Tề Nguyên là một thiếu niên cao gầy, nhìn qua có khí chất trầm ổn.
Nhưng khi hắn đi đến giữa đại điện lại loạng choạng một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.
Mọi người thấy thế đều nhìn về phía Lâm Hiên bằng ánh mắt vô cùng kính sợ và sùng bái.
"Tề Nguyên có tính cách chững chạc thận trọng, thế nhưng lần này lại loạng choạng thiếu chút nữa té ngã, đây hoàn toàn là bởi vì hắn phải một mình đối mặt với tiên sinh, cảm xúc kích động đến mức khiến cho thân thể suýt nữa không khống chế được!"
Nghĩ đến đây, mọi người lại âm thầm cảm khái.
Bọn họ thầm nghĩ, phong thái của Lâm Hiên thật sự giống bầu trời rộng lớn, mỗi thời mỗi khắc đều ảnh hưởng đến mọi người.
Sợ làm cho Lâm Hiên cảm thấy mình thất lễ, Tề Nguyên vội đứng thẳng người, chỉnh sửa lại y phục rồi hành lễ nói:
"Tiên sinh ở trên, đệ tử đam mê Nho đạo, gần đây gặp một vấn đề vô cùng khó khăn, muốn mời tiên sinh giải đáp nghi hoặc!"
Lâm Hiên bình tĩnh nói: "Nói cho ta biết."
Tề Nguyên vội vàng nói:
"Đệ tử nghe nói ‘Văn đạo một đường, người hiểu được làm thầy’, như vậy nếu một ngày nào đó, đệ tử ở một phương diện tri thức nào đó vượt qua sư tôn của mình, ngược lại sư tôn cần thỉnh giáo mình."
"Vậy đến lúc đó ai mới là đệ tử, ai mới là sư tôn?"
Xôn xao!
Sauk hi Tề Nguyên hỏi vấn đề này, tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ rung động.
Ngay cả vị đại nho cấp Chuẩn Thánh như Giang Cửu Bạch cũng lộ vẻ mặt bối rối, dường như không biết phải giải đáp như thế nào.
Phải biết rằng, cho dù là Văn đạo hay là Võ đạo, một ngày làm thầy thì cả đời làm thầy.
Sư tôn, hai chữ này đại biểu cho học thức và lịch duyệt phong phú, năng lực và thủ đoạn không thể hoài nghi, đại biểu cho quyền uy tuyệt đối.
Nhất là ở trong Văn đạo coi trọng lễ học, hai chữ sư tôn như một mức trần không thể vượt qua.
Nhưng trong Văn đạo lại có một cách nói, gọi là người hiểu được thì làm thầy.
Cho nên nếu một ngày nào đó lão sư cần thỉnh giáo đệ tử thì vấn đề bối phận này nên giải quyết như thế nào?
Đám người Giang Cửu Bạch đã vơ vét điển tịch Văn đạo khắp thiên hạ, nhưng không tìm ra được đáp án cho vấn đề này.
Có thể nói, vấn đề này nhìn như đơn giản, những lại ngầm chứa đựng những mâu thuẫn rất lớn, và rất khó để giải đáp.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Lâm Hiên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bức thiết.
Bọn họ cảm thấy rằng, với kiến thức phi phàm của Lâm Hiên, hắn có thể cởi bỏ được vấn đề này, nói ra những lời giải thích chưa từng nghe thấy từ trước đến nay.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Lâm Hiên thản nhiên cười nói:
"Sư giả, là người truyền đạo học nghệ, giải thích nghi hoặc!"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều sáng lên.
Câu nói rất hay!
Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã nói hết ý nghĩa thực sự của người làm sư giả, xem ra tiếp theo chắc chắn tiên sinh sẽ nói ra lời nói kinh thế!
Tề Nguyên vội vàng cúi người sâu hơn:
"Xin tiên sinh tiếp tục chỉ giáo!"
