"Hiện tại ta không chỉ có thể phóng ra Thần Phượng Chi Hỏa, còn có thể trực tiếp phóng ra Thái Dương Chân Hỏa. Đây thật sự là nhân họa đắc phúc !"
Đông Hoàng Tử U giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện hai đóa hỏa liên hoa.
Một đóa tử kim sắc (tím vàng), chính là Thần Phượng Chi Hỏa.
Một đóa tiên hồng sắc (đỏ tươi), chính là Thái Dương Chân Hỏa.
“Lại thêm một môn thần thông!”
Đôi mắt xinh đẹp của Đông Hoàng Tử U lóe lên một tia vui vẻ.
Tâm niệm vừa động, hai đóa hỏa liên hoa liền hợp lại thành một, rót vào trong một khẩu Thái Dương thần pháo.
Sau đó theo cách tương tự, biến ra hai đóa hỏa liên hoa, hợp nhất chúng rồi cho vào khẩu Thái Dương thần pháo còn lại.
"Có Thần Phượng Chi Hỏa và Thái Dương Chân Hỏa, hai loại thần hỏa dung hợp làm một, sức mạnh của hai khẩu thần pháo này thậm chí còn lớn hơn trước!"
Đông Hoàng Tử U vô cùng hài lòng thu hồi hai khẩu thần pháo.
Cải tạo đã hoàn thành, tiếp theo là đem bố trí ở địa điểm chỉ định là được.
Nghĩ đến liền làm.
Đông Hoàng Tử U hóa thành một tia sáng, bay tới bay lui hàng chục tỷ dặm, đặt hai khẩu Thái Dương thần pháo vào vị trí đã nghĩ.
Hơn nữa, ở mỗi chỗ đều bố trí một đạo ma đạo cấm chế cực kỳ mạnh, khiến Thái Dương thần pháo hoàn toàn được giấu kín, sẽ không bị bất kỳ người nào phát giác.
Làm xong việc này, Đông Hoàng Tử U liền nghĩ tới Lâm Hiên và bọn nhỏ.
Khoảnh khắc vừa rồi nàng bị Thái Dương Chân Hỏa phản phệ suýt chết, nàng đặc biệt muốn gặp Lâm Hiên và đám Tuyền Châu.
Mặc dù nhân họa đắc phúc, dung hợp Thái Dương Chân Hỏa đạt được tân thần thông, nhưng giờ phút này trong lòng nàng vẫn tràn đầy xúc động muốn gặp bọn họ.
Vì thế thân hình nàng như gió, rất nhanh đã đến Thủy Tinh Cung.
Vừa bước vào cửa cung đã thấy khắp nơi cảnh xuân tươi đẹp, linh vụ vũ mị, một mảnh đẹp đẽ an tường.
Tiếng cười nói truyền vào trong tai khiến đáy lòng Đông Hoàng Tử U trở nên ấm áp, khóe môi đỏ tươi không khỏi nở nụ cười.
“Nương tới rồi!”
Nhìn thấy Đông Hoàng Tử U xuất hiện, đám Tuyền Châu vội ngừng chơi đùa, cùng nhau chạy về phía nàng.
Trong quá trình này, Tuyền Ấu ném quả cầu lên và đá về phía Đông Hoàng Tử U.
"Mẫu thân, tiếp lấy!"
Đông Hoàng Tử U khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nâng chân lên, dùng mu bàn chân vững vàng tiếp được quả cầu.
Đám Tuyền Châu thấy vậy, tất cả đều dừng lại, phát ra tiếng kinh hô sùng bái.
"Oa, nương thật lợi hại!"
Bọn họ nghĩ thầm, nương lần đầu tiên tiếp xúc quả cầu, vậy mà lại có kỹ thuật cao siêu như vậy, khiến quả cầu giống như có mắt dừng trên chân nàng.
Lâm Hiên ở bên cạnh, đem ánh mắt dừng trên đôi chân của Đông Hoàng Tử U.
Chỉ thấy nàng đi đôi giày bạch kim phượng văn, đôi giày được chế tác cực kỳ tinh mỹ, độ rộng hẹp vừa phải, mỹ diệu tôn lên đôi chân ngọc hoàn mỹ của nàng .
Mặt trời chiếu lên bạch kim của đôi giày, phản xạ ra từng đạo bạch quang.
