Vì đã có kinh nghiệm trong việc thôn tính Động Nguyên Thiên, nên cuộc họp triều đình này diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Mục đích chính của Đông Hoàng Tử U là lợi dụng Lộc Vinh ba người bọn họ giết gà dọa khỉ, đồng thời tẩy trừ tập tục quan quyền ở Cửu Đỉnh Thiên.
Một lần và mãi mãi, để quan chức của Cửu Đỉnh Thiên minh bạch, bá tánh có thể an cư lạc nghiệp, vui vẻ thịnh vượng.
Sau khi nàng đứng dậy, tiếng hò hét trong Thần Đỉnh Cung như sấm, rung chuyển chín tầng mây.
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
…
Thuỷ Tinh Cung.
Từng tia từng tia băng khí rung rinh, che không được cảnh xuân tươi đẹp trong cung, xuân ý dạt dào.
Như mộng huyễn băng rơi trên lá trên hoa, phản chiếu ánh sáng rực rỡ chói lóa dưới ánh nắng càng lộ ra vẻ mỹ lệ độc đáo của Thuỷ Tinh Cung, tựa như Tiên Cung nơi hạ giới.
Bữa sáng đã qua một canh giờ, lúc này là thời gian để đám Tuyền Châu các nàng chơi đùa.
Bốn tiểu bảo bối đang đuổi theo con Tuyết Nghĩ Thú ngoài vườn rất vui vẻ.
Lâm Hiên, người yêu thương nữ nhi mình, đã mang một chậu lớn linh quả tươi ngon đến vườn, đi theo bên cạnh đám tiểu nha đầu đút cho chúng ăn linh quả.
“Tuyền Hi, ăn chậm thôi, cẩn thận kẻo nghẹn!”
“Tuyền Ấu, con cắn ngón tay của cha rồi!”
…..
Lâm Hiên đi theo đám Tuyền Châu các nàng, thực sự bị bốn tiểu bảo bối hoạt bát, nghịch ngợm, đáng yêu này làm cho tan chảy rồi.
Nhìn thấy hắn không biết mệt, ân cần chăm sóc đám tiểu nha đầu như vậy, đám người hầu bên cạnh đều tỏ ra rất cảm động.
Trong mắt họ, Lâm Hiên là người phụ thân tốt nhất thiên hạ.
Nhất cử nhất động của hắn, đều bộc lộ tình yêu thương sâu sắc dành cho chúng nữ nhi.
Họ không khỏi thấp giọng thở dài:
“Nếu khi ta còn bé mà được cha nuông chiều như thế này thì tốt biết mất!”
Dường như nghe thấy tiếng thở dài của đám người hầu, Tuyền Châu đột nhiên dừng lại, chớp chớp đôi mắt to đen láy nhìn Lâm Hiên.
“Cha, không phải lúc nào cha cũng có thể chăm sóc chúng con được, hãy để chúng con chăm sóc cha một lần nữa nhé!”
Lâm Hiên cười lắc đầu: "Các con còn nhỏ, cha không cần con chăm sóc."
“Muốn! Muốn!”
Khi Tuyền Hi, Huyền Hàm và Huyền Ấu nghe Huyền Trụ nói như vậy, đều hưng phấn tiến tới ồn ào.
Bốn tiểu bảo bối cùng kéo Lâm Hiên đứng dậy, nói như người lớn:
“Từ giờ trở đi chúng con muốn chăm sóc lại cho cha!”
Lâm Hiên vẻ mặt thích thú: "Vậy các con định chăm sóc cha như thế nào?"
Tuyền Châu lộ ra vẻ mặt thần bí: “Đợi lát nữa người sẽ biết!"
Tuyền Châu nói xong thì kéo Lâm Hiên đến trước ghế mây, bảo Lâm Hiên ngồi xuống, sau đó bóp vai cho hắn.
“Cha cứ ngồi đút bọn con ăn linh quả mãi, chắc chắn đã mệt rồi.”
“Bây giờ phải nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống!”
Nhìn ánh mắt bảo bổi nhỏ vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa ngây thơ, Lâm Hiên thực sự không nhịn được cười.
Thế nhưng, có được giáo trình vú em hoàn mỹ, Lâm Hiên cũng hiểu rất rõ với biểu hiện này của mấy đứa nhỏ.
Sở dĩ các cô bé sẽ quan tâm hắn, hơn nữa còn muốn chăm sóc cho hắn.
