Mã Nghĩa, lạnh nhạt nói:
“Ngươi không có chứng cứ, trẫm có!”
Hả?
Đông Hoàng Tử U đột nhiên nói ra, khiến mọi người ở đây đều kinh hãi.
Chỉ thấy cổ tay Đông Hoàng Tử U như ngọc nhẹ nhàng vặn ra, dễ dàng lấy ra một cái hộp gỗ Vân Kim Ngọc Nam trong hư không.
Nhìn thấy cái hộp này, Lộc Vinh vốn miễn cưỡng bĩnh tĩnh cũng không khỏi co rụt đồng tử lại, mạnh mẽ hít một hơi hàn khí.
Trong cái hộp này, chứa tất cả sổ sách và chứng cứ mà hắn và Tư Mã Khôn, Vệ Kỳ Sơn ăn hối lộ trái pháp.
Mà hắn nhớ rõ, tối qua mình đã tự tay thiêu hủy cái hộp này.
Vì sao nó lại xuất hiện trong tay Đông Hoàng Tử U?