"Hiện giờ chẳng những thành Thanh Mộc chúng ta, ngay cả mười tám tòa thành trì xung quanh cũng đều có người của Tận Thế Đạo Minh, thế lực của bọn họ cực kỳ khổng lồ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, không hề có nhân tính!"
Hắn vừa nói xong, đột nhiên cảm giác được một cảm giác vô cùng lạnh lẽo bao trùm toàn thân.
Giờ khắc này, trong ánh mắt của Đông Hoàng Tử U đã tràn ngập băng giá, trong ánh mắt tràn ngập sát ý vô hạn.
"Tận Thế Đạo Minh này thật to gan!"
Vương đạo trưởng và đại hán râu quai nón chấn động, thiếu chút nữa bị khí thế mạnh mẽ của Đông Hoàng Tử U đánh ngã xuống đất.
Bọn họ ngước ánh mắt nhìn lên Đông Hoàng Tử U, thầm nghĩ, không biết đây là tiên tử của tông môn thánh địa nào, không ngờ lại bá đạo như thế!
Bọn họ còn chưa kịp phục hồi tinh thần, một bóng người bỗng nhiên chạy lại đây.
"Không tốt, người của Tận Thế Đạo Minh đang tụ tập đại quân tấn công nơi đặt chân của chúng ta ở Tây thành, nói rằng muốn giết sạch tất cả những người phản kháng!"
"Cái gì?"
"Tại sao Tận Thế Đạo Minh có thể tìm thấy đại bản doanh của chúng ta nhanh như vậy?"
Đám người Vương đạo trưởng nghe vậy đều kinh ngạc nhảy dựng lên.
Tận Thế Đạo Minh có nhân số đông đảo, thế lực khổng lồ, cao thủ nhiều như mây.
Một khi bọn hắn phát động tổng tiến công với những chí sĩ chính nghĩa thì hậu quả tuyệt đối không thể chịu nổi!
Sát ý trong mắt Đông Hoàng Tử U lập tức đạt tới đỉnh điểm, mắt phượng lạnh lùng đảo qua đám người Vương đạo trưởng:
"Dẫn ta đi Tây thành!"
Tận Thế Đạo Minh, ở thời khắc nguy cơ không những không ra tay giúp đỡ người thường.
Ngược lại còn điên cuồng ức hiếp chúng sinh, những người này chính là tử địch tuyệt đối của Đông Hoàng Tử U!
Ở trong mắt Đông Hoàng Tử U, tổ chức này tuyệt đối là một cái u ác tính trên nhân gian, làm vấy bẩn thiên hạ của nàng, làm thương tổn đến dân chúng của nàng.
Nếu nàng là là Chân Long, như vậy Tận Thế Đạo Minh đã xúc phạm đến nghịch lân của nàng!
Nếu nàng là một con phượng hoàng, như vậy Tận Thế Đạo Minh cũng đã làm dơ bẩn cánh của nàng!
Nàng âm thầm thề, nhất định phải trừ tận gốc Tận Thế Đạo Minh!
Tất cả những người đầu nhập vào Tận Thế Đạo Minh đều phải đầu rơi xuống đất!
Đây là lần đầu tiên nàng sinh ra như thế sát tâm lớn như thế, trong lòng nàng dường như có một pho tượng diệt sát Ma thần đang xao động, như muốn lao ra ngoài!
Cảm nhận được sát ý đáng sợ của Đông Hoàng Tử U, đám người Vương đạo trưởng vội vàng đáp ứng:
"Mời tiên tử đi theo chúng ta!"
Bọn họ thầm nghĩ, vị tiên tử này cũng quá táo bạo rồi, tuy không nói nhiều nhưng ai cũng có thể cảm giác được sự phẫn nộ và kích động của nàng.
Đây nhất định là một siêu cấp thiên kiêu đến từ một tông môn thánh địa đứng đầu!
Bọn họ vừa nghĩ, vừa vội vàng dẫn Đông Hoàng Tử U lên đường.
Tuy rằng không thể vận dụng tu vi, nhưng thân thủ của đoàn người này đều rất nhanh nhẹn và mạnh mẽ, cho nên tốc độ di chuyển rất nhanh.
