Nhìn thấy đám tiểu bảo bối hưng phấn như vậy, Lâm Hiên không khỏi lắc đầu cười.
Trẻ em ở độ tuổi này, thứ chúng thích ăn nhất là kẹo.
Dù chỉ một chút kẹo trên ngón tay có khi chúng còn mút cả ngày chứ đừng nói đến cho chúng ăn nhiều như vậy một lúc?
Hắn cưng chiều nói:
“Mặc dù cha có đan dược chống đường nhưng ăn quá nhiều đường luôn không tốt cho sức khỏe, các con sau này vẫn nên ăn ít lại biết chưa?”
“Hiểu ạ!”
Đám tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu, tình cha của Lâm hiên thật bao la.
Bầu không khí vui vẻ hòa thuận như vậy bỗng nhiên bị một giọng nói có chút tức giận và thô bạo cắt ngang.
“Còn muốn ăn quỵt ở Điềm Mật Các của bọn ta?”
“Người tìm nhầm chỗ rồi!”
Nhìn theo âm thanh, trước một cái bàn gần cửa lớn.
Một tên tiểu nhị của Điềm Mật Các đang trừng mắt giận dữ, khí thế hung hãn.
Đứng đối diện với hắn là một lão già tóc trắng , mặc áo Nho màu trắng xám, đội mũ Nho.
Bên cạnh lão già là tiểu nữ khoảng năm sáu tuổi, mặc chiếc y phục lễ hội màu đỏ.
Tiểu nữ dáng người mũm mĩm, trông rất tham ăn, đang nuốt món tráng miệng còn lại trong tay.
Lão già mặc áo Nho liên tục cúi đầu nói:
“Chủ quán, lão hủ tuyệt đối không phải muốn ăn quỵt, nhưng không cẩn thận làm mất chiếc nhẫn.”
“Bây giờ trên thân không có một đồng, nên chỉ có thể vay mượn tạm thời đến..."
Lão già chưa kịp nói gì thì tên tiểu nhỉ đã ngắt lời:
“Ăn chịu? Ông cũng không thăm dò xem Điềm Mật Các của bọn ta là chỗ nào?
“Ta nói cho ông biết, cửa hàng của bọn ta có bối cảnh hoàng gia từ Đại Khách Quốc, muốn ăn chịu chỗ này không có cửa đâu!”
Ta thấy ông cũng có vẻ lịch sự, không ngờ ăn mặc lịch sự lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy, lớn tuổi rồi còn ra ngoài ăn quỵt!”
Nghe thấy điều này lão già mặc áo Nho lộ vẻ buồn bực.
Lão chính là một học giả, từ nhỏ đã nghiên cứu sách của các nhà hiền triết.
Không ngờ tên tiểu nhỉ trong quán lại thẳng thắn khiển trách lão vì giả vờ mặc bộ đồ này, ngụ ý rằng lão đang giả vờ lịch sự hết ăn lại uống khắp nơi.
Tuy nhiên, cho rằng mình đã phạm sai lầm trước, lão già mặc áo Nho vẫn tiếp tục xin lỗi:
“Chủ quá, ta có thể đảm bảo rằng vào lúc này ngày mai, số tiền thiếu sẽ được hoàn trả gấp đôi!"
“Nếu ngươi không tin, lão hủ có thể để lại lễ vật tuỳ thân mang theo ở đây, ngày mai sẽ đích thân đến nhận nó!”
Nói xong, liền đặt lễ vật tuỳ thân trên bàn.
Tiêu tiểu nhị nhìn thoáng qua thì phát hiện cái gọi là lễ vật, chính là hai chồng sách được bọc trong một tấm vải xanh sạch sẽ.
Hắn không khỏi cau mày:
“Lễ vật này chỉ là mấy cuốn sách rách nát, có thể đáng mấy đồng?”
“Hai người các ông tổng cộng hết sáu lượng bạc, ông cho rằng những cuốn sách rách nát này có giá trị như vậy sao?”
Lão già mặc áo Nho bị tên tiểu nhị trong quán chê như vậy, nếp nhăn trên mặt ông ta lập tức sâu hơn:
“Ồ! Phải làm sao mới được đây?”
