Không đợi mọi người kịp phản ứng.
Lâm Hiên dùng khí điều khiển bốn cây cột đá, thôi diễn ra trăm triệu kí tự huyền ảo thời viễn cổ quấn quanh thân chúng nó.
Sau đó làm cho chúng nó đồng thời chuyển động.
Dựa theo số của thiên địa mà bốn con thần thú thích hợp, hướng bốn con thần thú thẳng hàng với phương hướng của ngôi sao tương ứng trên bầu trời.
Ông ~
Lúc này dị tượng của Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận đột nhiên xuất hiện.
Một thanh cự kiếm màu xanh khổng lồ đột nhiên phá không đứng thẳng, một con kim long văn vận khổng lồ gào thét, quấn quanh cái chuôi của thanh cự kiếm kia.
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy được.
Toàn bộ trận pháp có hai luồng thần quang một xanh một vàng lần lượt thay đổi, lưu chuyển quanh quẩn, không ngừng sinh sôi.
Mọi người chỉ cảm thấy một luồng mạch văn cuồn cuộn và kiếm khí nồng đậm đập vào mặt, làm cho tâm thần bọn họ run lên, cảm thấy khá áp lực.
Sauk hi định thần lại, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn về phía Lâm Hiên.
"Đế phu chỉ cần phất tay đã tạo thành đại trận, năng lực này thật sự giống như người trên trời vậy!"
"Độc đáo, kĩ cao một bậc! Thôi diễn số trời, nhấc tay thành trận! Tiên sinh thật sự đã làm cho người ta mở rộng tầm mắt!"
"Hắc Bạch Học Cung chúng ta có thể được tiên sinh giúp đỡ một lần nữa, quả thực là cơ duyên do ông trời ban cho, muốn không bay lên cũng khó."
...
Đối mặt với ánh mắt nồng nhiệt của mọi người, Lâm Hiên lại lộ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên đi ra khỏi trận pháp, trở lại bên người các nàng Tuyền Châu.
Bốn tiểu bảo bối dựng thẳng ngón tay cái trắng nõn lên với hắn: "Phụ thân thật lợi hại!"
"Ha ha!"
Nhìn thấy mấy nữ nhi bảo bối của mình ngưỡng mộ bản thân mình như vậy, Lâm Hiên không khỏi ngửa đầu cười to hai tiếng, trong lòng tràn đầy tự hào.
Tạ Văn Đình, Đổng Kiên Bình và những người khác thấy thế, trong lòng đều yên lặng cảm khái.
"Đế phu, tiên sinh đối mặt với lời khen ngợi của mọi người mà vẫn bình tĩnh như thế, nhưng một câu đơn giản của bốn vị công chúa lại khiến cho hắn vui vẻ như vậy, đủ để thấy được trong lòng hắn quan tâm đến nữ nhi bảo bối nhiều đến mức nào!"
"Có lẽ chính loại tình cảm dịu dàng này của hắn mới có thể đả động được vị Nữ Đế lạnh lùng bá đạo kia!"
Mắt thấy vấn đề đã giải quyết, Tạ Văn Đình bước lên phía trước hành lễ, dẫn Lâm Hiên và các nàng Tuyền Châu tiếp tục đi về phía phòng tiếp khách.
...
Tịch Nhiên Thiên.
Tịch Vô Thiên Cung.
Chử Ngọc Lâm mặc quan bào, giống như một cơn gió đi về phía đại điện.
Hắn có hình thể khá béo, khuôn mặt đẫy thịt nên da thịt trên người và trên khuôn mặt đều run rẩy khi bước đi.
Lúc này, bởi vì cảm xúc quá mức kích động nên hai má đều đỏ bừng giống như bị lửa nướng, thậm chí trên trán cũng có những giọt mồ hôi nóng chảy xuống.
Sau khi đi đến trung tâm đại điện, hắn vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, nhìn lên ngai vàng ở phía trước rồi lớn tiếng nói:
"Bệ hạ, có tin tức!"
