Viên Thái Bạch gật đầu, xoay người chuẩn bị rời khỏi Hắc Bạch Học Cung.
"Ừm?"
Khoảnh khắc hắn xoay người, Viên Thái Bạch nhạy bén cảm giác được, ở phía trước cách hắn hơn mười dặm có một đạo kiếm khí kinh thiên đang bay nhanh tới gần.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy những luồng sáng xanh từ trên trời rơi xuống mặt đất, đang nhanh chóng tiếp cận nơi này.
Viên Thái Bạch nhíu mày, kiếm quang trong mắt nở rộ.
Xuyên thấu qua tầng mây phía xa, hắn nhìn thấy một nam tử mặc áo bào xanh, chân đạp kiếm quang vô tận tiến đến.
"Là hắn!"
Tới cấp bậc này của Viên Thái Bạch, hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy chi tiết khuôn mặt của nam tử áo xanh.
Cho nên, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch của nam tử này, lập tức không khỏi tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Lý Hà Khách vội hỏi: "Sư tôn, người tới là người phương nào?"
Viên Thái Bạch nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói: "Hạt Tử Kiếm Tiên!"
"Cái gì?"
Nghe thấy bốn chữ Hạt Tử Kiếm Tiên, ngay cả một đời Lục Địa Kiếm Thánh như Lý Hà Khách, thân thể cũng không khỏi run rẩy kịch liệt.
Mấy vệt mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt thái dương của hắn, thân thể lại cảm giác hơi lạnh, không thể kiềm chế được!
Hắn ngẩng đầu nhìn lên Hạt Tử Kiếm Tiên Lục Chiến Thiên đứng trên đỉnh ngàn dặm kiếm quang, không khỏi thấp giọng thì thầm:
"Mang theo oai của Kiếm Tiên, đạp nứt thương thiên đại địa mà đến, vị Hạt Tử Kiếm Tiên này đến đây tuyệt đối không có ý tốt!"
Trong lịch sử trăm vạn năm của đại lục Thương Long chỉ có hai vị Kiếm Tiên.
Một trong số đó là “Thái Bạch Kiếm Tiên” Viên Thái Bạch.
Một kiếm quét ngang chín vạn châu, kiếm khí tung hoành thiên hạ!
Một người khác là “Kiếm Tiên Mù” Lục Chiến Thiên.
Khí vũ nuốt thiên địa, thần kiếm hợp âm dương!
Hai người ra đời cùng thời đại, đều là Chí Tôn kiếm đạo tuyệt đỉnh của đại lục Thương Long, bị người đời gọi là Nam Bắc Kiếm Tiên.
Nam có Thái Bạch, Bắc có người mù!
Lý Hà Khách nhớ rất rõ thế gian có truyền lưu các loại truyền thuyết về Kiếm Tiên Mù Lục Chiến Thiên.
Ký ức khắc cốt nhất là hai mắt của Lục Chiến Thiên không có tròng, không thể nhìn vật như người thường.
Cho nên từ khi ra đời hắn đã được gọi với cái tên “người mù”.
Nhưng người biết hắn, không ai dám khinh thường và bất kính với hắn.
Ở tuổi 20, hắn đã có thể dùng kiếm khí cắt núi sông.
Thông hiểu kiếm tâm, mặc dù không nhìn thấy nhưng lại thu hết mọi vật trên thế gian vào đáy lòng, không ai có thể thoát khỏi sự theo dõi của hắn.
Bởi vì sinh muộn hơn Viên Thái Bạch một năm nên hắn đăng đỉnh bảng Thanh Vân của đại lục Thương Long muộn một năm, là kỳ lân quét ngang vô số thiên kiêu đương thời!
Trận chiến kinh hãi thế tục nhất của hắn là trận chiến trên đỉnh núi tuyết của Bắc Hoang đại lục Thương Long, một kiếm giết chết tất cả cao thủ của ba kiếm tông lớn nhất Bắc Hoang đương thời!
Trong đó có sáu chuẩn Kiếm Tiên, trăm Kiếm Thánh, hơn một ngàn kiếm đạo tông sư, đại tông sư cùng với hơn 5000 kiếm tu từ cảnh giới Tôn Giả trở lên, tất cả đều chết dưới kiếm của hắn!
Trận chiến này đã làm danh tiếng của hắn đứng trên đỉnh đại lục Thương Long chỉ sau một đêm, vô số cường giả võ đạo kiêng kị sùng bái!
Lý Hà Khách không ngờ được vị kiếm tu lừng lẫy một thế hệ này lại hùng hổ lao đến đây.
Rõ ràng đối phương đến vì Viên Thái Bạch.