Lão và cháu gái mới đến đây lần đầu tiên, không ngờ rằng chiếc nhẫn chứa toàn bộ số tiền lại bị thất lạc.
Vốn chỉ nghĩ đến việc đưa cháu gái đi ăn một bữa thật ngon, nhưng không ngờ phát sinh chuyện như thế này.
Hiện tại không có tiền trong tay, cũng không thể tranh cãi, lão thật sự không có cách nào.
Nhìn thấy lão già mặc áo Nho đang khó xử như vậy, tiểu nữ mập nhanh chóng dùng bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ chọc vào lão già nói:
“Gia gia, không thì để cháu ở lại đây đi!”
Lão già mặc áo Nho đột nhiên cười nhạo:
“Nha đầu ngốc, cháu là mạng sống của ông, đều có thể thế chấp người khác, nhưng với cháu thì không thể!”
Tên tiểu nhị trong quán không khỏi cau mày sâu hơn khi nhìn thấy ông cháu bọn họ nói chuyện như thế.
Hắn rất nghi ngờ ông cháu hai người họ đang cố tình diễn kịch để lấy lòng người khác nhằm trốn nợ.
Tên tiểu nhị trầm giọng nói:
“Ta đã nói rõ ràng với ông rồi, Điềm Mật Các của bọn ta làm ăn nghiêm túc, nhưng nếu có kẻ vô lương tâm muốn làm chuyện xấu, vậy thì xin lỗi!”
Lão già mặc áo Nho nhận thấy những tên tiểu nhị khác trong quán đang nhìn lão không mấy thiện cảm, lão lập tức lo lắng bảo vệ cháu gái mình.
Trong lòng lão không khỏi thở dài, không ngờ tuổi già như vậy lại gặp phải chuyện này.
Đây quả thực là chuyện lật thuyền trong mương, há miệng mắc quai!
Lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đưa tới bàn giữa lão già mặc áo Nho và tên tiểu nhị, đặt một thỏi bạc.
“Bọn ta sẽ trả tiền cho ông già này!”
Giọng nói trẻ tuổi vang lên như âm thanh của thiên nhiên.
Lão già mặc áo Nho và tên tiểu nhị vội quay đầu lại thì thấy bốn vị tiểu nữ giống hệt nhau đang đứng trước mặt, mỉm cười nhìn họ.
Vừa nhìn thấy lão già gặp chuyện khó xử như vậy, đám Tuyền Châu các nàng sinh lòng trắc ẩn, muốn Lâm Hiên giúp đỡ lão già.
Lâm Hiên nhìn thoáng qua có thể thấy trên người lão già có một vẻ chính trực đứng đắn.
Mặc dù lúc này cực kỳ yếu kém, nhưng cũng chứng minh lão quả thực là học giả có nội tâm thuần khiết, nhưng tu vi rất thấp.
Vì vậy, Lâm Hiên không nói hai lời liền lấy ra một thỏi bạc, nhờ đám Tuyền Châu các nàng giúp đỡ lão già thanh toán.
Lão già mặc áo Nho lộ vẻ cảm động, vội vàng cúi đầu với đám Tuyền Châu các nàng:
“Đa tạ bốn vị tiểu công chúa đã giúp đỡ!"
Lão biết rằng nhất định có đại nhân đứng sau chỉ đạo đám Tuyền Châu các nàng, nhưng lão vẫn đối xử với các nàng một cách lịch sự, biết ơn sâu sắc hành lễ đa tạ.
Bốn tiểu bảo bối nghe vậy lắc đầu mỉm cười:
“Không cần khách khí!”
Nói xong liền chạy về phía Lâm Hiên.
Lão giả áo Nho nhanh chóng đi theo, cung kính cúi đầu với Lâm Hiên:
“Đa tạ công tự đã ra tay!”
“Lão hủ tên là Cao Văn Sơn, xin công tử để lại địa chỉ, sau này lão hủ nhất định sẽ đến trả lại tiền!”
Lâm Hiên khẽ lắc đầu:
“Không cần, ông thân chính trực đứng đắn mặc dù yếu kém, nhưng vẫn có năm mươi sáu mươi năm khổ luyện, chứng tỏ ông là một học giả có tâm.”