Gia đình Tô Trần thuộc bộ lạc Hắc Thổ, chính là gia đình khốn cùng nhất trong bộ lạc.
Ngôi nhà gỗ của gia đình Tô Trần nằm ở khu vực hẻo lánh nhất của bộ lạc Hắc Thổ.
Lưng dựa vào khô sơn, mặt hướng về hắc thổ (đất đen), không có tài nguyên con mồi phong phú, cũng rất khó để trồng trọt hoa màu và thực vật để mưu sinh.
Có thể nghĩ cuộc sống gian nan thế nào!
Ngay khi Tô Trần chuẩn bị tiến vào nhà gỗ, bên cạnh đột nhiên đi ra một thân ảnh cao gầy xinh đẹp.
Túm lấy Tô Trần, kéo hắn ra khỏi phòng.
Trong một đôi mắt trong veo như nước, con ngươi màu tím xinh đẹp đến cực điểm.
"Tô Trần, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"
Tô Trần có chút thất thần mà đánh giá nữ tử trước mắt.
Nàng hơi cao hơn nửa cái đầu so với Tô Trần.
Mà Tô Trần vốn là cao hơn một chút so bạn cùng lứa tuổi, cho nên nữ tử có vẻ thập phần cao gầy thon dài.
Một đầu màu lam nhạt tóc dài, con ngươi màu tím hơi hơi đỏ lên, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc, giống như ngọc trác.
Một thân váy bách hoa tuyết trắng tu thân, đem ngực đầy đặn như trăng tròn của nàng cùng eo thon tựa cành liễu xuân rủ xuống hoàn toàn phác họa ra tới.
Tô Trần chưa bao giờ gặp qua nữ tử trang điểm như thế, chỉ là nhìn vài lần sau liền tim đập gia tốc, cảm giác gương mặt có chút nóng lên.
“Ngươi…… sao ngươi lại ăn mặc như thế này?”
Ở trong trí nhớ của Tô Trần, Liễu Nguyệt cho tới nay đều giống như hắn, ăn mặc trường bào cũ kỹ mà rộng rãi.
Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời tới nay Tô Trần nhìn thấy nàng quyến rũ vũ mị như thế.
Liễu Nguyệt cười cười:
“Trông ta có đẹp không?”
“Ngạch!” Tô Trần sửng sốt, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, máy móc gật gật đầu: “Đẹp! Thật là quá đẹp!”
Liễu Nguyệt mỉm cười, trông như trăm hoa đua nở.
Bất quá nghĩ đến vận mệnh mình sắp phải đối mặt sau này, trong nụ cười Liễu Nguyệt bỗng nhiên nhiều vài phần bi thương cùng bất đắc dĩ.
Thấy Tô Trần không có phát hiện, Liễu Nguyệt vội lấy lại bình tĩnh, cầm ra một chiếc túi ma ngưu bì nặng trĩu để vào trong tay Tô Trần.
“Nơi này có 300 khối toái kim, cũng đủ cho mẫu thân của chúng ta xem bệnh, ngươi muốn bảo quản tốt!”
300 khối!
Toái kim!
Khi Tô Trần nghe thấy cái số lượng, cả người đều sợ ngây ngẩn.
“Ngươi lấy đâu ra nhiều tiễn như vậy?”
Hắn vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn Liễu Nguyệt.
Bởi vì ngay ngày hôm qua,Liễu Nguyệt còn vì thiếu tiền, cùng hắn đi khắp nơi cầu người, nhận hết người khác khinh bỉ cùng xem thường.
Liễu Nguyệt miễn cưỡng cười: “Yên tâm, mỗi một khối toái kim ở nơi này đều là tiền sạch, sẽ không có người tìm phiền toái!”
“Ta không phải sợ có người tìm phiền toái!” Tô Trần kích động mà bắt lấy cánh tay Liễu Nguyệt, “Ta hỏi ngươi, từ nơi nào mà ngươi lấy được đến nhiều toái kim như vậy?”
“Tê!”
Liễu Nguyệt đột nhiên hút một ngụm khí lạnh, vẻ mặt đầy thống khổ dùng sức rút về cánh tay của mình.