Lâm Hiên cười nói:
"Nếu sứ mệnh của người làm sư giả là giải đáp nghi vấn, mà mọi người không phải sinh ra đã biết tất cả mọi thứ, cho nên những người sinh ra trước chúng ta, biết nhiều đạo lý hơn chúng ta, chúng ta đối xử với họ như những lão sư."
"Nếu người đó sinh ra sau chúng ta, nếu hắn biết nhiều đạo lý hơn chúng ta, như vậy chúng ta vẫn đối xử với họ như những lão sư như cũ, tại sao ta cần phải quan tâm đến thân phận trước đây của hai người?"
"Phải biết rằng, nơi có Đạo, cũng có sư! Nơi tồn tại Đạo chính là nơi tồn tại lão sư!"
Xôn xao!
Lâm Hiên vừa dứt lời, bầu không khí trong đại điện truyền đạo dường như bị sấm sét giáng xuống, ầm ầm nổ tung.
Hơn hai trăm vạn người ở đây đều hai mắt sáng ngời, huyết khí dâng trào, vô cùng kích động và hưng phấn nhìn lên Lâm Hiên.
"Một câu ‘Nơi có Đạo cũng có sư’ rất tuyệt vời, đây mới là tỉnh thế châm ngôn mà văn nhân chí sĩ chúng ta cần khắc ghi cả đời!"
"Tiên sinh lấy ‘Đạo’ để giải đáp vấn đề này, thật sự vô cùng tinh diệu tới mức khiến người khác hiểu ra!"
"Đúng vậy, cũng chỉ có người như tiên sinh đứng ở đỉnh Đại Đạo, quan sát mọi chúng sinh mới có thể nói ra lời nói kinh thế như thế!"
"Một buổi nghe tiên sinh nói chuyện còn hơn đọc sách ngàn năm! Tu vi của tại hạ lại tăng lên một mảng lớn, thật sự may mắn khi có tiên sinh khai đạo!"
...
Trong đại điện cũng có một số đệ tử vốn đình trệ tu vi, một câu nói của Lâm Hiên đã giúp họ phá tan gông cùm xiềng xích, bọn họ thiếu chút nữa vui mừng đến phát điên.
Mà mắt thấy Lâm Hiên truyền đạo sinh ra hiệu quả nghịch thiên như thế, Tạ Văn Đình và các cao tầng của Học Cung thiếu chút nữa cười gập thắt lưng.
Tạ Văn Đình càng nóng lòng nói:
"Kế tiếp An Thanh Ảnh hỏi tiên sinh một vấn đề!"
An Thanh Ảnh là trạng nguyên kỳ thi lần này của Hắc Bạch Học Cung, chính là một kỳ tài văn kiếm đồng tu hiếm có.
Có thể nói, nàng chắc chắn có hi vọng trở thành kỳ lân tử đầu tiên của Hắc Bạch Học Cung trong ba vạn năm trở lại đây.
Bởi vậy có thể thấy được, vấn đề mà nàng đưa ra nhất định cực kỳ khó khăn.
Điều này cũng có nghĩa là, câu trả lời của Lâm Hiên sẽ sinh ra hiệu quả oanh động hơn.
Cho nên, ngay cả chưởng viện Tạ Văn Đình cũng không kìm nén được cảm xúc kích động, mang theo ý tứ thúc giục để cho An Thanh Ảnh lên đài.
"Vâng!"
An Thanh Ảnh nghe vậy vội vàng bước lên, đứng ở giữa đại điện, đối mặt với Lâm Hiên từ xa.
Nàng năm nay mười lăm tuổi, mặc trường bào sọc đen trắng do Hắc Bạch Học Cung đặc biệt chế tạo, dáng người lả lướt.
Hơn nữa nàng có diện mạo thanh lệ, khí chất không tầm thường, mới vừa lên đài đã khiến cho ánh mắt của cả nam lẫn nữ đệ tử đều sáng ngời.
Mà lúc này, khuôn mặt trắng nõn của An Thanh Ảnh phủ đầy mây đỏ, đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập sùng bái, khiến cho các đệ tử đều âm thầm kinh ngạc.