Bông hoa Tinh Lộ bị kẹp giữa chúng, rực rỡ thanh tú dưới tác động của linh dịch, nở rộ tia sáng rực rỡ.
Sau khi bị kính khúc xạ, nó càng trở nên mờ ảo, trong suốt như pha lê, tựa như một tác phẩm nghệ thuật chạm khắc ngọc bích đẹp đẽ và tinh xảo được.
Sau khi ánh sáng xuyên qua những mảnh kính, đám tiểu nha đầu có cảm giác như đang nhìn thấy bông hoa ở xứ sở thần tiên!
“Oa, đẹp quá!”
“Hoa Tinh Lộ đã được chế tác thành mẫu vật, còn đẹp hơn cả đồ thủ công tráng mịn tinh xảo nhất ở Bắc Huyền Thiên chúng ta!”
“Ừm ừm ừm, cha thật tài giỏi!”
...
Đám tiểu nha đầu đều há hốc miệng, trong mắt tràn ngập sự ngạc nhiên, ngưỡng mộ chưa từng có.
Lâm Hiên cười đem mẫu vật đặt vào trong tay Tuyền Hàm:
“Bảo bối Tuyền Hàm của ta bây giờ có thể yên tâm rồi chứ?”
Tuyền Hàm ôm mẫu vật, cái đầu nhỏ hơi ngẩng lên, khuôn mặt trắng nõn nõn nà hướng về Lâm Hiên cười không ngừng:
“Đương nhiên! Có cha giúp, con không còn lo lắng nữa!”
Khi tiểu nha đầu phấn khích nói, kiễng chân hôn lên khuôn mặt của Lâm Hiên.
Tuy nhiên, vì tiểu nha đầu quá thấp nên cho dù Lâm Hiên có cúi người nàng vẫn không thể chạm tới mặt hắn, chỉ có thể vội vàng hôn lên cằm Lâm Hiên.
“Ôi!”
Tiểu nha đầu vội vàng bịt miệng: “Râu của cha làm con tê cả miệng!”
Lâm Hiên sờ cằm, nhẵn nhụi, râu đã được cạo sạch từ lâu.
Hắn âu yếm xoa xoa cái đầu nhỏ của Tuyền Hàm: “Tiểu quỷ, lại dám lừa ta!”
“Hì hì!”
Tuyền Hàm vui vẻ nheo đôi mắt to thành hình lưỡi liềm, sau đó giơ mẫu vật hoa Tinh Lộ lên, ngưỡng mộ nhìn nó.
Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Ấu cũng đi tới vây quanh nàng để nghiên cứu mẫu vật.
Bốn tiểu bảo bối không ngừng khen ngợi mẫu vật đẹp mắt, điều này khiến Lâm Hiên cảm thấy khá thành công.
Đinh!
Cốc Cao.
Đúng lúc này, âm thanh máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên.
“Ngươi rất hiểu biết, đã dạy cho con gái của mình những mẫu vật rất mới lạ, phần thưởng là: Ngưng Hồn Đan!”
Lâm Hiên hơi nhướng mày.
Hệ thống ban thưởng?
Thật quá hào phóng!
Phải biết rằng, phần thưởng lần này của hệ thống là Ngưng Hồn Đan, chính là Tiên gia phẩm chất thực sự.
Nói cách khác, Lâm Hiên giúp Tuyền Hàm chế tạo ra mẫu vật, hệ thống trực tiếp thưởng cho hắn một viên đan dược!
Mà Ngưng Hồn Đan này cũng rất mạnh mẫu thân, có tác dụng vô cùng cường hạn trong việc chữa trị linh hồn.
Đối với bất kỳ người nào, cho dù bảy hồn sáu phách đã tiêu tán, sau khi uống viên đan dược này, những linh hồn tiêu tán đó đều có thể ngưng tụ lại.
ó thể nói đây là thần dược thực sự giúp người chết sống lại, tái tạo lại linh hồn.
“Ngay cả linh hồn cũng có thể chữa trị được, đây tuyệt đối là nghịch thiên đan dược!”
Lâm Hiên rất hài lòng với phần thưởng này của hệ thống.
Mặc dù tạm thời không dùng được, nhưng viên đan được cao cấp khó tìm trong thiên hạ như vậy, thà có còn hơn không.
Sau khi thu hồi Ngưng Hồn Đan, hắn cất vào trong thanh vật phẩm của hệ thống, sau đó thu hồi hệ thống đi rồi quay người đi vào phòng bếp.