Dọc theo đường đi, Đông Hoàng Tử U cũng nghe thấy bọn họ báo cáo, ở Tây thành chẳng những tụ tập tất cả chí sĩ chính nghĩa, còn có hầu hết dân chúng của thành Thanh Mộc tụ tập ở đó.
Sở dĩ nàng không thể để cho người của Tận Thế Đạo Minh giết chết chí sĩ chính nghĩa, chính là bởi vì bọn họ đang bảo vệ mấy trăm vạn dân chúng vô tội.
Một khi phòng tuyến thất thủ, Tận Thế Đạo Minh xông vào trong đám dân chúng, tất nhiên sẽ phát động những cuộc tàn sát và chà đạp vô nhân tính.
Đông Hoàng Tử U nghe đến đó, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ít nhất nàng đã biết hầu hết dân chúng ở thành Thanh Mộc vẫn bình an vô sự.
Vậy thì việc tiếp theo phải làm đơn giản hơn nhiều: diệt trừ Tận Thế Đạo Minh, cứu vớt dân chúng!
Nghĩ vậy, bước chân của Đông Hoàng Tử U càng nhanh hơn.
...
Phía tây của thành Thanh Mộc.
Một con sông rộng lớn chảy dọc từ bắc xuống nam.
Cách mặt sông ba trăm trượng có một cây cầu đá xanh to lớn, chính là cầu Thanh Long nổi tiếng nhất thành Thanh Mộc.
Qua cầu Thanh Long, đó là vùng phía Tây của thành trì chân chính.
Lúc này, ở đầu phía Nam cầu Thanh Long, hơn ba nghìn tu sĩ được trang bị đầy đủ, sẵn sàng đón quân địch.
Ở đối diện bọn họ cách đó hơn ba dặm, có hơn vạn tu sĩ đang vây quanh.
Hai phương nhân mã giằng co, sát khí nghiêm nghị, thế trận công phòng khá ác liệt!
Hơn vạn tu sĩ là người của Tận Thế Đạo Minh, người đứng đầu tên là Điêu Thiên Hào, chính là Đại thống lĩnh được Tận Thế Đạo Minh chọn lựa ở thành Thanh Mộc.
Hắn cưỡi trên lưng một con Kim Tung Lang Sư cao lớn, tay cầm Trảm Long Đại Thanh Đao, kiêu ngạo nhìn ba nghìn chí sĩ chính nghĩa nói:
"Tới giờ khắc này rồi, những tên ngu xuẩn các ngươi còn muốn giữ gìn chính nghĩa, thật sự là một trò cười lớn!"
"Bản Đại thống lĩnh hỏi lại các ngươi một lần cuối cùng, có nguyện ý thần phục ta hay không, cùng với ta cùng nhau tiến vào Tây thành, giết sạch, đốt sạch, cướp sạch, chơi sạch?"
Đứng đối diện hắn là một đại hán mặc đạo bào màu đen xám, thân hình cao lớn khôi ngô, râu quai nón, tên là Trương Hằng, nghe vậy tức giận mắng:
"Nghiệt súc, có gan thì một mình đấu với ông nội ngươi ba nghìn hiệp, đừng ỷ vào nhiều người mà đứng đó đánh rắm!"
Hiện tại ba nghìn chí sĩ chính nghĩa có thể nói thế đơn lực bạc, trong đó kiếm tu có sức chiến đấu cực mạnh chỉ có hơn năm trăm người.
Mà Tận Thế Đạo Minh bên kia chỉ riêng kiếm tu đã có ba nghìn người, trước khi bị áp chế tu vi đều là tu si Thần Phách Cảnh trở lên, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Đối mặt với tình thế nguy hiểm như vậy, Trương Hằng tính toán chọc giận Điêu Thiên Hào đấu tay đôi với mình để kéo dài thời gian, để cho mấy trăm vạn dân chúng phía sau tìm được nơi ẩn náu.
Sau đó dẫn những chí sĩ chính nghĩa quay trở lại Tây thành, tách ra thành những nhóm nhỏ, chiến đấu với người của Tận Thế Đạo Minh trên đường phố.