Vú Em Mở Đầu Nữ Đế Mang Nữ Nhi Tới Cửa Ép Cưới ( Dịch Full )

Chương 1124 - Chương 1124. Hay Cho Một Nữ Đế Cao Lãnh, Bộ Dạng Thẹn Thùng Cũng Ngạo Kiều Như Thế!

Chương 1124. Hay cho một Nữ đế cao lãnh, bộ dạng thẹn thùng cũng ngạo kiều như thế! Chương 1124. Hay cho một Nữ đế cao lãnh, bộ dạng thẹn thùng cũng ngạo kiều như thế!

So với hai câu thơ của Đông Hoàng Tử U, hai câu thơ của Lâm Hiên còn thiếu tình cảm, thiếu tình cảm ở trong đó, hương vị có vẻ nhạt nhẽo hơn nhiều.

Vì vậy họ thấy, chỉ e là Lâm Hiên có câu thơ thật sự kinh ngạc, tuyệt tài giấu ở phía sau.

Bởi vì thơ tứ tuyệt thường có bốn câu.

Mà dựa theo thân phận và khí chất của Lâm Hiên, hiển nhiên không giống người bình thường như thế.

Cho nên nói, câu thơ thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt, e là hắn còn chưa nói ra.

Nghĩ đến đây, Khải U Ma Quân hành lễ nói:

“Đế phu tại thượng, tại hạ suy đoán hai câu sau của Đế phu thế nào cũng có bất ngờ.”

“Không bằng Đế phu mở miệng, nói ra hai câu phía dưới đi!”

Mạc Tà Ma Quân hùa theo nói:

“Đúng vậy, hai câu thơ ngụ tình ư cảnh của Nữ đế bệ hạ, văn chương nổi bật, chắc hẳn Đế phu cũng sẽ không kém!”

“Không bằng cùng nhau nói ra, để cho chúng ta lĩnh hội toàn vẹn ý vị bài thơ này của Đế phu!”

Bọn họ vừa nói thế, những Ma Quân khác cùng với đám người Hô Diên Liệt, cũng đều cố gắng mời Lâm Hiên tiếp tục làm thơ.

Lúc này Đông Hoàng Tử U cũng hơi lộ ra sự mong chờ.

Nàng rất muốn nhìn xem, sau khi bổ sung đầy đủ hai câu thơ, trình độ làm thơ của Lâm Hiên sẽ như thế nào.

Thấy mọi người nhiệt tình như thế, Lâm Hiên gật đầu nói:

“Được, vậy ta nói thẳng ra, để chư vị cùng đánh giá.”

Ban đầu các tiểu nha đầu chỉ bảo nói hai câu có liên quan đến biển, Lâm Hiên thuận miệng nói như vậy.

Không ngờ mọi người lại truy cứu đến cùng như thế. Lâm Hiên cũng hào phóng đồng ý.

Bọn Khải U Ma Quân nghe vậy thì ánh mắt không khỏi sáng ngời.

Nghe Đế phu ngụ ý, hai câu kế tiếp thế nào cũng rất có văn thái!

“Mời Đế phu nhanh chóng nói ra!”

Một đám người đều lộ ra vẻ bức thiết.

Lâm Hiên khẽ mỉm cười: “Hai câu sau là…Dục cùng thiên lí mục, canh thượng nhất tằng lâu!”

“Tuyệt vời!”

Nàng hiếm thấy mà nhìn thẳng vào Lâm Hiên, trong mắt phượng chưa bao giờ có thần thái tán thưởng như thế.

Xì~

Mà mọi người ở đây không khỏi hít vào một hơi hàn khí, nhao nhao lộ ra vẻ chấn động.

“Tuyệt! Thật sự là tuyệt đến mức vượt ngoài chân trời! Hai câu này của Đế phu trực tiếp làm cho ta tâm huyết bành phái, suýt không thể kiềm chế!”

“Nếu nói hai câu trước của Đế phu gần như bình thường, vậy thì hai câu sau chính là điểm làm nên nét tuyệt diệu cho bài thơ, làm cho ý cảnh của cả bài thơ lập tức lên tận trời mây, quả thật là thiên nhân chi tác!”

“Không sai! Điều hiếm thấy hơn nữa là hai câu sau ẩn chứa đạo lý nhìn như đơn giản, nhưng chân thành tha thiết. Muốn nhìn càng cao xa, tất hải leo thêm một tầng lầu, đây là chân lý chất phác nhưng lại rộng lớn biết bao!”

“Bài thơ thất tuyệt của Đế phu tài tình vẹn toàn, văn chương siêu phàm, ẩn chứa chân lý, nổi bật giống câu thơ của Nữ đế bệ hạ, chói lọi diệu thế, thật sự là một đôi kháng lệ thi thánh, vạn cổ chưa từng có!”