Lý Hà Khách vô cùng khó hiểu.
“Sư phụ và Kiếm Tiên Mù chưa bao giờ có xung đột, tại sao Kiếm Tiên Mù lại vượt vạn dặm xa xôi đến tìm người với khí thế khiêu khích như vậy?”
Âm thanh ẩn chứa kiếm ý dày nặng của Lục Chiến Thiên vang lên:
“Viên Thái Bạch, cuối cùng ngươi cũng rời núi!”
Hai mắt của Lục Chiến Thiên được bịt bằng vải đen, đứng trên cao nhìn xuống Viên Thái Bạch.
Kiếm khi hơn người!
Viên Thái Bạch nhíu mày, phất tay áo, bay lên trên trời cao đứng đối diện Lục Chiến Thiên.
“Làm Kiếm Tiên, đáng lẽ ngươi nên dốc lòng tu kiếm đạo, chứ không phải nhìn chằm chằm lão phu như vậy!”
Lý Hà Khách run lên, nghĩ thầm thì ra sư phụ và Kiếm Tiên Mù đã quen biết từ lâu, nghe qua có vẻ hai người từng có xung đột.
Lục Chiến Thiên lạnh lùng nói:
“85 vạn năm trước, ta từng nói với ngươi một câu, bây giờ vẫn vậy. Kiếm đạo dùng chiến tu kiếm, đánh bại ngươi là tu kiếm đạo!”
“Vớ vẩn!” Viên Thái Bạch nói: “Lòng danh lợi của ngươi quá nặng!”
“Thì sao?” Lục Chiến Thiên khinh thường nói: “Kiếm Tiên chỉ có thể có một, đó chính là ta!”
Nói xong, hắn ngưng tụ ra một thanh khí kiếm.
Khí kiếm xanh lơ, hai bên sườn tạo thành hình răng cưa, gần như đã hòa thành một với hư không.
Giống như khắp thiên địa bị Lục Chiến Thiên ngưng thành kiếm khí.
Lý Hà Khách âm thầm kinh hô:
“Quả nhiên là Kiếm Tiên, kiếm khí mang theo uy áp thiên địa, thật sự đáng sợ!”
Viên Thái Bạch thấy Lục Chiến Thiên nóng vội như vậy, âm thầm thở dài.
85 vạn năm trước, Lục Chiến Thiên vượt qua nửa đại lục Thương Long khiêu chiến ông ta, muốn đánh bại ông ta để trở thành Kiếm Tiên duy nhất.
Hai người đánh mười ngày mười đêm không thể phân thắng bại.
Đến khi biển cả rách nát, càn khôn điên đảo mới dừng tay.
Bởi vì tiêu hao quá lớn, thương đến đạo nguyên.
Từ đây Viên Thái Bạch quy ẩn đỉnh núi, dốc lòng rèn luyện kiếm đạo.
Ông ta không ngờ 85 vạn năm sau, vừa mới xuất hiện thì Lục Chiến Thiên đã tìm đến, thái độ còn mạnh mẽ hơn trước.
Trong lòng biết không thể tránh được trận chiến này, Viên Thái Bạch cũng không nói nhiều, nâng tay phải ngưng tụ kiếm khí.
Kiếm khí ngưng không sinh ra, quay xung quanh Viên Thái Bạch tạo thành kiếm trận khổng lồ.
Tất cả khí kiếm run lên, phát ra tiếng rồng ngâm phượng kêu.
Giống như có thể phóng xuất ra uy áp hủy diệt thiên địa bất cứ lúc nào!
Lý Hà Khách cùng với các tu sĩ đến từ trung thổ Thần Châu bị Lục Chiến Thiên thu hút đến bắt đầu run rẩy dưới uy áp của hai vị Kiếm Tiên.
“Trăm vạn năm khó gặp được Kiếm Tiên, hôm nay may mắn được nhìn thấy Nam Bắc Kiếm Tiên hội tụ, giống như đang nằm mơ vậy!”
“Hai Kiếm Tiên còn chưa ra tay nhưng uy áp thật sự quá khủng bố, nếu bọn họ giao thủ thì sẽ đáng sợ đến mức nào?”
Mười mấy vạn người nhìn lên trời cao.
Ánh mắt chấn động, hưng phấn, kinh sợ đan xen nhau.
Trên trời cao.
Thấy Viên Thái Bạch đã ngưng tụ kiếm khí, Lục Chiến Thiên cười nói:
“Nhiều năm không gặp, kiếm khí của ngươi không giảm, xem ra sợ bị ta đánh bại nên vẫn luôn khổ tu!”
“Rất tốt, để ta xem xem thực lực của ngươi như thế nào!”