Trước tiên là vì bản tính mấy đứa nhóc vốn lương thiện đơn thuần, hơn nữa lại rất thông minh, hiểu chuyện, biết bản thân mình đang đươc cha mẹ yêu thương cưng chiều.
Tiếp theo chính là các cô bé đều được tiếp nhận giáo dục tốt từ gia đình.
Biết người thân thì phải quan tâm lẫn nhau, bất luận là bên nào cũng không thể ishc kỷ chỉ hưởng thụ sự quan tâm từ đối phương, cũng phải biết đáp trả thích hợp.
Với hai điều kiện này.
Bọn họ vừa nghe thấy mấy người hầu xúc động thì biết bản thân đã nhận đủ tình thương từ cha, cũng nên đáp trả một chút tình cảm của mình cho Lâm Hiên.
“Mấy bảo bối có thể làm như vậy, chứng tỏ việc giáo dục mấy đứa nhỏ rất thành công!”
Lâm Hiên có chút vui mừng ngẫm nghĩ.
Từ xưa đến nay, rất nhiều cha mẹ chỉ đơn phương trao tình thương cho tụi nhỏ, thỏa mãn mọi nhu cầu của bọn họ, bất cứ việc gì cũng đều ôm đồm lấy.
Cứ nghĩ như vậy sẽ dạy dỗ tốt bọn nhỏ, nuôi dưỡng bọn nhỏ thành tài.
Thực sự thì không phải!
Hoàn cảnh gia đình tốt đẹp thực sự và cuộc đời thực sự có lợi cho trẻ nhỏ.
Không phải là cha mẹ quan tâm vô điều kiện, bao bọc trẻ nhỏ trong tình yêu vô bờ biến, khiến chúng trở nên lạnh nhạt, thờ ơ.
Mà nên thông qua việt quan tâm có chừng mực, thậm chí nên mong cầu bọn trẻ đáp trả tình cảm một cách thích hợp, dạy cho trẻ biết quan tâm cha mẹ người thân, biết cám ơn.
Như vậy.
Mới có thể khiến gia đình thực sự có sự giao lưu tình cảm đôi bên, để trẻ nhỏ phát triển nhân cách toàn diện.
Vì vậy, một hành đơn giản của mấy đứa nhỏ như hôm nay cũng khiến Lâm Hiên mong chờ tương lai của bọn nhỏ.
Lúc này Lâm Hiên đã nằm xuống theo yêu cầu của Tuyền Châu.
Tuyền Hi đứng bên cạnh Lâm Hiên ngẫm nghĩ, đôi tay đặt lên cánh tay Lâm Hiên khẽ bóp:
“Cha bưng bát cho tụi con, cánh tay chắc chắn cũng mỏi rồi, con giúp cha xoa bóp tay nhé!”
Tuyền Hàm thì ôm chân Lâm Hiên ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ siết thành quyền đấm nhẹ lên đầu gối Lâm Hiên:
“Vừa nãy cha ngồi lâu như vậy, đầu gối chắc chắn cũng nhức mỏi rồi, vậy con giúp cha đấm bóp đầu gối nhé!”
Tuyền Ấu chạy đến đối diện với với Tuyền Hàm, cũng ngồi xuống đấm nhẹ vào đầu gói Lâm Hiên:
“Con xoa bóp đầu bối bên này cho cha!”
Tuyên Châu chạy đến phía sau Lâm Hiên, dáng vẻ lanh lợi nói:
“Không chỉ có thân thể cha mệt, mà đầu cha cũng phải nghỉ ngơi, nên con giúp cha xoa thái dương nhé!”
Nói rồi tiểu nha đầu đặt hai tay lên huyệt thái dương của Lâm Hiên, xoa nhẹ, còn rất chú ý thi thoảng lại đảo chiều.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của bọn nhỏ, trong lòng Lâm Hiên bỗng chốc tràn ngập tình thương của cha, tựa như sóng biển tràn lên vậy.
Hiếu!
Đúng là có hiếu!
Hiếu thảo như sấm rền!
Bốn bảo bối tuổi còn nhỏ đã đau lòng quan tâm mình vậy rồi, đợi đến khi mấy đứa nhỏ trưởng thành, bản thân hắn chắc chắn sẽ trở thành người cha hạnh phúc nhất thiên hạ!
Tương lai này, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta kích động rồi!