...
Bên ngoài Thuỷ Tinh Cung.
Một bóng người màu tím xinh đẹp đứng thắng.
Giải quyết xong mối nguy Thôn Địa U Minh, Đông Hoàng Tử U cảm thấy nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng lập tức được trút bỏ.
Vì lý do nào đó, sau khi ra khỏi cơ thể của Thôn Địa U Minh, nàng liền cảm thấy lo lắng, tâm trạng không thể cải thiện.
Đông Hoàng Tử U cảm thấy rằng mình có thể đã bị ảnh hưởng bởi sự tự hủy diệt cuối cùng của Linh Nhân Ma Quân.
Suy cho cùng, sức mạnh tự diệt của Ma Quân rất mạnh mẫu thân, nó có tác động mạnh mẫu thân đến linh hồn của Đông Hoàng Tử U.
Không chỉ như thế.
Những linh vật như Ma Quân, sức mạnh được giải phóng do sự tự hủy diệt của chúng, có thể ảnh hưởng đến thần trí, đạo tâm và nhiều phương diện khác của Đông Hoàng Tử U.
Vụ nổ đó cực kỳ đáng sợ
May mắn thay, Đông Hoàng Tử U chính là song thể của Cửu Chuyển Thần Phượng Chi Thể và Tu La Thánh Thể, lại có Kiếm Tâm và thần trí mạnh mẫu thân.
Cùng với phản ứng kịp thời, mới tránh được đòn chí mạng nhất của Ma Quân.
Nhưng điều không thể tránh khỏi là ảnh hưởng của việc Ma Quân tự huỷ diệt vẫn chưa hoàn toàn bị loại bỏ!
Trạng thái tinh thần của Đông Hoàng Tử U lúc này còn tệ hơn nhiều so với lúc mới đến Đại Vận Quốc.
Nhưng nàng cũng không tìm được cách giải quyết, nên đành phải đến Thuỷ Tinh Cung muốn nhìn bọn nhỏ một chút, tìm lại hơi ấm và hạnh phúc.
Vừa đi đến cửa Thủy Tinh Cung, đôi chân sen của Đông Hoàng Tử U hơi lắc lư, có chút loạng choạng.
“Bệ hạ, ngài không sao chứ?”
Thống lĩnh dẫn đầu vệ binh tuần tra, Phong Cấm Phàm vội vàng bước tới hỏi thăm.
Trong lòng hắn, Đông Hoàng Tử U cao lớn uy nghiêm như thông thiên đại sơn, vừa rồi sẽ không lộ ra tư thế mềm mại như vậy.
Đông Hoàng Tử U lén lút hít sâu một hơi, nói:
“Không sao, vừa rồi trẫm có chút mất tập trung.”
“Vâng!”
Phong Cấm Phàm cũng cảm thấy người cường đại như Đông Hoàng Tử U, sẽ không trở nên yếu đuối như thế.
Đông Hoàng Tử U xua tay, yêu cầu Phong Cấm Phàm dẫn người của mình tiếp tục tuần tra, sau đó bước vào Thuỷ Tinh Cung.
Xa xa có thể nghe thấy tiếng cười của đám Tuyền Châu các nàng, Đông Hoàng Tử U không khỏi mỉm cười.
“Quả nhiên, gia đình là nguồn gốc của hạnh phúc.”
Nàng bước nhanh vào tâm cung.
Đám Tuyền Châu đang chơi đùa với mẫu vật Tinh Lộ hoa, nhìn thấy Đông Hoàng Tử U, vội vàng đến gần nói:
“Mẫu thân tới rồi!”
“Mẫu thân, người xem một chút đây là mẫu vật cha làm cho bọn con, có phải rất đẹp không?”
Ánh sáng tẩm cung rực rỡ xuyên qua tấm kính, làm Đông Hoàng Tử U có chút chói mắt.
Đông Hoàng Tử U nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng tỉnh táo hơn, gượng cười:
“Ừ, đẹp lắm!”
Đám Tuyền Châu các nàng là những đứa bé rất thông minh, nhìn thoáng qua liền biết Đông Hoàng Tử U có gì đó kỳ lạ.
Đám tiểu nha đầu vội vàng cất mẫu vật đi, lo lắng hỏi: "Mẫu thân, người sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?”
Đông Hoàng Tử U siết chặt nắm tay, lắc đầu cười: “Không, có lẽ do phê duyệt tấu chương nên mẫu thân hơi mệt chút.”