Thánh chủ Huyền Quang vội vàng gật đầu: "Đại hội Thừa Kiếm đối với đệ tử mới của Thánh địa chúng ta cực kỳ quan trọng. Đối với tất cả đệ tử mới, việc lựa chọn phi kiếm cho mình là một trải nghiệm quan trọng, nhất định sẽ tiếp tục!”
Nói xong, hắn hét lên với Lạc U Lãnh trước người, để nàng thay mặt mình tiến hành đại hội Thừa Kiếm.
Còn hắn cùng Huyền Quang Lão tổ và mười đại trưởng lão sẽ ở trong đại điện dưỡng thương, sau khi vết thương bình phục sẽ đi đến địa điểm tổ chức đại hội Thừa Kiếm... Đỉnh núi Thừa Kiếm.
“Rõ!”
Lạc U Lãnh nhận nhiệm vụ, dựa theo quy định phân phó tất cả trưởng lão ngoại môn, các chấp sự dẫn nhiều đệ tử khác nhau đến đỉnh Thừa Kiếm.
Vì lần này Thánh Địa Huyền Quang ít có thương vong nên trật tự được duy trì tương đối tốt.
Các trưởng lão và chấp sự ngoại môn lớn nhanh chóng dẫn các đệ tử của họ rời đi, để cho Đại hội Thừa Kiếm ở Thánh địa nhanh chóng trở lại đúng hướng.
Sau khi sắp xếp cho bọn họ, Lạc U Lãnh hành lễ với Lâm Hiên với ánh mắt ngưỡng mộ:
“Đế phu, mời theo tiểu nữ về Đỉnh núi Thừa Kiếm!”
Lâm Hiên khẽ gật đầu, đi theo nàng cùng với đám Tuyền Châu các nàng.
Lúc chuẩn bị rời đi, Cao Tiểu Điềm đã ôm lấy Lạc U Lãnh, nói:
“Tỷ tỷ, đưa muộn đi xem đi!”
Tiểu nha đầu vừa nhận ra Lạc U Lãnh, lúc này trong lòng cảm thấy ấm áp, muốn bám chặt lấy với người tỷ tỷ xinh đẹp giỏi giang của mình.
Lạc U Lãnh cho rằng Cao Tiểu Điềm cũng mang huyết mạch của Nguyên Linh, chắc chắn sau này sẽ ở lại Thánh địa Huyền Quang, liền đồng ý, dẫn nàng cùng xuất phát.
Dưới sự dẫn đầu của Lạc U Lãnh, Lâm Hiên và những người khác nhanh chóng đến một sân trời khổng lồ đối diện với Đỉnh Thừa Kiếm.
Đứng trên sân thời, có thể ngắm nhìn toàn cảnh Đỉnh Thừa Kiếm.
Nhìn xuống, có thể thấy trên đồng bằng bên dưới Đỉnh Thừa Kiếm, khoảng hai mươi vạn đệ tử mới của Thánh địa đang xếp hàng chờ đợi.
Đỉnh Thừa Kiếm được chia thành bốn phần từ dưới lên trên, mỗi phần nhấp nháy bốn màu: xám, vàng, đỏ và tím.
Thoạt nhìn, ngọn núi trông giống như bốn màu sắc khác nhau kết hợp lại.
Chúng lấp lánh giao thoa, tỏa ra ánh sáng.
Đây là lần đầu tiên đám Tuyền Châu các nàng đi quan sát đại hội Thừa Kiếm, vì thế tiểu học bá Tuyền Châu vội vàng hỏi Lâm Hiên:
“Cha, tại sao ngọn núi phía trước lại có bốn màu?”
Có được Cực Đạo Thánh Thư, Lâm Hiên căn bản là hạ bút thành văn với vấn đề của nữ nhi, không hề áp lực.
Hắn dịu dàng nói:
“Đỉnh núi Thừa Kiếm, theo ý nào đó mà nói chính là một kiếm trủng cực lớn.”
“Loại kiếm trủng này, phần lớn đều do chiến trường thời viễn cổ biến đổi mà thành.”
“Trên những chiến trường này, vô số viễn cổ kiếm tu đối kháng Yêu tộc, Quỷ tộc thậm chí Vực Ngoại U Minh, sau khi ngã xuống thân tử đạo tiêu, chỉ để lại kiếm của mình chôn vùi trong đất đá.”
"Sau khi những chiến trường này được khai phá, cải thiện bởi những kiếm tông hoặc giả thánh tu luyện kiếm đạo, thì trở thành nơi các đệ tử mới thừa kiếm!"