Như thể đôi chân ngọc của nàng đang ngâm trong quỳnh dịch nhũ vân, tỏa ra mùi thơm và quang huy thần thánh tuyệt đẹp.
Đông Hoàng Tử U thấy Lâm Hiên nhìn chăm chú vào chân mình, hai má hơi nóng lên, ngự khí đem quả cầu nhấc lên không trung, cầm vào tay.
Nàng sủng nịch hỏi đám Tuyền Châu:
“Đây là món đồ chơi mới mà cha làm cho các con?”
Bốn tiểu bảo bối ra sức gật đầu:
"Dạ, dạ, dạ! Nó gọi là quả cầu, cái tên rất dễ nghe!
” Thật sự là cái tên thú vị, mà quả cầu này thật sự thú vị!"
Đông Hoàng Tử U nhẹ nhàng gật đầu, con ngươi vừa chuyển, nhìn về phía Lâm Hiên, nói:
"Hôm nay, Vương của bộ lạc ở Nam Vực Thiên Ma Giới phái người đưa tới thiệp mời, mời chúng ta đến lãnh địa bộ lạc làm khách."
"Nghe nói trong lãnh địa có Ma Quang Chi Hải đẹp nhất Nam Vực, chúng ta cùng nhau đi xem đi!"
Lần trước tại Ma Quân tế đàn Nam Vực, Ma Quân của các nước ở Nam Vực đều biểu đạt ý thần phục Đông Hoàng Tử U.
Ba nghìn bộ lạc do Vương ở đó thống lĩnh, vừa lúc kẹp giữa rất nhiều ma quốc của Nam Vực .
Cho nên hắn và Ma Quân các nước kia qua lại rất bực bội, lúc này mới đột nhiên phát tới thiệp mời.
Đông Hoàng Tử U cảm thấy nơi bộ lạc có Vương sinh sống có phong cảnh đẹp nhất Nam Vực .
Chuyến đi này vừa lúc dẫn Lâm Hiên và đám nữ nhi ra ngoài chơi, thưởng thức sự độc đáo của phong cảnh Ma Vực.
Lâm Hiên chưa kịp trả lời thì bốn tiểu bảo bối đã nhảy dựng lên.
“Nương dẫn chúng con đi chơi đi!”
“Quá tốt rồi, cha, chúng ta mau đi thôi!”
“Nương, chúng ta lập tức xuất phát!”
Nhóm tiểu nha đầu giống như đã nói xong, chia ra hai hai kéo Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, một bộ gấp không thể nhịn được.
Thấy đám nữ nhi gấp như vậy, Lâm Hiên không khỏi mỉm cười sủng nịch:
"Được, được, chúng ta hiện tại liền đi!"
Đông Hoàng Tử U cười thản nhiên, giơ tay lên, triệu hoán Huyền Băng Ngọc Liễn.
Sau đó nàng và Lâm Hiên mỗi người bế hai đứa, một nhà sáu người vui vẻ đi vào Ngọc Liễn.
Ngọc Liễn được chín đầu cự long kéo, bay vút lên mây, hướng về phía Thiên Ma Giới.
...
Tịch Nhiên Thiên.
Tịch Vô Thiên Cung.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Trong hư không vang lên hai âm thanh nhẹ nhàng, khiến Cung vô Tà đang chìm trong minh tưởng đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn vội vàng mở lòng bàn tay, lộ ra bốn bình ngọc chuẩn tiên phẩm.
Hai trong số chúng đều lơ lửng một đoàn Thái Dương Chân Hỏa, trong khi hai bình còn lại trống rỗng.
“Bạo rồi!”
Trong mắt Cung Vô Tà phóng ra vui mừng vô tận.
Trong bốn cái bình ngọc chứa Thái Dương Hỏa Linh chi hồn của bốn khẩu Thái Dương thần pháo.
Bởi vì khi Cung Vô Tà tìm được xác của bốn khẩu Thái Dương thần pháo, cũng chiếm được bốn Thái Dương Hỏa Linh chi hồn
Vì vậy, hắn lợi dụng bốn Thái Dương Hỏa Linh chi hồn này dễ dàng cải tạo được Thái Dương thần pháo.
Mà Thái Dương Hỏa Linh chi hồn gắn liền với Thái Dương Hỏa Linh, cùng chia sẻ vui buồn, đồng sinh đồng diệt.