Hư không phía trên ngai vàng bỗng nhiên vỡ vụn, trong hỗn độn cuồn cuộn hiện ra thân ảnh của Tịch Nhiên Đại Đế Cung Vô Tà.
Thấy sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt kích động của Chử Ngọc Lâm, Cung Vô Tà thầm nghĩ nhất định là Bắc Huyền Thiên bên kia lại truyền ra tin tức cực kỳ chấn động.
Nói cách khác, nhất định là Huyền Băng Nữ Đế hoặc nhân vật quan trọng nào đó đã chết, mới có thể làm cho thủ hạ đại thần hàng đầu của mình kích động và bất an như thế.
Nghĩ đến đây, Cung Vô Tà cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, yết hầu có chút khô khốc:
"Có phải Huyền Băng Nữ Đế đã chết hay không?"
Chử Ngọc Lâm nhướng mày, nặng nề thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói:
"Huyền Băng Cung không có bất kì kẻ nào chết cả!"
Cung Vô Tà: "..."
Cung Vô Tà hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
"Không thể nào?"
"Hai cái Thái Dương Hỏa Linh Chi Hồn của cô đều nổ tung, làm sao Huyền Băng Nữ Đế có thể bình yên vô sự được?"
Hai cái Thái Dương Hỏa Linh ẩn giấu trong Thái Dương Thần Pháo tự bạo, uy lực do chúng phóng xuất ra tương đương với hai cường giả Cổ Thần Cảnh tự bạo.
Đủ để làm tinh cầu vỡ vụn, thiêu hủy núi sông.
Dưới lực sát thương khủng khiếp như thế, Cung Vô Tà thật sự không biết Đông Hoàng Tử U đã dùng cách nào để tự bảo vệ mình.
Chử Ngọc Lâm lắc đầu thở dài:
"Bệ hạ, thần không dám nói năng lung tung?"
"Tin tức này tuyệt đối là sự thật, không hề sai một chút nào!"
"Mặc dù quan viên tình báo của chúng ta đứng ở phía xa những vẫn có thể nhìn thấy Huyền Băng Cung yên bình và tĩnh lặng, băng phượng bay múa, cảnh sắc đẹp như bức tranh!"
Sau khi nghe xong lời này, Cung Vô Tà lâm vào trầm mặc.
Chử Ngọc Lâm là người tâm phúc nhất của hắn, hắn ta đã nói như vậy, sao hắn có thể tiếp tục hoài nghi tính thật giả của tin tức này?
Chỉ là hắn không thể ngờ rằng, kế hoạch mà hắn tính toán kỹ càng lại bị Đông Hoàng Tử U hóa giải lặng yên không một tiếng động như vậy.
"Xem ra, trước đây ta vẫn quá xem thường Huyền Băng Nữ Đế!"
"Nữ nhân này thật sự... Rất không đơn giản!"
Chử Ngọc Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Bệ hạ, Huyền Băng Nữ Đế thật thần bí, đã không còn giống hoàng mao nha đầu đăng cơ bốn năm trước nữa."
"Tiếp theo chúng ta có nên án binh bất động, tạm thời không phát sinh xung đột với Huyền Băng Nữ Đế hay không?"
Cung Vô Tà lắc lắc đầu:
"Với năng lực của Huyền Băng Nữ Đế có thể dễ dàng đoán được Thái Dương Thần Pháo có quan hệ với cô."
"Mà mọi người đều biết nàng là người cường thế bá đạo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua Tịch Nhiên Thiên chúng ta."
Chử Ngọc Lâm yên lặng gật đầu tán thành, lời phân tích này của Cung Vô Tà quả thực rất có lý.
"Vậy tính toán của bệ hạ là?"
"Truyền ý chỉ của cô, Hộ Thiên Thần Tông mở ra Thiên Sơn Hỏa Hải, đúc trăm vạn thập phương thần binh!"
"Vâng!"
Nhìn bóng dáng Chử Ngọc Lâm rời đi, hai mắt của Cung Vô Tà vốn ẩn nấp trong thời không chợt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, lộ rõ lệ khí.