Lúc này Tô Trần mới chú ý tới, phía dưới ống tay áo của nàng có vài đạo màu đỏ tươi ấn ký.
Tô Trần vội lại lần nữa bắt lấy cánh tay của Liễu Nguyệt, đem tay áo nàng kéo lên.
Nhìn đến trên cánh tay trắng như sứ ngọc của nàng lại có vài đạo vết roi, tức khắc đồng tử co rụt lại.
“Tỷ, ngươi đây là có chuyện gì? Là ai đánh ngươi?”
Trong khi nói chuyện, ánh mắt hắn không khỏi đảo qua thân thể Liễu Nguyệt.
Xuyên thấu qua làn váy hơi mỏng, hắn phát hiện ở bên hông nàng, thậm chí trên đùi đều có chằng chịt vết roi.
Cái này làm cho Tô Trần đau lòng không thôi, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Liễu Nguyệt cuống quít gỡ ra Tô Trần tay, nhìn thoáng qua phía nhà rồi nói:
“Ngươi đừng động ta, vẫn là cầm những toái kim này chạy nhanh đi mua cho mẫu thân tốt dược liệu cùng đồ bổ!”
Nói xong liền xoay người vội vàng chạy đi.
Hoang dã gió thổi ở trên thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng, làm nàng nện bước có chút lung lay không xong, nhìn qua làm người thật là đau lòng.
Tô Trần cắn răng một cái, xông lên đi chắn trước mặt Liễu Nguyệt:
“Tỷ, nói cho ta rốt cuộc tại sao lại thế này, bằng không ta tuyệt đối sẽ không để ngươi rời đi nửa bước!”
Liễu Nguyệt thấy vẻ mặt hắn kiên quyết, trong lòng biết trốn không được, đành phải cắn răng cúi đầu nỉ non:
“Ta……tự bán mình!”
Cái gì?!
Nghe được lời này, trong nháy mắt Tô Trần như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Ở trong những bộ lạc như của bọn họ, có chế độ cấp bậc cực kỳ khắc nghiệt.
Bắt đầu từ khi sinh ra, một người liền chú định cả đời này sẽ trở thành dạng người như thế nào.
Thiên, Giáp, Ất, Bính, Đinh!
Chữ ‘Thiên’ là sinh ra tôn quý nhất, mà chữ Đinh là sinh ra nghèo hèn nhất.
Bởi vì cấp bậc hạn chế.
Người Ma tộc nào sở hữu chữ Đinh mặc kệ là sinh hoạt vẫn là tu luyện, tất cả các mặt đều sẽ chịu người thượng tầng toàn diện áp chế.
Mà muốn thay đổi tình cảnh của mình.
Trừ phi là có được nghịch thiên cơ duyên, có thể tu luyện ra cao nhân nhất đẳng tu vi.
Nếu không cũng chỉ có thể dựa vào bán mình, thay đổi vận mệnh về sau.
Đương nhiên mặc dù là thay đổi, vận mệnh tương lai cũng sẽ không quá tốt.
Bởi vì những kẻ chấp nhận mình, nam nhân sẽ đem mình bán cho gia tộc thượng đẳng để làm nô lệ, chịu đủ áp bức cùng kỳ thị.
Mà nữ nhân chủ yếu là dựa vào diện mạo không tầm thường cùng dáng người của mình để đạt được tư cách bị bán đi, kết cục cùng tao ngộ của các nàng cũng là có thể đoán được.
Ví dụ như Liễu Nguyệt còn chưa chân chính bị người mua mang đi, trên người nàng đã trải rộng vết thương.
Một khi bị mang đi rồi, ngày sau tương lai quả thực làm người không dám tưởng tượng.
Tô Trần cố nén nước mắt nói:
“Tỷ, hai chúng ta cùng mẹ khác cha, tuy không phải thân sinh tỷ đệ nhưng cũng là người thân nhất trên đời này, ta sẽ không để ngươi bán mình đi như vậy!”
“Chúng ta chờ lát nữa liền đem toái kim trả cho người mua, tạm thời nghèo một chút không sao cả, luôn có một ngày ta sẽ trở nên nổi bật, mang ngươi cùng mẫu thân quá ngày lành!”