Tuyền Hi vội vàng giơ bàn tay nhỏ bé lên hỏi:
“Vậy phụ thân, quang mang khác nhau trên Đỉnh núi Thừa Kiếm phía trước thể hiện cho cái gì?”
Lâm Hiên cười nói:
“Quang mang khác nhau, tự nhiên thể hiện cho đẳng cấp kiếm mộ khác nhau.”
"Từ quan sát của ta xem ra, Đỉnh núi Thừa Kiếm phía trước hẳn là chia làm bốn cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng, đẳng cấp càng cao thì ở vị trí càng cao, độ khó để tiến vào trong đó cũng càng lớn."
“Cho nên, đệ tử có cấp bậc thiên phú khác nhau sẽ tiến vào cấp bậc kiếm mộ khác nhau, nhận được bản mệnh phi kiếm khác nhau.
Nói đến đây, lúc này bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu mới lộ ra vẻ giật mình.
“A~hóa ra đỉnh núi Thừa Kiếm này có lai lịch phi phàm như thế!
“Phụ thân không hổ là nam hài tử thông minh nhất, vấn đề gì người cũng có thể trả lời vô cùng tường tận!”
“Đúng vậy, nghe phụ thân giảng giải, ta lập tức trở nên thông minh hơn!”
“Ta và Tiểu Cửu cũng nghĩ như vậy!”
……
Nghe thấy bốn tiểu bảo bối ngây thơ chất phác ca ngợi như thế, đám người Trúc Thanh Quân cùng Lạc U Lãnh đều âm thầm cười.
“Thật sự là bốn bình rượu mơ tri kỷ, đáng yêu chết người!”
Nói đi cũng phải nói lại.
Mặc dù bọn họ tu kiếm đạo, nhưng hiểu biết đối với đỉnh núi Thừa Kiếm cũng không nhiều lắm, chỉ biết đây là kiếm trủng mà thời đại viễn cổ lưu lại.
Mà Lâm Hiên là từng chữ từng câu, hết sức tỉ mỉ, rủ rỉ nói ra lịch sử đỉnh núi Thừa Kiếm, thật sự là để cho bọn họ mở mang tầm mắt.
Trúc Thanh Quân và Lạc U Lãnh chớp động ánh mắt, liếc nhìn Lâm Hiên với vài phần ngưỡng mộ.
“Kiến thức của Đế Phu thật sự là uyên bác vô hạn, quả thật là thiên nhân!”
“Thật sự là hâm mộ Huyền Băng Nữ Đế có thể có được nam nhân hoàn mỹ như thế!”
Ngay trong sự cảm khái của các nàng.
Các đệ tử mới dưới đỉnh núi Thừa Kiếm đã bắt đầu hành động, đi lên đỉnh núi Thừa Kiếm như thủy triều.
Cao Tiểu Điềm đột nhiên chỉ vào đỉnh núi Thừa Kiếm nói:
Tỷ tỷ, ta cũng muốn đi tới nơi đó!”
Vẻ mặt Lạc U Lãnh kinh ngạc:
“Sao ngươi lại muốn đi?”
Cao Tiểu Điềm chớp mắt nhìn Lâm Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm kiên quyết:
"Ta muốn trở nên mạnh mẽ giống như thúc thúc để sau này không ai bắt nạt chúng ta nữa!"”
Đứa nhỏ này thật là có ý cách nhìn...... Lạc U cười sủng nịch:
“Vậy tỷ tỷ giúp ngươi mở huyết mạch, ngươi đi thử xem!”
Nói xong tay ngọc nhỏ nhắn vận ra một luồng linh khí, rót vào trong cơ thể Cao Tiểu Điềm.
Vù~
Sau đó toàn thân Cao Tiểu Điềm lóe ra một luồng hồng quang, nhanh chóng bình tĩnh.
Nhưng tiểu nha đầu có cảm nhận roc được huyết khí trong cơ thể tăng lên không ít, dường như huyết dịch lưu động đều trở nên có lực hơn.
“Tỷ tỷ dẫn ngươi đến chân núi Thừa Kiếm!”
Lạc U Lãnh gọi phi kiếm ra, kéo Cao Tiểu Điềm đứng trên thân kiếm, rất nhanh bay đến dưới chân núi Thừa Kiếm.
“Ngươi đi theo đám người lên trên, thật sự đi không nổi thì dừng lại.”
“Nếu nhìn thấy có thanh kiếm gì hợp ý, thì cầm nó trong tay trở về chân núi!”