Đón nhận sự tán thưởng như thủy triều của mọi người, Đông Hoàng Tử U không khỏi âm thầm lắc đầu.

Hai câu sau của Đông Hoàng Tử U vừa ra, đã lộ ra chỗ phi phàm.

Đông Hoàng Tử U cảm thấy, trình độ làm thơ của người này còn cao hơn mình một đoạn.

Từ câu thơ của hai người, Đông Hoàng Tử U khẳng định Lâm Hiên càng có tiêu chuẩn thi thánh.

“Nam nhân tài tình như thế, lại sinh ra với một thân hình đẹp tuyệt mỹ, cũng coi như là tài sắc song tuyệt!”

Đôi mắt sáng như nước mùa thu của Đông Hoàng Tử U rơi lên gương mặt rạng rỡ điển trai của Lâm Hiên, nhịp tim không khỏi đập nhanh.

Ánh mắt Lâm Hiên di chuyển, nhìn Đông Hoàng Tử U.

Vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sóng thu nhộn nhạo trong mắt vị nữ đế cao lãnh này.

Hàng lông mi đen cong của Đông Hoàng Tử U khẽ run lên, sau đó nheo mắt lại, dời mắt đi.

Lâm Hiên nhướng mày.

Hay cho một Nữ đế cao lãnh, bộ dạng thẹn thùng cũng ngạo kiều như thế.

Thật có tư vị!

Mắt thấy ánh sáng trên biển Ma Quang càng thêm rực rỡ, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đều quay đầu, cùng các tiểu nha đầu thưởng thức.

Cung điện của Cửu Vương Tử.

Hô Diễn Tuấn Khải kéo Liễu Nguyệt, nghênh ngang đi vào trong sân cung điện.

Nhảy xuống khỏi ma thú.

Hắn dùng sức kéo Liễu Nguyệt đến bên người, ánh mắt vô cùng tham lam bỉ ổi đánh giá thân thể đẫy đà và trẻ trung của nàng.

“Không ngờ trong số những người của Đinh Tự Hiệu cũng có sắc đẹp như vậy, hôm nay bổn vương tư sẽ cùng ngươi tận hứng!”

“Ha ha ha!”

Xoay người, hắn dùng sức kéo Liễu Nghiệt đi vào tẩm cung của mình, bùm! Một tiếng đóng cửa lại.

Lúc này một bóng người thon dài gầy yếu xuất hiện trước cung điện.

Tô Trần ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cửa viện cao nhất, ánh mắt vô cùng kiên nghị:

“Tỷ, ta đến dẫn tỷ về nhà!”

Bốn gã hộ vệ canh giữ ở cửa thấy thần sắc Tô Trần dị thường, vội vàng lấy ra lang đầu bội đao chắn ở trước mặt hắn.

“Tiểu dã chủng ở đâu ra, dám tiếp cận cung điện của Cửu Vương Tử?”

“Mau cút! Nếu không sẽ phế ngươi!”

Trong hai mắt Tô Trần hiện lên hai luồng huyết sắc sắc quang mang, hô! Một tiếng, hóa thành một luồng ma khí cực kỳ đáng sợ bao phủ bốn hộ vệ.

Đám hộ vệ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giống như một tòa ma thi huyết sơn đập vào mắt.

Sát khí mãnh liệt, ma âm cuồn cuộn rít gào, chấn động đến mức trong lòng bốn hộ vệ loạn run không thôi, trong nháy mắt phía sau lưng tất cả đều thấm mồ hôi lạnh.

“Không hay rồi!”

Đám hộ vệ cảm thấy không ổn, vội vàng giơ lang đầu bội đao lên bổ về phía Tô Trần.

“Một đám phế vật, tự tìm cái chết!”

Ánh mắt Tô Trần phát lạnh, hai tay chụp thành ưng trảo, hung ác vỗ tới ngực đám hộ vệ.

Phốc xuy!

Chiêu này cực kỳ hung ác, hai tay lần lượt xuyên qua ngực hai tên hộ vệ, xâu bọn họ trên tay giống như kẹo hồ lô.

Hô~

Bốn luồng khói đen bay ra.

Dưới cái nhìn chăm chú hoảng sợ của bốn tên hộ vệ, Tô Trần phóng thích ra quỷ dị ma khí, đảo mắt hóa tất cả bọn họ thành tro tàn.

Tô Trần đá văng đại môn cung điện đi vào, ma quang trong mắt không ngừng:

“Hô Diên Tuấn Khải, ra đây chịu chết đi!”

Bình Luận (0)
Comment